Chiếu vào người cậu, làm cả người cậu trông chói lọi.
Mà Lâm Trạch Sâm ngồi chỗ kia lại nhìn tôi từ xa, giống như hắn ta nhất định sẽ ngồi được vị trí của Cố Trầm Nam.
Tôi cũng giơ tay phát biểu: “Thưa thầy, thành tích học tập của lớp trưởng rất tốt, giờ ra chơi cũng có nhiều bạn học tới hỏi bài cậu ấy, em sợ đến lúc đó không những ảnh hưởng đến các bạn khác mà còn ảnh hưởng đến việc học của em và lớp trưởng nữa ạ.”
Ngụ ý là hiện tại Lâm Trạch Sâm ngồi một mình như vậy là tốt rồi.
Thầy giáo suy nghĩ lại, cảm thấy lời tôi nói cũng đúng.
Nhưng cuối cùng vẫn đổi chỗ cho Cố Trầm Nam với bạn học nữ ngồi sau cậu ấy.
Cố Trầm Nam rất hài lòng với kết quả này, cậu cầm bàn lên và nháy mắt với tôi.
“Chỉ cần cậu không ngồi cùng bàn với Lâm Trạch Sâm là được, ngồi với ai cũng không quan trọng.”
9.
Lớp 11 học rất căng thẳng.
Cho dù đây là lần thứ hai tôi trải qua, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng cảm thấy choáng ngợp.
Cố Trầm Nam đi huấn luyện cũng ngày một nhiều, thời gian cậu ấy đến lớp học cũng ít dần đi.
Nhưng càng ngày càng có nhiều lời bàn tán về cậu ấy.
Các bạn học nữ trước đó coi thường Cố Trầm Nam thì bây giờ vì cậu ấy giành giải quán quân hết vòng này đến vòng khác mà bắt đầu quay sang hâm mộ cậu.
“Cậu ấy ngoại trừ việc học không tốt, xấu tính ra thì cũng không có khuyết điểm gì.” Đây là bạn cùng bàn mới của tôi - Bạch Khả Nhi - lúc cùng tôi nói về cậu đã đưa ra kết luận như vậy.
Tay tôi viết không ngừng, nhưng vẫn bổ sung thêm một câu: “Cậu ấy rất tốt.”
Bạch Khả Nhi không ngờ tôi sẽ phản ứng lại, cô bạn dừng lại một chút rồi nói.
“Tớ còn nghe nói cậu thích cậu ấy, là thật hả?”
Tin đồn này có lâu rồi.
Bút trong tay tôi dừng lại, tôi bất lực nhìn cô ấy: “Giả đó, sao tớ có thể thích cậu ta được, đừng nghe bọn họ nói nhảm.”
Tôi vừa dứt lời, một chai nước đặt trên bàn tôi.
Tôi quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Trầm Nam với cái trán đổ mồ hôi.
Hơi ngại nha.
“Cái đó…” Chúng tôi nhìn nhau vài giây, tôi rũ mắt nhìn chai nước, “Chai nước bao nhiêu tiền? Để tôi trả lại cậu.”
Cố Trầm Nam dường như tức giận.
Cậu ấy không nhận lấy tiền nước của tôi, cũng không nói chuyện với tôi.
Sau khi cậu nằm ngủ trên bàn hết một tiết, Lâm Trạch Sâm đi tới.
Lâm Trạch Sâm đặt một tờ đơn trên bàn tôi, dịu dàng nói: “Thầy bảo cậu tham gia cuộc thi này, có thể giúp cậu giành được vị trí trong danh sách đề cử học đại học.”
Nghe được “Đề cử học đại học”, tôi không kích động mới lạ.
Cái gì tôi cũng không hỏi đã điền vào đơn, không ngờ tới cuộc thi này phải tham gia cùng Lâm Trạch Sâm.
“Chẳng lẽ nếu cậu biết tôi tham gia thì cậu sẽ không đi?” Trong lớp luyện thi, Lâm Trạch Sâm ngồi cạnh tôi hỏi.
Tôi ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Hiện tại tôi đã có thể bình tĩnh mà nhìn hắn rồi.
“Sao có thể chứ?” Tôi lễ phép nhích qua một bên, “Danh sách đề cử học đại học rất quan trọng.”
Quan trọng hơn tên này nhiều.
Không biết là do động tác của tôi quá rõ ràng hay do lời tôi nói quá lạnh lùng.
Nụ cười của Lâm Trạch Sâm đông cứng trong giây lát.
Tôi cũng không quan tâm đ ến hắn, bắt đầu chuẩn bị đồ cho buổi học.
Cho đến lúc tan học, tôi làm xong đề, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cố Trầm Nam đứng ngoài cửa.
Cậu ấy đã sớm không giống như trước, có không ít bạn nữ đến bắt chuyện.
“Cậu thích người như vậy?” Thấy tôi nhìn Cố Trầm Nam ngoài cửa, Lâm Trạch Sâm ngồi bên cạnh nhìn theo rồi hỏi.
Giọng điệu nhàn nhạt.
Tôi quay đầu nhìn hắn, trả lời chắc nịch: “Tôi chỉ không thích người như cậu thôi.”
10.
“Sao cậu lại ở đây?” Tôi hỏi Cố Trầm Nam, người đang đi bên cạnh tôi.
“Chắc không phải lại đi ngang qua đấy chứ?”
Cậu ấy xoa đầu tôi: “Bên cạnh là phòng tập thể dục, cậu không biết à?”
Tôi vô thức quay lại nhìn, thật sự là phòng tập thể dục.
“Mỗi ngày cậu đều tập luyện đến giờ này hả?” Tôi đến lớp luyện thi sau khi tan học, trời cũng khuya rồi.
“Nếu không cậu nghĩ chức quán quân dễ lấy lắm hả?” Cậu tinh nghịch nháy mắt với tôi.
Dáng vẻ cà lơ phất phơ nói ra lời này, ngược lại làm người ta cảm thấy cậu lấy được rất nhẹ nhàng.
Tôi cười gật đầu: “Được, được, không biết tôi có vinh hạnh mời quán quân đi ăn hoành thánh không đây?”
Coi như chuộc lại lỗi lầm của tôi vào sáng nay đi.
“Hoành thánh?” Tôi hếch cằm về phía một quán nhỏ bên đường.
Cố Trầm Nam cũng nhìn theo sang quán bán hoành thánh, nhướng mày: “Vậy quán quân tôi đây sẽ cho cậu cơ hội này.”
Chỉ là trước khi món hoành thánh được dọn lên, một người phụ nữ đi tới.
Người phụ nữ trang điểm tinh xảo, mặc một chiếc váy dài màu đỏ, mang giày cao gót đứng đối diện Cố Trầm Nam.
“Trầm Nam?” Giọng nói của cô ta mềm mại dịu dàng.
Cố Trầm Nam ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười trên khóe miệng lập tức biến mất.
Người phụ nữ này trông rất quen, nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không nhớ ra là ai.
Tôi nhìn bát hoành thánh của Cố Trầm Nam trước mặt, thở dài.
“Xem ra nghiệp của mình quá nặng, mời một bát hoành thánh cũng không mời được.”
Từ sau khi Cố Trầm Nam gặp người phụ nữ kia vào đêm đó, vài ngày rồi tôi cũng không gặp cậu ấy.
Tôi gặp lại cậu ấy là ở trước cổng tiểu khu nhà tôi.
Cậu lẻ loi đứng đó một mình, khác với chàng trai luôn sôi nổi thường ngày.
“Cố Trầm Nam?” Tôi gọi tên cậu ấy.
Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt thờ ơ của cậu mới có chút ánh sáng.
“Tôi còn tưởng cậu bị lừa bán rồi đấy, lâu vậy mà vẫn không thấy cậu đâu.” Tôi cố làm dịu đi sự u ám trên người cậu bằng câu nói đùa.