Thanh Âm Của Em

Chương 26




 
Chương 26
 
Editor: Ballantine’s - 18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.
 

Trước khi khai giảng, Trần Đồng xin nội trú ở trường, quyết tâm không có chút xíu liên quan nào đến Triệu Đình Ân nữa. Từ thứ Hai đến thứ Bảy đều ở lại trường học, chỉ có ngày Chủ Nhật mới quay về nghỉ ngơi. Bố mẹ Trần Đồng nhìn thấy vẻ cố gắng nỗ lực học tập này của anh thì nghĩ chắc anh lên lớp 12 nên thay đổi tính cách. Anh rất ít khi chạm vào máy chơi game và máy tính, ngày Chủ Nhật về đến nhà là cắm đầu nằm chết dí trong phòng mình, cũng không ra ngoài chơi với bạn bè.
 
Bố mẹ anh đương nhiên cảm thấy anh thay đổi khác trước đây, trở thành một người chín chắn, cứng cáp, tính nết bướng bỉnh và thất thường bớt đi rất nhiều, bọn họ cũng lo lắng không biết anh có gặp phải chuyện thất bại gì không, nhưng thành tích của anh vẫn rất ổn định, giáo viên cũng không có báo cáo gì với bọn họ, thậm chí các cô ấy còn nói, thành tích của Trần Đồng rất tốt, nếu có thể tiếp tục như vậy thì thi đậu đại học trọng điểm cũng không thành vấn đề gì.
 
Triệu Đình Ân luôn sầu não không vui. Cô rất nhớ anh nhưng lại bị anh đẩy ra rất xa, thậm chí còn cảnh cáo cô không được phép đến gần. Cô nhận được tin nhắn kia của anh, cho nên lúc bố mẹ hỏi cô có muốn chuyển trường hay không, cô đã từ chối.
 
Trần Đồng không thích cô sẽ không làm.
 
Nhưng tim thì đau như đang nhỏ máu.
 
Sau khi khai giảng lớp 12, thành tích của cô vô cùng tệ. Cô không có lòng cũng không có hứng để học. Cô vẫn luôn suy nghĩ về ý nghĩa của việc mình được sống lại. Cô đi đến thế giới mới, có được một thân phận mới, từ trước đến giờ, nguyện vọng của cô đều chỉ là tìm được anh, cùng anh yêu nhau rồi bình an sống đến cuối đời. Giờ phút này, cô cảm thấy cả thế giới đã sụp đổ.
 
Sau khi thành tích thi tháng đầu tiên của cả lớp được công bố, chủ nhiệm lớp cuối cùng cũng không nhịn được phải tìm cô nói chuyện.
 

Cô cúi đầu, cảm xúc sa sút, trong lòng tràn đầy hối hận và căm giận bản thân mình.

 
Chủ nhiệm lớp chỉ chỉ xếp hạng trên phiếu điểm: "Cô biết điều kiện gia đình em cũng không tệ lắm, cũng biết bố mẹ em bận rộn việc kinh doanh. Cô sẽ không đặc biệt đến làm phiền bọn họ. Em cũng sắp trưởng thành rồi, có rất nhiều chuyện phải tự mình chịu trách nhiệm. Cô nghe các bạn cùng lớp nói ngay từ lớp 10, dường như em không thích giao tiếp với những người khác. Cô không làm phiền đến chuyện giao lưu của em, đây là tự do của em, nhưng thân là giáo viên, cô muốn nhắc nhở em, kỳ thi đại học đã ở trước mặt em rồi, em đừng vì một số chuyện đau lòng mà đùa giỡn với kỳ thi đại học sắp đến."
 
Triệu Đình Ân nghe xong thì rơi nước mắt.
 
Cô lại chửi mắng mình trong lòng là một đứa mít ướt, lại còn không biết cách hòa đồng. Bởi vì kiếp trước cô là một người câm nên cô luôn có rào cản đề phòng người khác, thậm chí cô còn không biết bắt đầu một tình bạn như thế nào và làm sao để chấp nhận những lòng tốt, cho nên cô không có người bạn nào. Không có bạn thân nào để chia sẻ tình cảm.
 
Chủ nhiệm lớp biết Triệu Đình Ân là một học trò rất ngoan, dù thành tích trước đây không phải là tốt nhất nhưng cũng nằm ở tầm trung. Bây giờ thấy cô khóc lại mềm lòng.
 
Bà nói: "Nếu có chuyện gì có thể đến tìm cô, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."
 
Triệu Đình Ân vội vàng gật đầu, nước mắt trượt khỏi khuôn mặt.
 
---
 
Ban đêm cô nằm mơ thấy Trần Đồng.
 
Không phải là Trần Đồng hiểu lầm cô ở kiếp này, mà là Trần Đồng nâng niu cô trong lòng đời trước.
 
Cô vừa nhìn thấy anh là bắt đầu khóc, nức nở đến mức hít thở không thông.
 
Anh ôm cô vào lòng, nhỏ giọng, dịu dàng dỗ cô: "Đừng khóc, anh đau lòng lắm."
 
"Đều tại anh! Đều tại anh! Đều tại anh em mới khóc đó!" Triệu Đình Ân khóc lóc đứt quãng, nghẹn ngào kể lể, nắm đấm mềm mại như bông đập vào người anh.
 
"Thật xin lỗi." Anh cúi đầu hôn cô, dùng cảm xúc dịu dàng để hấp thụ hết tất cả oán giận và phẫn nộ của cô.
 
Cô siết lấy quần áo anh, ngửa đầu lên hôn môi anh, cô khát cầu hơi thở của anh, chiếc lưỡi nhỏ chủ động vươn vào trong miệng anh, đi vào mút lấy, quấn lấy anh. Cô rất nhớ anh, tưởng nhớ đến tình yêu nhiệt tình của anh, tiếc nuối bầu không khí như keo như sơn giữa hai người.
 
Cô như mảnh đất khô cằn, gấp gáp muốn có chất dinh dưỡng và nước tưới từ tình yêu của anh.
 
Cô chủ động kéo quần áo anh, ôm lấy cổ anh, hôn xuống dưới một chút, cắn mạnh vào cằm anh, lại không nỡ làm anh đau, dùng miệng ngậm lấy, dùng sức lực yếu ớt mềm mại lấy lòng anh.
 
Tay kia thì duỗi vào thân dưới của anh, sờ nắn nam căn của anh.
 
Cô dùng giọng nói cầu xin nói: "Em muốn làm tình, làm em đi." Âm cuối run rẩy, yểu điệu giống như một con mèo con. Động tác trên tay không hề có thứ tự, vội vội vàng vàng, cô gạt bỏ quần lót của anh, không ngừng sờ lên nam căn của anh.
 

Trần Đồng nâng cằm cô lên, chăm chú ngắm khuôn mặt cô, ngón tay vuốt ve hai má mềm mịn của cô, thở dài: "Không cần như vậy."
 
Động tác của Triệu Đình Ân đột nhiên ngừng lại, trong đầu trống rỗng, trong tai đầy tiếng ong ong. Tim của cô như bị chém thành hai nửa, đau đến sắp không thở nổi. Đôi môi cô run rẩy, nước mắt rất nhanh ngập đầy trong hốc mắt, cô mở lớn mắt nhìn anh: "Không cần em sao?"
 
"Anh không cần em nữa, có phải không!!" Cô khàn giọng hét lên hỏi anh.
 
Ánh mắt Trần Đồng đột nhiên lóe lên, dùng sức ôm cô vào lòng, giải thích: "Không phải, làm sao anh có thể không cần em chứ. Em có biết đây chỉ là mơ không?"
 
Triệu Đình Ân đặt đầu ở vai anh nhẹ nhàng “Ừ.” một tiếng.
 
"Cho nên... thời gian của chúng ta không còn bao lâu."
 
Triệu Đình Ân càng khóc càng không ngừng được.
 
"Em vẫn sẽ yêu anh."
 
"Nhưng mà tình hình bây giờ của em làm anh lo lắm. Anh hy vọng em cố gắng nghiêm túc sống cuộc sống của mình, kiếp này em không thiếu tiền, còn có giọng nói rất dễ nghe, em không cần tùy tiện lãng phí."
 
"Em phải tin tưởng chắc chắn anh vẫn sẽ yêu em, lúc em nhớ đến anh, anh sẽ đến trong giấc mơ tìm em. Cho nên, em phải đồng ý với anh, phải sống thật tốt, được chứ?"
 
Triệu Đình Ân gật đầu liên tục, âm thanh nức nở dần dần yếu đi.
 
Cô nhỏ giọng nói: "Em hơi mệt."
 
"Vậy em ngủ đi." Anh vỗ vỗ lưng cô.
 
"Em ngủ anh sẽ đi mất, đúng không?" Tư tưởng của Triệu Đình Ân đã bắt đầu chậm rãi rã rời.
 
Anh không nói gì cả, chỉ không ngừng vuốt ve lưng cô, lực tay anh dịu dàng thúc giục cô mau mau ngủ ngon.
 
Triệu Đình Ân kháng cự lại lý trí sắp lâm vào giấc ngủ, cô nhỏ giọng nói một câu: "Em yêu anh."
 
-
 
Cho dù là Trần Đồng trong mơ thì những gì cô đã đồng ý với anh, cô sẽ cố gắng để làm.
 
Kỳ thi cuối kỳ lớp 12, cô nâng cao thành tích, cũng chủ động trao đổi với bạn cùng lớp, thậm chí còn kết giao thành công với mấy cô bạn thân.  Cô có bước tiến dài trong cả hai mặt học tập và giao tiếp với người khác, tất cả thời gian đều là ngập trong việc làm đề thi và học bổ túc, lúc thời gian rảnh cô có thể cùng bạn học đi uống một chén trà chiều hay xem một bộ phim điện ảnh.
 
Cuộc sống của cô dường như đã từ từ đi vào quỹ đạo.

 
Nhưng mà, chỉ có một mình cô biết, mỗi ngày cô đều nhớ đến Trần Đồng.
 
Nhớ anh trong những đêm dài thao thức khi mọi người đã yên giấc, mỗi ngày ở trong phòng đều chú ý cửa nhà anh theo bản năng, muốn gặp mặt anh một lần.
 
Nhưng anh thật sự rất tuyệt tình, tuyệt tình đến mức ngay cả nhìn cũng không để cho cô liếc mắt một cái.
 
-
 
Kỳ nghỉ đông đã đến.
 
Triệu Đình Ân cùng với bố mẹ về quê ăn Tết, ngày cô rời đi, cô mặc rất dày, giống như một quả cầu, khăn quàng cổ bao quanh cằm cô, chỉ lộ ra cái mũi hồng hồng bị đông lạnh và ánh mắt long lanh như nước.
 
Bố mẹ Trần Đồng đến nhà cô, tiễn gia đình cô, thuận tiện nói chuyện phiếm.
 
Bởi vì ban ngày bố mẹ Triệu Đình Ân còn có một bữa tiệc, sau khi trở về thu dọn, sắp xếp xong chuẩn bị xuất phát thì thời gian đã khuya, sắp đến mười hai giờ.
 
Triệu Đình Ân ngồi trên sofa, nghe những người lớn đang nói chuyện phiếm, nhịn không được nhiều chuyện hỏi một câu: "Trần Đồng đi đâu rồi ạ?"
 
Mẹ Trần cau mày nói: "Nó nói là được nghỉ đông, bạn bè cùng lớp tổ chức tiệc hay gì đó. Mười hai giờ đêm rồi mà vẫn còn chưa chịu về."
 
Triệu Đình Ân gật đầu.
 
Cô vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sofa, tai đang nghe mọi người nói chuyện, nhưng ánh mắt lại dừng ở cửa sổ thủy tinh, dán mắt nhìn những động tĩnh ngoài ngã tư đường. Qua năm phút, có một bóng người cao ngất lướt qua.
 
Cuối cùng vẫn không kìm nén được sự rung động và nhớ nhung trong lòng, cô chạy ra ngoài, giải thích với người lớn là ra bên ngoài hít thở không khí.
 
Đã rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy anh, theo hình dáng nghiêng vừa rồi cô nhìn thấy, dường như anh cao hơn một chút, cũng gầy đi một chút.