Thanh Âm Thầm Mến

Chương 9



Trong màn sương lượn lờ, Thẩm Tứ đứng trong bóng tối, vẻ mặt sâu xa nhìn về phía bọn họ.

Lúc này cô gái mặt tròn mới nhận ra thế mà Thẩm Tứ lại xuất hiện, cô ta và cô gái tóc vàng, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, nháy mắt hai người hồi thần lại, luống cuống vô cùng.

Bọn họ biết rất rõ, chị Nhiên của mình không thể theo đuổi được Thẩm Tứ, nhưng lại không đành lòng từ bỏ. Vì vậy sau khi xử lí Trần Hiểu Chỉ, lại quay sang Diệp Thư Từ.

Rõ ràng Diệp Thư Từ là người vô tội nhất, nằm không cũng trúng đạn.

Chỉ vì Diệp Thư Từ liên quan một chút đến chuyện này, không nhịn được phải kéo cô xuống nước.

Tiết Vị Nhiên vốn vẫn bất động như núi, thấy bước chân ngày càng lớn của Thẩm Tứ, mới căng thẳng: "Tiêu Tường, chúng ta làm gì bây giờ?"

Cô gái mặt tròn cũng bối rối: "Tôi cũng không biết, hình như Thẩm Tứ rất tức giận phải không?"

Hai người căng thẳng, cũng nới lỏng tay với Diệp Thư Từ.

Cuối cùng Diệp Thư Từ cũng được tự do.

Ánh mắt cô dán chặt vào Thẩm Tứ, trái tim không khỏi đập nhanh hơn.

Diệp Thư Từ không bao giờ quên, khi Lư Tân cố ý chọc ghẹo Phương Du Nhiên, Thẩm Tứ cũng bước đi như vậy, như một vị thần, buông ánh sáng xuống nhân gian.

Thẩm Tứ là người hùng của cô, Diệp Thư Từ vui mừng khôn xiết.

Tiêu Tường cười gượng, chủ động nói đỡ cho Tiết Vị Nhiên: "Thẩm Tứ, chuyện này không liên quan đến chị Nhiên, tụi tôi chỉ muốn tán gẫu một chút với Diệp Thư Từ thôi, không có ý gì khác."

Thẩm Tứ mặc áo thun đen, quần thể thao đen, giày vải đế bằng, quần áo không có gì quá đặc biệt, nhưng khi cậu mặc lên lại như người mẫu trong poster.

Diệp Thư Từ không khỏi thán phục bản thân, thời điểm này mà vẫn còn tâm trạng để thưởng thức nhan sắc của Thẩm Tứ.

Có lẽ từ trong thâm tâm, cô không cảm thấy những cô gái này có thể làm gì mình.

Thời tiết vẫn chưa tốt hơn, đường phố vắng lặng, gió đêm đầu thu hơi lạnh, khiến đầu óc Diệp Thư Từ tỉnh táo hơn vài phần.



"Không tin cậu hỏi Diệp Thư Từ đi, tụi tôi có làm gì cậu ta đâu?"

Tiêu Tường liều mạng nháy mắt với Diệp Thư Từ.

Diệp Thư Từ hoàn toàn không để ý, dời tầm mắt, Thẩm Tứ khẽ giễu cợt: "Làm gì có ai nắm cổ áo người khác tán gẫu?"

Hơn bảy giờ, những ngọn đèn vàng lờ mờ lần lượt bật lên, Diệp Thư Từ nhìn những bóng người dưới chân mình, cảm giác xúc động khôn cùng.

Thật ra hôm nay cũng không phải là ngày vui vẻ gì, cô không thích dính dáng đến quá nhiều người, đặc biệt là đám người Tiết Vị Nhiên không cùng thế giới với cô.

Nhưng Thẩm Tứ đã xuất hiện.

Giao thoa giữa cô và Thẩm Tứ, ngoại trừ những lời chào hỏi không mặn không nhạt ở trường, thêm vài việc cùng trải qua.

Điều này có nghĩa là mối quan hệ của họ có thể tiến xa hơn?

Tiêu Tường tiếp tục mỉm cười: "Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, tụi tôi đã hiểu lầm Diệp Thư Từ, tôi thay chị Nhiên xin lỗi."

Tiết Vị Nhiên vẫn mím môi, điệu bộ của chị đại, không chịu cúi đầu, mấy ngày nay nhiệt độ đã giảm gần mười độ nhưng cô ta vẫn mặc chiếc áo thun ngắn hở eo, hoa hồng đen quyến rũ tột cùng.

Thẩm Tứ không nhìn Tiết Vị Nhiên lấy một cái, đôi mắt đen láy trầm lặng, bước đến cạnh Diệp Thư Từ, cậu chàng mím môi, định nói gì đó.

Tiết Vị Nhiên không nhúc nhích, vẫn duy trì dáng vẻ kiêu ngạo, cuối cùng cũng thả lỏng vẻ mặt, đi đến cạnh Thẩm Tứ, đôi môi mấp máy, lần đầu Diệp Thư Từ thấy vẻ mặt buồn bã của cô ta.

"Thẩm Tứ, chúng ta nói chuyện được không?"

...

Trăng sao đầy trời, gió lạnh thổi qua, khiến cổ Diệp Thư Từ hơi lạnh.

Tâm cũng lạnh.

Vốn tưởng Thẩm Tứ sẽ nói gì đó với cô, nhưng lại bị Tiết Vị Nhiên giành trước, càng tệ hơn nữa, Thẩm Tứ lại đồng ý.

Thẩm Tứ không thích cô, có thể muốn nói với cô chuyện gì chứ?

Diệp Thư Từ không khỏi nghĩ ngợi, Tiết Vị Nhiên xinh đẹp như vậy, ngộ nhỡ có tỏ tình thật chân thành, khiến Thẩm Tứ rung động thì sao?

Cô đi qua con đường vắng vẻ rợp bóng cây, dọc đường đi rất chậm, bóng cây nhảy nhót cùng bóng người, chỉ có một vầng trăng khuyết vẫn treo trên bầu trời.

"Diệp Thư Từ."

Khi nội tâm đang khao khát tột độ giọng nói êm tai vang lên, Diệp Thư Từ còn tưởng mình đang mơ.

"Thẩm Từ, sao cậu lại ở đây?" Cô nhướng mày, đáy lòng bị thiêu đốt thành cánh đồng hoang nhanh chóng phục hồi lại.

Yêu thầm chết tiệt.



Thẩm Từ một bên vai đeo cặp, lông mày cậu chàng rậm, thanh tú đẹp đẽ, nhàn nhạt cười như trăng sáng.

"Tôi lo cho cậu, để tôi đưa cậu về nhà."

"Lát nữa là về đến nhà rồi, tôi tự đi được."

"Chuyện này dù sao cũng do tôi."

Cô tiếp tục từ chối: "Thật sự không sao, bọn họ cũng không dọa tôi."

Nói xong, cô lại bắt đầu hối hận, thực ra cô vô cùng muốn Thẩm Tứ đưa cô về nhà, lòng tự trọng trong xương cốt ma xui quỷ khiến làm cô nói ra những lời không phải ý mình.

Cậu chàng cười nhạt.

Nhớ lại lúc cái tát kia sắp giáng xuống, cậu không thấy trong mắt cô chút hoảng loạn nào, chứ đừng nói là sợ hãi, cô vẫn trong sáng xinh đẹp, dứt khoác, ngay thẳng, sáng như ánh trăng.

"Vừa lúc tôi cũng muốn mua vịt quay, bà nội lại muốn ăn."

Hai người cùng đi, Diệp Thư Từ không khỏi cảm khái, hai người vốn không có quan hệ gì với nhau, nhưng vì vận mệnh an bài lúc khai giảng, trở thành bạn cùng bàn, quan hệ ngày càng thân thiết.

Diệp Thư Từ cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thẩm Tứ, nhưng lại không dám lộ liễu nhìn, chỉ có thể thi thoảng liếc nhìn, cô tò mò vài phút trước, rốt cuộc Thẩm Tứ đã nói gì với Tiết Vị Nhiên.

"Tiết Vị Nhiên vừa khóc à?"

Thẩm Tứ "Ừ" một tiếng: "Tôi đã nói với cậu ta, sau này cậu ta sẽ không làm phiền cậu nữa."

Niềm vui lan tỏa, như bỏng ngô nổ tung trong lồng ngực.

Diệp Thư Từ mỉm cười từ tận đáy lòng: "Tôi cũng không để cậu ta bắt nạt mình đâu, nếu thật sự bị bắt nạt, tôi sẽ nghĩ cách trả đũa lại."

"Diệp Thư Từ, cậu luôn dũng cảm như vậy sao?"

Diệp Thư Từ ngẩng mặt lên, mỉm cười: "Tất nhiên phải làm chiến sĩ của bản thân mình rồi."

Bất tri bất giác đã đến con đường nhỏ quen thuộc, tiệm vịt quay Tống Ký ngay khúc rẽ, cách vài bước chân.

Diệp Thư Từ vô số lần hy vọng con đường này có thể dài hơn một chút, cô thật sự muốn nói mấy lời với chàng trai yêu thương của mình trong một đêm dịu dàng như thế này.

"Tôi vào gói vịt quay cho cậu." Diệp Thư Từ cong môi, bước vào phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái túi giấy.

Bà nội ở phòng bên trong, tiếng nói của bọn họ không lớn, không quấy rầy đến bà nội.

Trước khi Thẩm Tứ trả tiền, Diệp Thư Từ chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.

"Đúng rồi, bà nội tôi đặc biệt dặn, bà nói nhớ rõ cậu, có lần bà mua gia vị ướp vịt, nhưng không tìm được đường, là cậu tốt bụng tốt bụng chỉ đường, bà nói muốn tặng cậu con vịt lớn nhất."

Ánh mắt cô nàng sáng ngời, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.



Thẩm Tứ suy nghĩ một lát, mới nhớ có chuyện như vậy, đương nhiên cậu không đồng ý, dù gì bà nội Diệp cũng là người buôn bán.

Nhưng Diệp Thư Từ rất kiên quyết, Thẩm Tứ đành phải nhận vịt quay: "Vậy cảm ơn bà nội."

Khuôn mặt thâm thúy của thiếu niên nhiễm ý cười, đường viền hàm góc cạnh, hô hấp của Diệp Thư Từ dường như ngừng lại.

Khu vực này không thuộc trung tâm thành phố, lưu lượng khách trung bình, bà nội Diệp sử dụng đèn tiết kiệm năng lượng, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống, hình ảnh Diệp Thư Từ rũ mắt mỉm cười rơi vào đáy mắt Thẩm Tứ.

Tóc đuôi ngựa dài vừa phải, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay trắng nõn sạch sẽ, làn da đẹp không tì vết, cổ thiếu nữ thon dài, dưới ánh trăng lộ ra cảm giác mượt mà trắng sữa, đôi mắt to tròn, nhìn rất ngoan.

Không đúng.

Cô dịu dàng, không thích nói chuyện, vốn tưởng cô nhút nhát, nhưng sau này mới biết cũng không phải vậy, thực ra rất bướng bỉnh, dũng cảm và tràn đầy sức sống.

Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng côn trùng kêu lọt vào tai, tiếng người đi đường nói chuyện lẫn trong tiếng gió xào xạc.

Sau này, Diệp Thư Từ không bao giờ quên đêm nọ —

Trăng mỏng như sợi chỉ, đường nhỏ ngoằn ngoèo, đầu đường đen kịt, vẫn còn người tốt nhất trần đời khiến người ta rung động, Thẩm Tứ.

Thẩm Tứ cười nói: "Diệp Thư Từ, có lẽ tôi cũng không khó theo đuổi lắm."

Gò má Diệp Thư Từ nóng như lửa đốt.

Cuộc nói chuyện với Tiêu Tường và mấy người khác cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí.

Giọng điệu cô nàng hùng hồn, đồng thời cũng có sự liều lĩnh của một con nghé con mới sinh không sợ hổ.

— Thẩm Tứ rất khó theo đuổi, tôi khuyên các cậu nên từ bỏ.

— Có lẽ tôi cũng không khó theo đuổi lắm.