Thanh Âm Thanh Xuân

Chương 17



Yến vẫn đi đi lại lại khắp nơi vay từng chút một từ người quen. Nhưng số tiền mượn được chỉ có được vài trăm đến vài triệu, chẳng ai dám cho nó mượn nhiều.

Minh những ngày này cũng biến mất, Vy cũng không có tăm hơi. Giờ đây hình như chỉ còn mỗi mình Yến là bị dính chặt vào đống đổ nát của CLB.

Nếu nó không có Ngọc kề bên duy nhất lúc này, hẳn nhỏ cũng sẽ gục ngã mà tỏ rõ sự yếu đuối đã dâng trào sẵn trong tâm hồn.

"Mấy đứa kia không ai góp tiền vào à?"

Ngọc đứng ở quầy nước nhìn Yến đang làm việc mà hỏi.

"Tụi nó cũng chỉ là tình nguyện tham gia cùng với tao thôi, lấy tư cách gì mà đòi hỏi. Với tao gây ra mấy chuyện liên luỵ đến tụi nó nữa, tao còn thấy có lỗi không biết rửa sao cho hết nè!"

Yến thất thểu lau dọn dụng cụ nhưng đầu óc thì cứ nghĩ về con số quá lớn kia.

"Thôi khỏi bênh! Lũ kềnh kềnh đó thấy rắc rối là bỏ chạy chứ gì? Cả thằng Minh nữa! Toàn bọn ích kỷ." Ngọc bất bình nói.

"À Vy còn bận thi trong lớp à! Dạo này tao nhắn tin nó không trả lời, không biết nó có sao không nữa."

"Thi học kì xong hết rồi! Nhỏ đó không biết bị gì luôn. Nó cứ ngồi im ỉm trong lớp đeo tai nghe không để ý ai! Tao có đến nói chuyện thì nó chỉ tỏ ra bận rộn rồi lảng đi. Khó hiểu nhỏ đó thật sự!"

Yến nghe thấy Ngọc phàn nàn kể lại cũng lặng thinh cúi gầm mặt. Yến đã thầm nghĩ hẳn là lỗi do nó rồi, nó đã tài lanh kéo Vy vào những chuyện không hay như này. Yến biết nếu để Vy xuất hiện trong một tin tức không hay thì chắc chắn mẹ Vy sẽ không vui, hoặc cả thầy cô sẽ đem nhỏ ra dạy dỗ phàn nàn. Lòng nó gợn lên một nỗi hối hận, rõ ràng nó biết nơi đây không phải là nơi phù hợp với Vy.

Nhưng để nói rằng Yến không buồn thì chắc chắn sẽ là nói dối.

"Ây! Mưa rồi. Bực ghê! Sao hôm qua đài báo không mưa mà!"

Nghe tiếng Ngọc nói, Yến mới ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài trời. Vừa mới cách đây vào hôm, trời còn nắng nóng đến không thở được. Vậy mà bây giờ lại đổ mưa như trút, cơn mưa khiến nhiều người mắc kẹt lại mái hiên của quán cà phê nhỏ này. Vì dự báo thời tiết đã không đoán được sự bất thường ẩm ương như thế này.

Thật nặng nề khó chịu. Không biết những ngày khó chịu như thế bao giờ mới kết thúc.

-

Bảo Vy bước đi nặng trịch trong cơn mưa bất chợt đó. Trên tai nó giờ đây luôn kè kè chiếc tai nghe màu trắng ngà, tuy những bản nhạc được chuyển đổi liên tục nhưng tâm trí nó chẳng thể nào thưởng thức nổi, lắm lúc nó không hiểu nó đang nghe cái gì, là nhạc hay là suy nghĩ của chính mình?

Chợt nó dừng chân giữa trời mưa tầm tã đó, không kìm được nước mắt mà mếu máo rơi lã chã. Người ta nói khóc trong mưa có khi bớt đau buồn đi rất nhiều, nó không biết có bớt đi nhiều không, chỉ thấy mỗi ngày cảm xúc càng ẩm ương hơn, sướt mướt mãi không thể ngừng.



Nó nhìn lên bầu trời mịt mù phía trên. Nơi bầu trời rộng lớn không chỉ có mình ên nó đứng đó lẻ lỏi.

Mà ở nơi rất xa khác, tuy không cùng một địa điểm nhưng cũng đang nhìn ngắm bầu trời hôm đó, là một chàng trai đang đứng tương tự như vậy. Cậu không khóc, không rũ rượi sướt mướt. Chỉ đứng bất động trong cơn mưa, đưa bóng lưng bơ vơ của mình ra chịu đựng cái lạnh lướt qua thấu sương.

Đúng như người ta nói, đứng cùng nhiều người trong mưa cười đùa sẽ là câu chuyện của thanh xuân rất đẹp. Nhưng, khi chỉ có một mình lẻ loi trong cơn mưa thì chắc chắn đó sẽ là câu chuyện sầu bi rất khác.

Cũng cùng là một cơn mưa, nhưng cái lạnh buốt xuyên vào trong lòng ngực khiến mình chẳng thể nào thở nổi. Có những chuyện chẳng dễ dàng bước qua chút nào, dù có cắn răng chịu đựng thì nỗi đau vẫn hằn ở đó rất sâu, mãi mãi chẳng bao giờ nguôi được.

Cuộc sống thì như cơn mưa bất chợt buổi chiều ngày hôm đó, có lúc rất vui có lúc rất bi thương. Và dù người đứng dưới mưa có ra sao, thì cơn mưa vẫn xối xả theo cách mà nó đã được vận hành từ hàng tỷ năm về trước. Chẳng biết ai là người cài đặt sự vận hành ấy, vì 'cuộc sống' cũng không biết đã bắt đầu có từ bao giờ.

-

"Nè nè! Vy ơi Vy! Chuyện lạ, chuyện lạ."

Ngọc chạy từ hành lang lớp học vào trong lớp, nó bấn loạn lay người Vy. Miệng cà lăm nói không ra hơi, hình như có việc gì đó kì lạ lắm mới khiến nó như vậy.

"Sao?"

Vy bình thản tháo tai nghe ra khỏi tai nhìn con Ngọc thắc mắc.

"Minh đi học lại!"

Dứt câu, Vy còn chẳng kịp phản ứng ra sao đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn ấy xuất hiện ở cửa lớp.

Cậu ấy ung dung đi vào lớp, như chưa hề có chuyện cậu ấy đã biến mất không tăm hơi khỏi trường học đã tròn 2 tháng.

Cả lớp lại cứ len lén đưa mắt nhìn về phía Minh kinh ngạc. Sự xuất hiện của Minh như một vật thể lạ đang tồn tại ở đây.

Riêng Vy là không cố tình lén lút nhìn Minh. Nhỏ trực tiếp dõi mắt theo Minh rất công khai.

Muôn vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu nó, vì nó rất tò mò mọi thứ về Minh. Nhưng lại chẳng thể bắt đầu câu chuyện từ đâu, với cả nhỏ đã kiên quyết rời bỏ việc bước vào thế giới của Minh - nơi không thể chào đón nó đi vào.

Vy cất nỗi tò mò của mình lại trong lòng, rồi ngoảnh mặt vào bàn ghi ghi chép chép gì đó rất bận rộn.

Những ngày sau đó của nó cũng chỉ có thế, hết ghi lại chép cái gì đó rất nhiều, cả ngày trời chỉ cắm cụi ở bàn học làm đi làm lại như thế.

-

Hoàng Minh đã bắt đầu những ngày đi học trở lại vô cùng chán nản. Nó hết ngủ rồi lại lười nhác chịu phạt vì không làm bài tập trên lớp.

Như thể quỹ đạo cuộc sống học đường của cả Vy và Minh đã quay trở lại từ đầu. Một người tiếp tục đắm chìm vào thế giới học hành bận rộn của mình, một người thì vẫn tiếp tục gây phiền toái cho giáo viên và thỏa sức chơi thể thao ở sân trường. Không có một lý do gì để họ day vào nhau nữa, như hai đường thẳng song song chẳng ai muốn bước qua đường kẻ đó.

"Ê nhỏ kia!"

Ngọc giật mình khi nghe tiếng thằng Minh gọi nó. Tính nó rất sợ thằng Minh vì cái giọng cọc cằn và gương mặt thì luôn cau có khó chịu.

"Hả? Cậu kêu tôi à?"

Trước đây nó rất ít khi nói chuyện cùng với Minh, kể cả ở chung một CLB cũ cũng chẳng khi nào nó bắt chuyện. Nên nhỏ ta vô cùng hoảng sợ khi thấy cậu ta bỗng gọi nó với tông giọng rất lớn.

"Ừm! Mới rã nhóm một thời gian thôi mà quên tao rồi à!"

"Đâu có! Mà cậu kêu tôi chi?" Ngọc lắc đầu chối dù nó rất muốn quên luôn cho rồi.



"Cho tao mượn vở văn chép lại mấy bài cũ được không?"

Nó vẫn đưa mắt nhìn Minh đầy cảnh giác, lắm lúc thụt lùi lại một chút muốn né đi khỏi con người to lớn đáng sợ đó.

"Tôi có bài chép bài không? À mà hay cậu thuê Vy đi! Cậu ấy đang có nhận chép bài thuê lấy tiền á!"

"Hả? Bảo Vy á hả?" Minh ngạc nhiên khi nghe thấy thông tin này.

"Ùa! Cậu ấy nói cần kiếm thêm tiền, còn tôi thì lâu lâu kiếm khách hàng giùm cậu ấy thôi, nhỏ đó lấy rẻ lắm, có gì ông nhờ nhỏ đó ha! Tôi đi à."

Nói hết câu, Ngọc cũng có cơ hội bỏ chạy. Đối diện với Minh luôn khiến nó như một con thỏ con lòng đầy nhát cáy sợ hãi trước một con sói hung hăng đó.

Minh nghe vậy cũng lấy làm lạ, nó biết nhà của Vy chẳng đến nỗi nghèo đến mức như vậy. Thay vì nghĩ ngợi tìm ra câu trả lời, nó thẳng thắng đi đến bàn học của Vy. Tự nhiên kéo ghế bàn trên ngồi xuống, mặt đối mặt với Vy, người đang vô cùng hoang mang kia.

"Mày chép bài thuê à?"

"Ừm, đúng rồi!" Vy nhẹ nhàng trả lời.

"Thế à! Chép dùm tao mấy bài đó giờ tao vắng đi, chắc cũng nhiều đó!"

"Ừm! Cậu để đó đi!"

Minh vẫn chưa rời khỏi đó, Vy quay lại tập trung vào chép bài mặc kệ sự có mặc của Minh. Một hồi lâu như thế, cậu ta mới lên tiếng nói tiếp.

"Mày thiếu tiền à?"

"Ừm!"

"Mày với Yến giận nhau à?"

"..."

Nghe đến tên Yến nó dừng tay một chút, rồi lại lắc đầu rất nhẹ thay cho câu trả lời.

"Vy ôi! Job mới nữa nè! Thấy tao xịn c.."

Ngọc phấn khởi cầm một chồng tập vở đang ồn ào đi đến chỗ Vy, thì bỗng im bật vì nhận thấy sự có mặt của Minh. Nó thầm nghĩ sao thằng này hôm nay cứ lảng vảng trong lớp nhiều vậy nhỉ?

Ngọc tự dưng ngoan hiền và khép nép đặt nhiều cuốn vở trên tay xuống bàn của Vy.

Minh cảm thấy sự xa lánh ra mặt của nhỏ Ngọc nên cũng đứng dậy rời đi, trả lại không gian tự nhiên cho họ.

"Sao nay tao gặp thằng Minh nhiều vậy ta? Có khi nào là điềm báo gì không?"

Ngọc cảm thán xong lại nhìn vào dáng vẻ vẫn ung dung tập trung vào chép bài cho người khác. Nó thấy làm lạ vì Vy vốn sẽ không thờ ơ như vậy khi gặp Minh. Rồi lại thầm nghĩ hẳn là đã có chuyện gì xảy ra rồi.

Giờ kiểm tra 15 phút.

Những ai học bài thì đã tập trung làm bài không đoái hoài gì đến không gian. Còn những ai chẳng học thì giờ chỉ biết cắn bút, gãi đầu hay lâu lâu lại nhìn dáo dác cầu cứu.

Minh thì thuộc dạng bất cần, nó không làm tất cả những hành động liệt kê trên, mà chỉ cúi mặt xuống bàn nằm ngủ.

"Vy! Lên nộp bài! Dạo này em làm sao thế!"



Tiếng nạt nộ của giáo viên làm cả lớp vô thức ngoái đầu lên nhìn dù thời gian làm bài vẫn còn rất nhiều.

Minh cũng không phải là ngoại lệ, nó ngước lên nhìn Vy đang từng bước đi lên bục nộp bài theo yêu cầu, mặt vẫn tỉnh bơ như không có gì quá nghiêm trọng. Cậu ta thắc mắc, chỉ nghỉ có hai tháng thôi mà giờ đây mọi thứ ở lớp đã thay đổi nhanh đến mức như vậy rồi sao.

"Cậu kia ngưng làm bài đi! Em bị không điểm vì gian lận!" Thầy giáo tiếp tục nhăn nhó ghi điểm số vào sổ của mình.

"Mọi người tiếp tục làm bài đi! Còn 5 phút nữa. Riêng Vy, giờ ra chơi lên phòng giáo viên gặp thầy."

-

Giờ ra chơi cuối cùng cũng đến, con Ngọc vươn vai duỗi người đầy mệt mỏi sau khi làm một giấc quá đã. Nó ngáp một cái đã đời, rồi chuẩn bị thói quen cũ, lôi đống tranh tô màu theo số ra tác nghiệp.

"Này!"

Tiếng thằng Minh gọi tiếp tục làm nó giật bắn mình. Ngọc nhăn trán khó hiểu nhìn lên cái thằng vừa lớn tiếng gọi nó.

"Sao nữa!"

Nhưng lại vô thức tỏ rõ độ khó chịu khi tiếp tục phải nói chuyện với thằng Minh. Nhận ra sai lầm đó, nó rụt rè giãn cơ mặt rồi nói lại bằng giọng dịu dàng hơn.

"Có chuyện gì á?"

"Có chuyện vì với con Vy vậy?" Minh đứng từ trên cao hất cằm hỏi.

"À nhỏ đó có dịch vụ chỉ bài trong giờ kiểm tra nữa! Hơi mắc nha, nhưng xui bị thầy bắt như hồi nãy thì nó trả tiền lại."

Ngọc liếc nhìn đầy khép nép và tự hỏi chừng nào thì nó mới thôi bị thằng Minh gọi giật ngược như vậy. Cứ như vậy hoài, nó nghĩ có ngày nó yếu tim mà đột tử mất.

"Có vụ đó nữa à!"

"Ừm! Hay ông hỏi thẳng nó đi ha, nhiều khi tôi cũn.."

Minh biết được con Ngọc rất sợ mình nên luôn kiếm chuyện gọi rất lớn hù nó. Lần này cũng vậy, chẳng để nhỏ ấy nói hết câu đã trừng mắt làm nhỏ im bật.

Ngọc im thin thít ngồi ngay ngắn chờ đợi cái thằng đáng sợ đó rời đi mới dám thở ra.