Kể từ ngày ấy, Bảo Vy cũng không còn dính dáng gì đến Minh nữa. Trong mắt Minh, nhỏ cũng như thể chẳng còn tồn tại trong lớp. Vy và Minh thay vì mỗi ngày nghĩ 7749 cách chọc tức nhau, thì cả hai quay về lối sống thường nhật, tập trung vào những thứ mình muốn, chỉ thu nhận những thanh âm mình muốn nghe, bỏ ngoài tai những điều mình ghét.
Vậy mà mọi thứ cứ kéo đến một cách không thể đoán được. Vy nhận thấy một số bạn nam ở lớp khác cứ lảng vảng trước mắt cô, nhỏ mới đầu nghĩ cũng chẳng có gì đáng phải quá lo lắng để tâm, cho đến khi mỗi ngày dần xuất hiện nhiều lời nói khó nghe.
"Chuyện gì vậy?"
"Không biết nữa?"
"Sao họ tìm đến đây vậy?"
"Ủa? Con Vy làm gì bọn nó hả?"
"Chắc có chuyện rồi!"
"Suỵt! Nó nghe bây giờ"
"Tội nó quá!"
"Thôi đừng nhìn nữa!"
Vẫn như mọi ngày, Bảo Vy vẫn đến lớp rất sớm vào lúc 7 giờ sáng với bộ đồng phục tươm tất. Nhưng chào đón nhỏ là một khung cảnh bừa bộn, học bàn của nhỏ đầy rác, vương vãi ra cả ghế, phía trên mặt bàn là dòng chữ "Không thể phân hủy được". Xung quanh cũng ồn ào hơn, tất cả chỉ là những tiếng nói mà nhỏ ghét nhất trên đời - những lời bàn tán.
Nhiều đứa trong lớp thắc mắc trước thái độ bình tĩnh của Vy. Vì sau đó, nhỏ vẫn bình thản thu dọn rác, rồi mượn giẻ lau của cô lao công, lau sạch sẽ. Mọi công đoạn dọn dẹp chỉ mất 30 phút, vừa kịp lúc chuông báo đến giờ vào học. Hình như sự hốt hoảng trước cảnh tượng sáng hôm đó chỉ xuất hiện với những học sinh trong lớp, ngoại trừ Vy ra.
Cho đến giờ chơi, mọi sự tập trung lại tiếp tục đổ dồn đến Vy. Họ không muốn liên quan đến chuyện bắt nạt nhưng chắc chắn là không ai không thích hóng chuyện.
Vy như biết trước những âm thanh bàn tán sẽ lại xuất hiện, nên nhỏ nhanh tay đeo tai nghe vào rồi đọc sách. Nhỏ lầm lì và cố gắng coi như không có gì đáng bận tâm.
Một số nam sinh từ lớp khác kéo đến. Có một cậu nam sinh đi trước, tiến gần đến chỗ Vy rồi giật lấy tai nghe ra khỏi tai nhỏ. Chỉ khi ấy, nhỏ mới thở dài đưa mắt quan tâm đến họ. Không thể giả vờ thờ ơ được nữa.
"Nghe gì vậy? Tao nghe với!"
Tên đó đeo tai nghe của nhỏ vào tai mình, rồi gật đầu theo điệu nhạc một cách kệch cỡm,
"Mày nghe nó hát vậy rồi mày hiểu nó hát gì không?"
"Đâu?" Một tên đằng sau giật lấy tai nghe mà nghe thử.
"Cái này hình như là tiếng Anh á mày!"
"Ghê vậy sao!"
Chỉ thấy bọn họ cười đùa thích thú trước dáng vẻ nhỏ bé của Vy. Sự ra oai càng tăng cao hơn khi Vy không phản ứng gì ngoài quan sát bọn nó.
"Ê nghe đồn mày là học sinh giỏi đứng đầu khối 11 đúng không?" Tên đứng đầu nhóm hỏi.
Vy chỉ nhìn lấy họ mà không nói lời nào. Nhỏ hình như có kinh nghiệm trong chuyện này rất nhiều, nhỏ biết mọi câu nói đáp lại đều vô ích, càng nói bọn bắt nạt càng có thêm chủ đề để nói.
"Câm hả mày?"
"Nghe nói mày ngoan lắm! Ai gọi cũng dạ vâng sao tao hỏi không trả lời. Khinh tao hả?"
Vy ước mình có can đảm thừa nhận câu hỏi đó. Nhỏ chỉ dám thầm nhủ sự khinh bỉ trong bụng mình cố không bộc phát ra.
Tên đứng đầu vẫn kiên trì đứng trơ mắt chờ nhỏ nói. Còn Vy vẫn giương gương mặt trân trân nhìn vào họ, cô bé nhất quyết không nói một lời.
"Nhỏ này không vừa đâu! Hôm bữa tao nghe nó cãi nhem nhẻm với thằng Minh mà. Đúng không Minh?"
Một tên trong đám đó lại nói, lần này tất cả lại xoay ánh mắt về phía Minh. Vy cũng vậy, nhưng chỉ thấy cậu ta nằm dài bất động ra bàn không một chút động tĩnh.
Một tên trong bọn bắt nạt đi đến đánh thức cậu ấy.
"Sao vậy 'Fen'? Đừng lặng im vậy chứ?"
"Phiền quá! Đi ra kia chơi đi." Minh vẫy vẫy tay ra hiệu đuổi đi.
Trong lúc đó tên đứng đầu bộc lộ vẻ thoải mái hơn, hắn ngồi hẳn lên bàn đang đầy tập vở của Vy. Nhỏ vẫn lặng thinh giương mắt nhìn.
"Nhỏ này chắc nó hướng nội, đông người nó không nói chuyện được, chứ bữa thấy nó nói chuyện với thằng Minh mạnh miệng lắm." Tên ngồi trên bàn đó nói với Minh.
"Ơi! Ồn quá!" Minh gãi đầu đứng bật dậy uể oải, càu nhàu đi ra khỏi lớp.
"Đợi tụi tao với!"
Lúc này cả đám bọn họ cùng rời đi theo. Như một cơn bão vừa tạt ngang qua đây, tiếng thở phào nhẹ nhõm của ai đó trong lớp vô thức bật thành tiếng.
Vy chỉ cúi mặt ủ rũ, phủi cuốn vở vừa bị ngồi lên. Nếu nói nhỏ không sợ thì quá hoang đường, người kinh nghiệm đến đâu vẫn có chút lo lắng nếu điều này xảy ra.
Cô bạn cùng bạn của Vy vì chuyện lúc nãy cũng cố tình tránh đi nơi khác. Đến khi mọi thứ đã lành lặng, cô bé ấy mới quay về chỗ ngồi kế Vy.
"Bà không sao chứ?" Cô bé đó lịch sự hỏi.
"Ừm không sao!"
Vy gật đầu, nhưng vẫn cố né tránh ánh mắt với mọi người xung quanh.
"Bà gây sự với Hoàng Minh hả? Sao bà gan vậy? Minh chơi chung với nhóm đó đáng sợ lắm đó. Tôi nghĩ bà bị Minh ghim nên bảo bọn nó bắt nạt rồi! Hay đi xin lỗi cậu ta đi!"
Cô bạn bàn bên tỏ vẻ lo lắng cho Vy. Vì nhỏ vốn là cô gái lành tính nhất trong lớp, chưa gây mích lòng với ai, những ai ghét Vy đơn giản vì họ thấy cô bé quá đàng hoàng đến ngứa mắt thôi.
"Ừm!" Vy chỉ gật đầu nói cho có lệ.
"Bà lấy khăn giấy không?" Thấy Vy phủi tập vở bằng tay không, cô bạn tốt bụng hỏi.
"Cảm ơn nhé."
Lúc này Vy mới thoải mái mỉm cười rồi nhận lấy lòng tốt ấy.
- -
Nhưng đó chưa phải là tất cả, sau ngày đó là mỗi ngày bọn bắt nạt tìm đến. Giỡn hớt bên cạnh bàn của Vy, nhiều khi làm rơi vở của nhỏ xuống đất và giẫm lên. Có khi lại nói những lời khó nghe với nhỏ, Vy thì vẫn nghĩ như mọi khi cứ kiên trì đợi bọn nó chán thì rời đi. Cô bé không muốn lớn chuyện lên vì sắp tới nhỏ phải tham gia bài thi tuyển chọn học sinh giỏi cấp quận. Đó là lý do lớn nhất nhỏ im lặng trước tất cả trò bắt nạt bằng lời nói ấy.
Cho đến một ngày nó lớn dần lên. Vy đang trên đường đi từ thư viện về lớp trên hành lang, tay đang bê nhiều cuốn sách toán nâng cao vừa mượn được. Thì một bờ vai vạm vỡ đi ngang cố tình huýt mạnh vào tay Vy, cái huýt mạnh mẽ làm Vy loạng choạng té ra đất, sách trên tay rơi đầy ra hành lang. Mọi người gần đó hốt hoảng nép vào, nhiều đứa trong lớp học gần đó ló đầu ra hóng, tất cả ánh mắt của mọi người nhìn vào Vy.
"Ây dô, tao mới đụng gì đó mạnh lắm!"
"Ai quăng rác ra đây vậy? Nguy hiểm lắm nha."
Hai tên trong nhóm bắt nạt tung hứng với nhau, rồi hả hê cười. Tên huýt vai của Vy còn đưa tay ra phủi bờ vai rắn chắc của mình rồi bỏ đi coi như không thấy gì.
Bảo Vy ê ẩm bên vai nhưng vẫn cố gắng kìm nén ngồi dậy, gom mấy cuốn sách đang nằm tán loạn trên hành lang.
Trong lúc đó, Minh cũng vô tình lại đi ngang đấy, ánh mắt rơi vào Vy chỉ vỏn vẹn 2 giây rồi bỏ đi vờ như không thấy gì.
Trong lòng Vy cuộn trào cơn uất ức, nhỏ nhìn vào bóng lưng ấy rời đi bằng ánh mắt căm phẫn. Nhỏ biết tất cả mọi chuyện nó đang chịu đựng là do Minh mà ra.
Nhỏ cố nuốt cơn tức vào lòng ngực, rồi vùng vằng đứng dậy, lườm nguýt bóng lưng ấy lần cuối trước khi bước tiếp về lớp.
- -
Bảo Vy đã quá mệt mỏi, nó tưởng bọn kia sẽ chán mà dừng lại, nhưng hình như càng nhún nhường bọn họ càng lấn tới. Nó định bụng sẽ nói với mẹ để mẹ giải quyết bọn họ, chỉ có như vậy Vy mới thể hiện được quyền lực của mình. Một quyền lực mà bọn bắt nạt cho là hèn nhát nhất.
Nhưng mẹ của nhỏ lại bận đi công tác vắng mặt 3 ngày qua. Vy không quá vội, sức chịu đựng của nhỏ phải gọi là vô hạn chứ đừng nói là chỉ 3 ngày thôi. Nhỏ vẫn tiếp tục đến lớp trong sự bắt nạt ngày càng hống hách hơn.
Và nếu mọi chuyện đều diễn ra theo dự tính của Vy thì có lẽ sẽ tốt biết mấy. Kế hoạch lập ra để khiến bọn du côn đó dừng lại cứ thế tanh bành bởi sự kiện không ai ngờ đến.
Một người trong đám bắt nạt vô tình đẩy ngã Vy ở cầu thang, khi cô bé đang quay lại lớp để lấy vợt trong tiết thể dục. Không ai biết tên đó cố ý hay vô tình vì đó đang là lúc chuyển tiết, chẳng có ai ở cầu thang ngay lúc đó. Cái đẩy quá nhanh cũng khiến Vy ngỡ ngàng tột độ, chỉ biết sau cú đẩy, nhỏ loạng choạng té thẳng xuống hành lang thẳng tấp.
Bảo Vy lập tức được đưa đến bệnh viện trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người. Cô bé bị trầy ở trán và gẫy một chân phải bó bột. Đó là sự kiện lớn nhất trong 17 năm cuộc đời của Vy, tất cả chỉ vì ngày hôm đó mà lộn xộn lên hết.
Nếu chuyện này xảy ra với một cô học sinh bình thường khác cũng chẳng thể bỏ qua chứ đừng nói là với một gái chăm ngoan được mẹ bảo bọc cực tốt.
Mẹ Vy lập tức đến trường làm lớn mọi chuyện, dọa kiện nhà trường nếu không tìm được ai đẩy cô bé. Nhà trường cũng bất lực trong việc xác định hung thủ khi hôm đó camera ở cầu thang lại đang bị bảo trì, và cũng không ai ngờ đến một sự việc nghiêm trọng như vậy sẽ xảy ra ở ngôi trường này.
Tuy nhiên, nhà trường lại dễ dàng tóm được cả nhóm bạn có dấu hiệu đang bắt nạt Vy nhờ vào những lời khai của những học sinh chứng kiến được. Chỉ khi mọi việc vỡ lỡ, sự can đảm của người ngoài cuộc mới dám lên tiếng, bảo vệ lẽ phải.
Sau một tuần xảy ra sự việc, một cuộc họp hội đồng mới được diễn ra. Mẹ của Vy muốn trừng phạt tất cả bọn bắt nạt nhưng đặc biệt là đứa dám đẩy con gái bà xuống.
Phương án sau cùng được đề xuất là nhờ vào cái chỉ điểm thẳng của Vy, vì ngoài cô bé ra không ai là ở cầu thang ngày hôm đó.
Vy tham gia buổi họp hội đồng với chiếc chân bó bột, đối diện với tất cả bọn bắt nạt, chẳng cần biết trong nhóm ấy có người tham gia hay không? Cả bọn cứ bị triệu tập tất cả lại phòng họp trước mặt Vy và mẹ.
Ánh mắt Vy lướt qua một lượt bọn họ. Sau cùng lại dừng lại ở Minh, Vy hít một hơi rất sâu rồi dứt khoác đưa tay chỉ vào Minh.
"Này!"
Tất cả bọn họ ngạc nhiên, họ trố mắt nhìn nhau như không hiểu chuyện gì.
Mẹ của Vy ngồi kế bên cũng đứng dậy đi đến trước mặt kẻ mà con gái chỉ điểm, bà vung tay tát cậu ta một cái chát vang động cả căn phòng. Ngay lập tức bà bị ngăn lại, mọi người đều đứng bật dậy giữ chặt mẹ của nhỏ, và kéo Minh ra xa.
"Này! Chỉ cho đàng hoàng, tao không đẩy mày!"
Minh điên tiết nhìn vào Vy nói, má đỏ ửng lên vì cái tát. Ánh mắt nó trừng trừng vào người Vy đỏ hoét, trông nó chẳng khác nào con thú hoang, nếu không phải vì bị giữ chặt cũng chẳng ngần ngại lao đến tấn công con mồi.
"Tôi đề nghị nhà trường xử lý thật nặng thằng nhóc đó, con tôi còn đang trong quá trình ôn thi tuyển học sinh giỏi, nó ảnh hưởng rất nhiều đến con bé."
Tất cả trong căn phòng lúc ấy hỗn loạn cả lên, thầy hiệu trưởng đang rất muốn kết thúc thật nhanh buổi họp này. Nên cuối cùng cũng lên tiếng.
"Em có thừa nhận là đã đẩy Nguyễn Huỳnh Bảo Vy không?"
"Em không làm!"
Thầy hiệu trưởng tiếp tục quay sang hỏi Vy lần cuối.
"Em xác định Đinh Hoàng Minh là người đẩy em đúng không?"
Bảo Vy trầm ngâm một lúc, cô bé chỉ khẽ nhìn vào ánh mắt hình viên đạn của Minh rồi gật đầu dứt khoác. Đôi mắt nhỏ thì long lanh như mặt hồ, và giọng nói nhỏ vang lên dịu dàng ngoan ngoãn hệt như một con thỏ nhỏ xíu vô hại.
"Dạ! Em chắc chắn!"
Mọi chuyện đã được xác định chắc nịch nhưng chỉ cô bé là người rõ nhất.
Bảo Vy hoàn toàn không biết chính xác ai là người đẩy mình, cô bị đẩy từ phía sau lưng, trước lúc bất tĩnh cô cũng không thấy được hung thủ là ai. Và thay vì nói ra sự thật, Vy lại lựa chọn nói dối.
Mọi chuyện tưởng chừng đã kết thúc viên mãn nhưng thật ra cô bé không hề biết rằng, đó là lời nói dối khiến cô hối hận nhất mỗi khi nhớ về.