Thanh Âm Thanh Xuân

Chương 9: Một buổi tình nguyện trong mưa



Buổi chiều ngày cuối tuần, trời vẫn còn lất phất mưa nhưng chỉ là những giọt mưa thưa thớt lả tả sau một trận mưa rất lớn đã qua.

Tất cả những gương mặt quen thuộc trong CLB 'Ước vọng xanh' đều đứng đó ngơ ngác với vẻ mặt vô cùng khó hiểu đang chăm chăm bao vây trước mặt Vy. Bên cạnh đó, là một vẻ rạng ngời như không có chuyện gì xảy ra của Yến.

"Thôi nào! Hôm đó dù gì cũng là mấy lời bộc phát nông nỗi của Vy thôi, đừng để bụng làm gì." Yến cũng đành lên tiếng giải vây cho Vy.

Lại một lần nữa, Vy cảm thấy mình như một con nhỏ lạc lõng ở đấy, chỉ biết đứng e dè cảm thấy vô cùng xấu hổ. Dù sao con người vẫn nên đối mặt với chính sai lầm của mình để mà chuộc lỗi, chứ không phải là im lặng trốn tránh làm ngơ.

"Tôi xin lỗi! Tôi biết nếu tôi có nói gì đi nữa cũng không khác nào đang biện minh, đó là lỗi của tôi. Tôi thành thật xin lỗi mọi người."

"Haha, không sao!"

"Tụi tôi giỡn mà."

"Dù gì bà cũng là lần đầu tiên làm việc này. Lại gặp chuyện bực mình với thằng Minh nữa nên nổi nóng không kiểm soát được là điều tất nhiên. Không sao!"

Vậy mà, ở nơi đây tất cả mọi người luôn luôn dễ dàng tha thứ cho Vy một cách rất chân thành. Cô bé ngắm nhìn từng người đang đứng đó dần nở một nụ cười rất vui vẻ và thiện chí đối với mình, nó khác xa với những gương mặt hậm hực từng bao vây xung quanh nó ở cấp hai, nơi mà mỗi lỗi lầm của nó chỉ càng trở nên nghiêm trọng nếu nó xin lỗi.

Và điều mà nó quan tâm thứ hai là Minh, cậu ta vẫn chưa đến, nên Vy vẫn tiếp tục ngó nghiêng chờ đợi cậu ta.

Vy sau khi nhận được sự tha thứ của người khác, đã khiến bản thân nhỏ vô cùng hạnh phúc và nhẹ lòng hơn, thì nó càng thêm quyết tâm tìm lấy sự tha thứ thật lòng từ Minh. Và nó nghĩ nếu nó cùng với mọi người ở CLB này trở thành một nhóm bạn tốt cùng nhau, thì mọi chuyện sẽ lại càng tuyệt vời mỹ mãn hơn, đó sẽ là cái kết tuyệt nhất của thanh xuân.

Khi mọi người đã mặc xong áo mưa để tránh những hạt mưa thưa thớt, nhưng nếu hứng đủ lâu nó vẫn sẽ làm mình ướt sũng. Lúc này, Minh mới đến điểm hẹn, cậu ta chỉ hơi ngạc nhiên khi thấy Vy cũng ở đó, nhưng vẫn như cũ, cậu ấy chỉ đáp ánh nhìn của mình vào Vy chưa đầy 2 giây. Nó ngoảnh mặt làm ngơ, rồi cố gắng giữ khoảng cách với Vy một cách rõ rệt.

Hôm đó, theo kế hoạch của cả nhóm, vì những ngày trời mưa tầm tã kéo dài đã khiến cho đường phố và nhiều con hẻm ngập nặng. Nhiều nhân chính dẫn đến việc đó, nhưng phần lớn là do có nhiều rác thải tồn đọng bịt miệng cống thoát nước lại.

Mỗi người trong nhóm được chia thành từng nhóm nhỏ gồm 2 người, rồi chia nhau đi đến nhiều cống rãnh khác nhau để dọn dẹp nhanh hơn. Nếu tính luôn cả Vy thì nhóm lại có tổng 7 người, mỗi người đều bắt cặp với nhau rất ôn hòa, chỉ riêng Minh là tình nguyện đi một mình vì cậu ta thích vậy, cũng như trong nhóm Minh là người duy nhất có thể lực vượt trội nhất, nên ai cũng yên tâm chấp thuận.

Vy đương nhiên sẽ đi cùng với Yến, nhỏ lần này sẽ được hướng dẫn vô cùng tận tình hơn so với lúc trước.

Khi tất cả mọi người đã chuẩn bị xong xuôi khâu chuẩn bị, họ dần tản đi theo hướng của riêng mình, thì Vy lúc này mới nói nhỏ với Yến.



"Yến! Hay mình đi đến mấy nơi gần khu vực với Minh đi! Để cậu ta đi một mình lỡ có chuyện gì đó.." Vy hơi ấp úng nói.

"Được thôi! Bà cứ làm những gì bà muốn, tôi bảo kê bà mà."

Yến chẳng cần nghe hết câu đã lập tức đồng ý ngay, nhỏ Yến cười rạng rỡ choàng tay qua vai Vy đầy sự bao che. Nhìn vào họ giờ đây chẳng khác nào là hai mẹ con chạc tuổi nhau.

Buổi chiều mưa lâm râm đó, Vy hăng say làm theo lời Yến chỉ dẫn. Nó tập trung đến nỗi quên mất trời vẫn đang mưa và bản thân nó thì trông bầy hầy hơn bao giờ hết, nhưng nó còn chẳng bận tâm nữa.

Bản thân nó lúc này chỉ thấy thật kì diệu, khi một chiếc cống được dọn sạch sẽ thì nước nơi đó cũng rút nhanh đi, nó chưa bao giờ nghĩ tới vì nguyên nhân này, đã khiến nước trong thành phố cứ ứ đọng lại. Nó trước đó chỉ chăm chăm vào sự bực bội của mình khi phải lội vào con đường đầy nước ngập để di chuyển mà không biết vì sao.

"Minh! Nghe nói mày không khỏe hả?"

Yến đang dọn dẹp cùng Vy ở nơi gần với Minh nên nhỏ cũng lên tiếng hỏi han cậu ta lấy một tiếng.

"Tao nhớ là mày chia nhóm hai chứ không phải nhóm ba người mà! Đi theo tao làm gì?" Minh lại lảng tránh đi.

"Thì vẫn đang nhóm hai người đây, vô tình gặp mày thôi! Khó khăn thế."

Sau câu nói ấy, cả ba tiếp tục chìm vào im lặng. Minh cũng không thèm đáp trả lại bằng mấy câu từ 'mỹ miều' nữa, thay vào đó là im lặng.

"Vy cứ cầm miệng túi như vậy nha, để tôi nhặt bỏ vào."

Yến giao nhiệm vụ dễ dàng cho Vy, nhưng nhỏ biết để tránh gây phiền phức, cô nên nghe lời người hướng dẫn của mình một cách tuyệt đối.

Mọi chuyện cứ nhẹ nhàng và dễ dàng trôi qua một cách êm đềm so với cái ngày đầu tiên mà Vy tham gia, chỉ toàn mấy thứ tệ hại khi nhớ lại.

Chưa một lần trong đời Vy lại đứng dưới một cơn mưa như vậy cả giờ đồng hồ, mà không cảm thấy khó chịu.

Ai mà chẳng muốn né tránh những hạt mưa đang rơi, luôn muốn giữ cho cơ thể mình khô ráo và chỉ tìm cách chạy về nhà thật nhanh. Không một ai thích thú đứng một mình dầm người dưới cơn mưa lạnh này cả. Nhưng kì lạ thay, nếu là đứng cùng với nhiều người khác dưới mưa, thì chắc chắn đó không còn là một câu chuyện bi thảm nữa. Mà là một câu chuyện tuổi trẻ đầy ngọt ngào, vì người ta hay ví tuổi trẻ như một cơn mưa rào mà.

Cả nhóm bọn họ, hôm đó đã cùng nhau đứng dưới cơn mưa tuổi trẻ ấy, chẳng màng tới cơn lạnh, và cái ướt nhem bầy hầy của mình. Càng không một chút khó chịu, mà chỉ tràn ngập đầy tiếng cười tự tạo với nhau vô cùng hạnh phúc.

"Vy hả?"

Bỗng có một cặp bạn nữ đang đi trên đường nhận ra Vy, họ đứng lại gọi để xác nhận mình không nhìn lầm.

Vy ngước nhìn bọn họ thì mới nhận ra cả hai người họ là bạn chung lớp, tuy không mấy khi nói chuyện nhưng có lần chung nhóm thuyết trình nên họ biết nhau.

"Cậu làm gì ở đây vậy?" Hai người họ hỏi.

"À tôi đang dọn rác quanh đây!" Vy chẳng ngần ngại đáp.

Nhưng có vẻ hai người bạn đó có vẻ thấy điều này là một việc khó hiểu, bọn họ trố mặt nhìn lấy nhau rồi cười sượng. Vy cũng chẳng hiểu tại sao bọn họ lại tỏ vẻ như thế, nên cũng cười một cách ngượng ngạo đáp lại.

"Thế à, vậy tụi tôi đi trước nha, Bye."

Hai người bọn họ bước đi nhưng ánh mắt kì lạ vẫn ngoái nhìn vào Vy, có vẻ bọn họ vẫn chưa tin vào mắt mình lắm nên cứ ngoái nhìn lấy Vy. Khiến cho không để ý mà hụt chân té xuống rãnh thoát nước lớn chưa đậy nắp gần đó. Một cô gái cả người té vào đó, Minh đứng từ xa nghe tiếng thét lớn cũng chạy nhanh đến lao xuống nắm giữ lấy cô bạn đó.



Hành động của Minh cúi người xuống quá nhanh để kéo cô bạn đó lại, tránh việc bị nước cuốn trôi, đã khiến cậu ta trượt cái tay đang chống xuống đất để làm điểm tựa. Cú trượt khiến cả phần trên của cậu ta vì mất điểm tựa nên đập thẳng xuống cạnh của rãnh nước. Minh vẫn mặc kệ cái đau, tiếp tục dùng một tay chống đất làm điểm tựa, một tay kéo lấy cô bạn nữ đó lên.

Cả Vy và Yên vì quá hốt hoảng nên phản ứng của họ chậm chạp hơn, chỉ khi nhận ra mình nên làm gì thì cũng bay đến kéo phụ Minh.

-

Cuối cùng, cả hai bạn nữ cũng được đưa lên. Bọn họ được đỡ ngồi ở một nơi mái che đằng xa. Riêng Minh vẫn ngồi yên đó choáng váng vì đầu bị đập vào lúc nãy cũng đã chảy máu, vết rách ngay trán lệch về phía bên trái. Yến đứng gần đó chỉ biết dùng bông gạc đã chuẩn bị sẵn cầm máu cho Minh. Cả hai cô gái cực kì lo lắng cho vết thương của Minh, trong khi cậu ta thì hoàn toàn ngược lại.

"Tao không sao, khi nào máu ngừng chảy tao tự đến trạm y tế, mày lo giải quyết chuyện vừa rồi đi không lại lớn chuyện."

Vy không có kinh nghiệm gì trong thực tiễn sơ cứu người bị thương nên chỉ lặng lẽ nhìn Minh đầy lo lắng. Trong đầu nó chẳng có suy nghĩ gì cả, tay chân thì đơ ra chẳng biết phải làm gì, chưa bao giờ nó thấy mình vô dụng đến như vậy.

Yến lại biết việc sơ cứu hơn nên xoay người nói với Vy.

"Vy! Bà lại coi hai bạn của bà có sao không?"

Vy nghe vậy mới biết mình nên làm gì khi đó, nó đi mượn hai cái khăn khô lớn để cho hai bạn nữ kia lau người trước. Đến khi nó đã tìm được khăn, nó nhìn thấy hai bạn nữ ấy có vẻ đã không sao, họ vẫn đang ngồi bình thản trò chuyện với nhau về chuyện vừa rồi, chỉ đến khi Vy đến gần tụi nó từ đằng sau, nó mới nghe rõ hơn.

"Thằng Minh đúng không?"

"Ừm có cả con Vy nữa! Không phải hai tụi nó từng ghét nhau ở trường hả? Giờ tụi nó lại đi chung với nhau vậy."

"Không biết nữa, có khi nào do thằng Minh còn ghim vụ nó bị đuổi học nên uy hiếp con Vy làm mấy việc dọn dẹp dơ dáy lúc nãy không?"

"Mà thằng Minh nó cũng đi làm mấy việc như dọn rác này nữa hả?"

"Lại còn cứu tao lúc nãy. Nó có âm mưu gì không trời? Tự nhiên tao thấy sợ quá! Có khi nào nó sắp đe dọa đến tao không?"

"Thằng Minh nó không bao giờ làm mấy việc tốt đâu, kì này mày tiêu rồi!"

Nghe đến đây, Vy cảm thấy như chính bản thân mình bị oan ức vậy. Những lời bàn tán như vậy cũng chính là lý do khiến nó lúc trước luôn căm ghét Minh vô cớ. Vy chỉ lặng lẽ đi đến trước mặt bọn họ, nhận thấy sự có mặt của Vy cả hai người họ im bật, ánh mắt lại tiếp tục chứa đầy sự sượng xạo. Vy cũng không lên tiếng, chỉ đưa hai cái khăn cho bọn họ, đến lúc nó đã tính rời đi thì sự khó chịu trong lòng nó cứ sục sôi, khiến Vy phải buộc quay đầu lại nhìn bọn họ.

"Minh vừa cứu các cậu mà! Là do các cậu bất cẩn té xuống đó, cậu ta chẳng làm gì cả. Nghi ngờ người vừa cứu mình đến mức bị thương như vậy mà các cậu xem được à!"

Bọn họ vẫn im lặng. Vy đứng nhìn một hồi lâu vẫn kiên nhẫn chờ đợi một câu xin lỗi từ bọn họ cất lên. Nhưng tuyệt nhiên vẫn im lặng.

"À mà, tôi chọn làm mấy công việc này không phải do ai đe dọa cả. Dọn dẹp rác không phải việc làm dơ dáy, thứ dơ dáy chính là suy nghĩ của các cậu." Vy bình thản nói với bọn họ.

Lúc này, chỉ khi nghe được câu nói xúc phạm đó. Một cô gái trong đó mới đứng bật dậy, mặt tiến sát lại với gương mặt của Vy, nổi giận đùng đùng nói.

"Ê đừng có lên mặt. Mày đừng tưởng vì cứu tao một lần mà tao nể! Rồi muốn nói gì là nói nha."

"Vậy sao hai cậu lại nói mấy lời xúc phạm đến bọn tôi trước." Vy vẫn nghiêm túc, mặt không biến sắc đáp.

Hai cô bạn đó như hết lý lẽ, nhưng điều đó lại càng khiến con người ta tức tối gấp bội phần. Vì vậy, họ vẫn gân cổ lên cãi mặc cho lý lẽ hợp lý hay không.

"Bọn tao là đang nói chuyện với nhau, không liên quan đến mày, là do mày đến nghe lén."



"Đúng vậy! Còn mày vừa nãy là đụng chạm trực tiếp đến nhau đấy!"

Vy càng lúc càng bực tức hơn, nó nghĩ đáng ra Minh chẳng nên cứu lấy hai con người quá quắt như vậy làm gì.

"Nếu biết hai người ngang ngược như vậy thì bọn tôi đã không muốn liều mình cứu các cậu rồi, đồ vô ơn!"

Vy biết nếu càng đôi co, bọn họ sẽ càng cãi cùn và ngang ngược hơn. Nên cô lập tức quay lưng định bụng bỏ đi sau khi nói ra câu chốt hạ ấy.

Nhưng hai cô bạn đó vì bị xúc phạm nên càng bực tức hơn, một cô gái điên tiết lên, không giữ được bình tĩnh nữa mà đưa tay ra, nắm lấy tóc của Vy kéo mạnh xuống.

Vy vì bị bất ngờ tấn công nên chỉ kịp nắm lấy tóc mình ngăn lại, nhưng vì bị kéo từ đằng sau nên Vy càng mất thếđể đáp trả hơn, người bạn nữ còn lại hốt hoảng nhào đến hai người họ can ngăn, miệng lớn tiếng nói.

"Thôi! Buông nó ra đi, lớn chuyện bây giờ!"

"Con nhỏ này! Tao gai mày từ lúc làm nhóm rồi nha, đừng có ỷ học giỏi rồi lên mặt với ai."

"Buông ra!"

Vy chỉ có thể gào lên yếu ớt vì thể lực và vóc dáng vô cùng yếu ớt, nó với tay ra có định nắm lại tóc của con nhỏ đó, nhưng vì tay ngắn và lùn hơn người ta mà không tài nào với tới nổi.

Yến và Minh đang cầm máu gần đó vì sự nhốn nháo ở góc mái che nên cũng nhanh chóng thu hút họ lao nhanh đến.

"Này!"

Minh chẳng cần biết có chuyện gì, chỉ nhanh tay túm lấy tay của cô bạn kia đang nắm chặt tóc của Vy mà kéo. Cậu ta cố dùng lực gỡ tay cô bạn đó ra khỏi đầu Vy.

"Có chuyện gì vậy?"

Yến cũng hốt hoảng nhưng chỉ ôm lấy người Vy kéo ra, người bạn nữ đi cùng với nhỏ kia thì cũng ôm lấy bạn mình đang hăng say nắm tóc người khác, mà kéo ra theo hướng ngược lại.

Trời đã dứt hẳn cơn mưa lất phất, nhưng khung cảnh ở nơi đó vẫn cứ nhộn nhịp cả lên. Cứ tưởng đây lại là một cơn mưa tuổi trẻ yên ả lắng đọng, nào ngờ nó lại tiếp tục trở thành một mớ hỗn độn lộn xộn.