Thanh Bình Nhạc

Chương 29: Hồi báo



Lý Ý Lan vui thì vui, nhưng vô sự không ghé điện Tam Bảo, hắn vẫn phải nhanh chóp nghênh đón Tri Tân tiến vào phòng chính.

Sau khi nhìn thấy bức tượng Thấp Bà tinh xảo kia, phản ứng của Tri Tân khác hẳn mọi người, y khiêm nhường bái một cái sau đó mới nâng nó lên bằng cả hai tay.

Là người trong giáo môn, hiểu biết sẽ phong phú hơn, những gì Tri Tân nhìn ra từ món đồ này quả thật cũng nhiều hơn chư vị ở đây một chút.

Y nhẹ nhàng xoay bức tượng trong tay một vòng, ngắm nghía cẩn thận xong mới nói: “Đây là một pho tượng Lâm Già[1], Thấp Bà là một trong ba vị thần chính của Phạn phái, tồn tài một vài kiểu hình tượng khác nhau trong dân gian, Lâm Già là một trong số đó. Lâm Già trong tiếng Phạn có nghĩa là sinh thực khí, bởi vậy Lâm Già và thần Thấp Bà tượng trưng cho hùng vĩ và tái sinh.”

Ký Thanh chẳng phải học trò giỏi giang gì, cậu chàng nghe vậy thì lập tức ghé lại gần Lý Ý Lan, thì thầm với Lục ca nhà mình: “Ngày xưa thì đuổi đánh người ta đi, giờ lại đưa cái đồ tượng trưng cho hùng với chả vĩ, huynh nghĩ có phải tên thợ mộc này cô đơn lâu quá nên muốn làm lành với vợ rồi đẻ đứa con không?”

Lý Ý Lan: “……”

Hắn bận nghe đại sư nói chuyện, không hơi đâu để ý tới Ký Thanh, vậy nên bèn dùng ánh mắt “Đệ nói lắm quá đấy” để xua nhóc tùy tùng đi.

Ký Thanh chẳng ăn rơ với hắn được, nhưng cậu cảm thấy suy đoán của mình mới là chính xác, tên thợ mộc kia cũng giống Lý Ý Lan, cả đống tuổi rồi chẳng chịu thành thân, mẹ hắn sốt ruột đến nỗi đổi từ thờ Phật Tổ sang thờ Tống Tử Quan Thế Âm, mượn vật nói người, chẳng thế thì còn gì nữa!

Ký Thanh không cam lòng để kiến giải của mình bị vùi dập, cậu chàng lập tức ngả sang bên khác, gieo vạ cho Vương Kính Nguyên.

Vừa hay đạo sĩ cũng chẳng có kiên nhẫn nghe hòa thượng đọc kinh, gã bắt nhịp với Ký Thanh, đưa đề tài đi xa mười vạn tám ngàn dặm, kể lể một lần gã vân du có gặp một bức tượng Phật lộ thiên, phải nói là lớn ơi là lớn…..

Tuy nhiên ngoại trừ hai kẻ chẳng đáng tin này, những người khác đều lắng nghe một cách chăm chú.

Tri Tân tiếp tục nói trong tiếng thì thầm của hai kẻ kia: “Song bức tượng này có chút vấn đề, nó không hoàn chỉnh. Tượng Thấp Bà chính thống thì bốn cánh tay đều cầm đồ vật, lần lượt là đinh ba, rìu, trống và gậy, bức tượng này tuy nhỏ nhưng cũng chưa nhỏ đến mức không thể điêu khắc ra, hơn nữa mời chư vị xem, trên tay nó không chỉ không cầm đồ vật mà tư thế còn rất kỳ quái.”

“Theo lý thì khi cầm đồ vật, tư thế phải là nắm hờ thành quyền, mà tay của bức tượng này lại chỉ hơi cong, như vậy sẽ không cầm được đồ vật. Mà nếu hiểu theo ý là nâng đồ thì cũng không được, bởi vì hai tay bên dưới hướng lòng bàn tay xuống, vì sao lại điêu khắc kỳ lạ như vậy thì ta cũng không nghĩ ra, ta chỉ có thể nhìn ra được đến vậy thôi.”

Nói rồi y đặt tượng gỗ lên bàn, căn cứ theo nguyên tắc thực sự cầu thị, y không đưa ra bất cứ suy đoán nào cả.

Lý Ý Lan cầm tượng gỗ lên, vừa vân vê nó vừa đăm chiêu suy nghĩ: “Có khi nào là do thợ mộc không hiểu về tượng thần, không biết trên tay Thấp Bà phải cầm đồ vật?”

Giang Thu Bình gật đầu tán thành.

Tri Tân tiến lại gần Lý Ý Lan, chỉ tay nói: “Không, ông ta hiểu rất rõ, mời xem.”

“Hình tượng Thấp Bà hết sức đặc biệt, không hề giống với hình ảnh các chư thần khác của Phật gia, trên người nó có rất nhiều đặc điểm độc nhất, chẳng hạn như sông Hằng và trăng khuyết trên đỉnh đầu, con mắt thứ ba giữa chân mày, vòng cổ đầu lâu, con rắn quấn trên cánh tay trái, đai da hổ quấn quanh hông, những chi tiết này được thể hiện đầy đủ trên tượng gỗ, chỉ thiếu mỗi pháp khí của chư thần, điều này thật khó hiểu.”

Lý Ý Lan trầm ngâm: “Hay là người thợ mộc muốn thông qua những bộ phận khuyết thiếu này để nhắc nhở chúng ta điều gì đó? Đại sư, đinh ba, rìu, trống và gậy có hàm nghĩa đặc biệt gì trong quý pháp môn hay không?”

Tri Tân suy tư một thoáng, sau đó lắc lắc đầu.

Giang Thu Bình lại hỏi: “Vậy vị thần thiếu đi pháp khí có ý nghĩa gì không?”

Tri Tân: “Ta kiến thức nông cạn, chưa từng nghe nói đến.”

Cuộc thảo luận liên quan đến tượng gỗ kết thúc ở đây, chẳng thu hoạch được gì khiến Lý Ý Lan không cam tâm, hắn dùng vải bố bọc bức tượng lại rồi nhét nó vào tay áo, chuẩn bị lát nữa trở về nghiên cứu thêm một chút.

Nếu hướng này không thông, bọn họ đành phải điều tra theo hướng khác, Lý Ý Lan nhìn Vương Kính Nguyên, đề tài thảo luận chẳng mấy chốc liền biến thành vấn đề huyền học.

“Ta có nghĩ ra một biện pháp khiến hình ảnh bộ xương xuất hiện trên con diều rồi lại biến mất.” Vương Kính Nguyên duỗi một cánh tay ra, nói, “Mà cũng chỉ khi diều ở dưới đất thì mới được thôi, chứ nó bay lên trời thì ta chịu, dù sao tay của ta cũng chỉ dài bằng này.”

Lý Ý Lan chẳng muốn buông kha bất cứ khả năng nào, hắn hỏi: “Biện pháp gì? Ngươi chia sẻ cho mọi người mở mang kiến thức đi.”

Đồ Vương Kính Nguyên dùng làm thí nghiệm lúc chiều đang để trong sảnh chính, gã cảm thấy mình nói cả buổi có khi mấy người này nghe cũng chả hiểu, thế là bèn bảo bọn họ chờ, còn mình thì đi ra ngoài cầm ít đồ về, vừa nói vừa mô tả luôn.

“Đây là nước kiềm, đây là nước giấm trắng, đây là nước gừng, còn đây là con diều mà ta đã dùng nước kiềm vẽ qua, mọi người xem, không có gì hiện lên trên đó cả.”

Đạo sĩ nhúng tay vào bát nước gừng, sau đó quệt một vệt lên con diều trống trơn, chỉ một thoáng sau, một hình vẽ bộ xương đơn giản liền xuất hiện theo động tác của gã.

Ngô Kim ồ lên kinh ngạc, không ngờ tên lừa đảo này thật sự có vài ba ngón nghề lừa người.

Ký Thanh tò mò ngồi ngay ngắn lại, hào hứng nói: “Vậy huynh làm cách nào khiến nó biến mất?”

Vương Kính Nguyên nở nụ cười đắc chí, lại nhúng tay vào bát giấm trắng lặp lại động tác vừa rồi, gã quệt một cái là hình vẽ kia thật sự biến mất tăm.

Mọi người đều được mở mang tầm mắt, Giang Thu Bình hưng phấn đến độ hai mắt sáng bừng, ngay cả Vương Cẩm Quan cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt, chỉ có Lý Ý Lan là lạc quẻ, trong tiếng trầm trồ thán phục của mọi người, hắn lại liếc nhìn Tri Tân.

Đạo sĩ tự có sở trường đáng được ca ngợi, nếu không nhờ đại sư mắt sáng như đuốc thì đêm nay bọn họ có lẽ sẽ không được chiêm ngưỡng cảnh tượng này.

Tri Tân có công lớn lại chẳng hề nhận ra có người đang nhìn lén mình, y đang chăm chú rướn cổ nhìn thứ gọi là “thần tích” mà Vương Kính Nguyên biểu diễn.

Ký Thanh thấy thú vị, bèn sấn lại bắt chước đạo sĩ nhúng khăn vào nước kiềm, nhưng lại chẳng hiện ra bộ xương, chỉ có một đống màu gỉ sắt loang lổ.

Ký Thanh chẳng hiểu ra sao, còn tưởng mình nhúng không đủ nước nên bèn làm lại lần nữa, kết quả vẫn hiện ra một đống màu tèm lem, Ký Thanh “Hờ” một tiếng, híp mắt liếc xéo đạo sĩ: “Vương lão ca, huynh không nương tay hả?”

Vương Kính Nguyên cười ha ha, được đà vung tay lên nói: “Ta đã bảo là do pháp lực gây nên mà các người không tin.”

Lý Ý Lan làm như không nghe thấy câu này: “Nguyên lý của nó là gì?”

Khi đối mặt với hắn thì Vương Kính Nguyên nghiêm túc hơn với Ký Thanh một chút, gã nghiêm trang đáp: “Bẩm đại nhân, hẳn là tri thức cuộc sống của lão tổ tông….. đó ạ.”

Hỏi một đằng mà trả lời thì một nẻo, Tri Tân nheo mắt, cảm thấy trình độ vòng vo của đạo sĩ này còn cao hơn cả mình.

Dùng tiền mời gã về là để hỗ trợ, nếu không giúp được gì thì cũng chẳng cần đến gã nữa, Lý Ý Lan nói: “Ta cảm thấy đáp án này dường như không đáng mười lượng bạc đâu.”

Vương Kính Nguyên có tính tham tiền, lập tức khép nép ăn ngay nói thật: “Kỳ thật cũng do ta từng thấy một bà đồng già làm như thế cho nên mới biết kết hợp nước kiềm và nước gừng có thể làm thay đổi màu sắc. Sau đó ta tình cờ phát hiện, nếu cho thêm giấm trắng thì màu sẽ biến mất, cho thêm nước kiềm màu sẽ thay đổi. Còn về phần nguyên lý ra sao, kẻ như ta chẳng đọc được hai lạng sách, thật sự không biết ạ.”

Gã giãi bài rất đỗi khổ sở, nom có vẻ là nói thật lòng, Lý Ý Lan gật đầu rồi lặng lẽ chìm vào suy nghĩ.

Vương Kính Nguyên nói là có thể đổi màu nhiều lần, bộ xương kia tuy chỉ xuất hiện một lần, nhưng đường nét cũng như màu sắc vẫn còn lưu giữ lại. Giả sử vụ án con diều thật sự dùng biện pháp này, vậy thì con diều khổng lồ trong phòng vật chứng chắc cũng có thể thử ra màu sắc.

Song chỉ sợ thứ màu ấy cũng giống như tờ giấy mà Vu sư gia nhận được, sẽ biến mất không còn tăm tích chỉ trong thời gian ngắn.

Lý Ý Lan đăm chiêu suy nghi, Vương Kính Nguyên không dám nhiều lời, chỉ cẩn thận thưa: “Theo ngu kiến của tiểu nhân, nếu con diều trước đó chưa bị tẩy trắng thì hẳn là sẽ không bị như thế đâu ạ.”

“Tốt lắm.” Lý Ý Lan đứng lên, “Vụ án con diều liên quan quá rộng, trời tuyết thế này di chuyển không tiện, mọi người dời bước theo ta đi tới phòng vật chứng để xem xét đi.”

Đoàn người tuy không phải quân đội nhưng kỷ luật rất chuẩn chỉnh, tất cả dồn dập đứng lên, Tri Tân cũng làm theo, Lý Ý Lan nào kham nổi, hắn vội vàng cười nói với y: “Đại sư không cần đứng dậy đâu, ta đang nói với bọn họ thôi.”

Tri Tân đằng nào cũng đứng dậy rồi, y trêu: “Mọi người đều đi hết, để mình ta ở lại đây là sao, tính cô lập ta hả?”

“Không phải.” Y không nói gì thì Lý Ý Lan còn không cảm thấy lời nói của mình có lỗ hổng lớn như vậy, hắn buồn cười bảo, “Có cho ta hai lá gan ta cũng không dám, chỉ là ta sợ đại sư hiểu lầm là ta ra lệnh với ngươi thôi.”

Tri Tân ôn hòa cười nói: “Ngươi là quan, ta là dân, phải tuân theo luật pháp, dù có ra lệnh thật cũng đâu có sao.”

Lý Ý Lan cố nói chuyện bình đằng: “Thật sự không phải vậy mà, dạo gần đây đầu ta nhiều chuyện thượng vàng hạ cám quá, ta không cố ý nói như thế, đại sư đừng trêu ghẹo ta.”

Hắn khổ cực ra sao Tri Tân đều tận mắt chứng kiến, y nghe vậy cũng không đành lòng để hắn phải giải thích, liền cười khì bảo: “Do ta thấy bầu không khí nặng nề quá nên đùa vui chút thôi, ngươi xem ngươi quả nhiên rất căng thẳng kìa, ngay cả câu bông đùa của ta cũng không hiểu.”

Lý Ý Lan cũng bật cười, tỏ ý bây giờ mình nghe hiểu rồi.

Tri Tân nhẹ nhàng đẩy hắn: “Thôi ngươi đi đi, mọi người đều đang chờ ngươi đấy.”

Lý Ý Lan dặn y nghỉ sớm rồi quay người đi vào trong màn mưa tuyết dày đặc.

Cả nhóm hướng thẳng đến phòng vật chứng, công sức không phụ lòng người, tối nay bọn họ rốt cuộc lại có thêm một phát hiện mới. Đạo sĩ dùng biện pháp của mình, thật sự lấy được manh mối về con diều, tra ra được vết tích màu gỉ sắt mơ hồ.

Kỳ thật có lẽ đến đây vẫn còn cách chân tướng vô cùng xa xôi, nhưng trừ Vương Kính Nguyên mới gia nhập và Vương Cẩm Quan đến giúp đỡ em chồng, lúc này đây năm thành viên ban đầu đều cảm nhận được một niềm xúc động tự hào dâng trào trong tim.

Bao gồm cả vất vả khổ cực của vị cựu đề hình quan Tiền Lý, cuối cùng cũng từng chút từng chút thu được hồi báo.

Giang Thu Bình khó kìm nổi vui mừng: “Vậy mà đúng thế thật, Vương huynh quả là cao minh.”

Vương Kính Nguyên giả lả từ chối: “Đâu có, đâu có, trò mèo mà thôi, vấn đề đổi màu trên trời vẫn chưa giải được mà, có gì đáng nhắc đến đâu chứ.”

Lý Ý Lan quan sát con diều khổng lồ kia, trên thân chim uyên có rất nhiều đường nét phức tạp, hắn cũng chú tâm nhìn kỹ, nghe câu ấy hắn bỗng đờ ra, trong đầu vụt lóe lên linh quang.

Vương Kính Nguyên là đạo sĩ giả, tay thật sự chỉ dài có hai thước, không thể với lên trời, nhưng những cao thủ tài nghệ ở Nhậm Dương thì có thể thao túng dây diều hệt như chân tay của mình ——

Giả sử giấu một gói thuốc chứa nước gừng trên con diều, khi thời cơ đến thì điều khiển dây diều mở nó ra, có khả thi hay không thì cũng đáng để thử một lần.

Ánh sáng trong mắt Lý Ý Lan trở nên nhộn nhạo, dòng suy nghĩ trồi lên mách bảo: Còn có Lưu Kiều và La Lục Tử kia nữa, là cao thủ tuyệt kỹ dân gian, có khi nào bọn họ là người của Khoái Tai môn hay không?

Bên ngoài gió Bắc rít gào, cuốn lên hoa tuyến mịt mù.

Cũng vào lúc ấy, Lữ Xuyên ở ngoại thành cũng chẳng chờ không, kẻ hắn muốn tìm đã chủ động tìm tới cửa.

Khu vực Nhiêu Lâm đổ tuyết lớn, song tiết trời ở Phù Giang thì vẫn như hôm qua, bầu trời vẫn phủ kín những vì sao, chỉ có nhiệt độ hơi giảm đôi chút.

Lữ Xuyên nghiêm túc bán dao một ngày, từ ban đầu nôn nóng đến khi tâm lặng tựa nước, cuối cùng nắm chiếc chuông trong tay, thi thoảng lại lắc chuông trợ trận cho hắn thét bốn câu vè không biết xấu hổ kia.

Nhà hắn vốn kiếm sống bàng nghề bán cá, hai mẹ con đều giỏi xài dao, cắt cái gì cũng nhanh thoăn thoắt, Lữ Xuyên cũng khá ra dáng kẻ bán dao, chỉ tiếc chân muỗi khó nhổ, hắn diễn cả ngày mà chẳng bán được con nào.

Lúc hoàng hôn buông xuống, những người bán hàng đều dọn quầy, Lữ Xuyên không đợi được kẻ muốn đợi, để giấu diếm hành tung hắn đành phải cuộn lại tấm thảm bày hàng, chuẩn bị ăn xong bữa này sẽ gấp rút lên đường.

Nhưng cũng giống như câu không gọi mà tự đến của Tri Tân, trên đường tới chuồng ngựa, Lữ Xuyên bị người bám theo.

Đối với một cao thủ như Lữ Xuyên, tiếng bước chân bám theo sau hắn được giấu theo cách khá vụng về, vừa xuất hiện là đã bị hắn phát hiện rồi, tiếng bước chân nọ đang men theo ngay bên cạnh lối vào chuồng ngựa, cho nên ý định rời đi của Lữ Xuyên cũng lập tức gác lại.

Cá cắn câu rồi.

Lữ Xuyên vờ như không phát hiện, cho ngựa ăn xong, hắn tay không chuồn ra ngoài qua cửa sau rồi đi lung tung đây đó, kẻ bám đuôi hắn có trình độ rất đỗi kém cỏi, vì chiếu cố kẻ kia nên Lữ Xuyên không vội tránh né, còn tận lực mua một bọc sơn tra ngào đường, vừa ăn vừa tốt bụng đi khắp nơi nhả hột.

Mãi đến tận hai khắc sau, Lữ Xuyên “dường như” mới nhận ra gì đó, chạy chầm chậm vào trong một con hẻm nhỏ hẹp.

Đối phương sợ mất dấu hắn nên cũng vội vã chạy vào hẻm, nhưng trong con hẻm quanh co lại chẳng có lấy một bóng người, kẻ nọ ngơ ngác đi loanh quanh chỗ cũ chưa được một vòng thì đầu đã ăn ngay một cú đạp.

Lữ Xuyên nhảy xuống từ vách tường, bóp lấy yết hấu đối phương dí cả người gã lên tường, nhìn chòng chọc gã ta nói: “Bám theo ông nội ngươi làm gì? Muốn sống thì nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói.”

Kẻ nọ bị hắn bóp đến sắp tắt thở, mặt tái như màu gan lợn, cất tiếng nói đứt quãng: “Ta…… không, là đường, đường sứ bảo…… ta tới hỏi, hỏi ngươi…… khục khục khục…… tại sao lại, giả làm người của Khoái Tai môn?”

“Ngươi chưa đủ tư cách để hỏi ta câu này. ” Lữ Xuyên siết chặt tay, tỏa ra sát khí, “Ta muốn gặp đường sứ của các ngươi, nguyện ý dẫn đường chứ?”

✿Tác giả có lời muốn nói: Đề cử một bài hát tiếng Nhật rất đáng yêu: PLANET – ラムジ (Lambsey)

******

★Chú thích:

[1]Lâm Già: hay còn gọi là linga, là tượng sinh thực khí mà các giáo phái Shaivism và Shaktism thờ phụng, tượng trưng cho thần Shiva. Khi Ấn Độ giáo ra đời, theo thần thoại về Shiva thì vị thần này xuất hiện đầu tiên là một cột lửa hình dương v*t. Tượng Linga thường đi kèm với tượng Yoni, trong đó Linga là biểu hiện đặc tính dương, Yoni là biểu hiện đặc tính âm của thần.