Thanh Bình Nhạc

Chương 91: Phiên ngoại 1



Khoảnh khắc Tri Tân bị chặt đầu rất bình thường chóng vánh.

Không có gió nổi bất chợt, không có tuyết rơi bất ngờ, cũng không có khâm sai chạy tới hét lên đạo hạ lưu nhân, thậm chí tiếng xôn xao của quần chúng đứng xem cũng chẳng lớn hơn so với những người khác.

Chỉ có đao phủ thuần thục giơ đao lên, sau khi ánh đao hạ xuống, một cái đầu người lăn ra.

Về phần thích đáng hay oan uổng, cũng chỉ có thể xem trong sách sử, dã sử trăm năm sau, còn dấu vất của kẻ bất hạnh đều đã hoàn toàn biến mất.

Đầu Tri Tân hướng mặt xuống dưới, đôi mắt nửa mở nửa khép, từ trên cao nhìn xuống trông thật an yên, mà xem kỹ lại cũng giống như chết không nhắm mắt. Đồng tử y hơi nghiêng về hướng Đông, là hướng mà Lý Ý Lan đứng, nhưng người y nhìn lại vĩnh viễn bỏ lỡ thời khắc cuối cùng của y trên nhân thế này.

Sau khi nhác thấy Đỗ Thị Nhàn rồi quay về phía pháp trường, đau ốm lâu ngày cộng thêm đau lòng khiến cho tầm mắt Lý Ý Lan bỗng dưng đen kịt, hai mắt hắn loà đi giữa phố xá ồn ã.

Kỳ thực Lý Ý Lan cảm thấy cho dù hắn có chứng kiến cảnh đó thì cũng không đến nỗi gặp ác mộng đâu, song bóng tối đột ngột kéo đến vẫn làm hắn thở phào nhẹ nhõm. Cái gì hắn cũng chịu được, nhưng tâm trạng vẫn đau đớn tột cùng, bản năng và ý nguyện đều đang điều khiển hắn trốn tránh.

Hắn ái mộ Tri Tân, không đành lòng nhìn y chịu khổ ngay trước mặt mình, cho nên đối với hắn không nhìn thấy lại là một sự giải thoát mà trời cao ban tặng.

Tri Tân hẳn là đau đớn lắm, Lý Ý Lan chìm vào bóng tối, ngũ giác mất cân bằng, ảo giác rơi vào lưng chừng làm hắn mơ màng vươn tay quơ một cái, như thể muốn nắm lấy gì đó trên không trung.

Đồng thời hắn cũng chầm chậm nghĩ thầm, Tri Tân có đau đến mức kêu ra tiếng không? Vẻ mặt có thống khổ không? Trừ mình ra, trên đời này còn ai quan tâm đến y không?

Nhưng cuối cùng hắn vẫn chẳng biết đáp án cho những câu hỏi ấy.

Nếu là lúc thường, Lý Ý Lan sẽ không chìm đắn trong bi thương như thế này, vậy thì có lẽ hắn sẽ còn sức nghĩ xem tại sao Đỗ Thị Nhàn lại đột nhiên xuất hiện? Tại sao vẻ mặt Đỗ Thị Nhàn lại buồn bã? Song giờ phút này hắn chỉ cảm thấy đau thấu tâm can mà thôi.

Cảm xúc dồn nén trong ngực như thiêu như đốt, trướng đau đến mức ngộp thở, khiến bên trong muốn bạo phát, muốn điên cuồng xả ra, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bất lực, khiến Lý Ý Lan chẳng thể vượt ra ngoài dẫu chỉ một bước.

Hắn như bị cái gì đó dính chặt tại chỗ, mù mắt còn kéo theo ù tai và mụ mị, làm hắn liên tục gặp ảo giác. Bên tai lúc thì là tiếng xì xào bàn tán, lúc lại biến thành nụ hôn của Tri Tân trước lúc rời đi.

Nhẹ tựa gió xuân, ấm như ánh dương, có lẽ chính là tư vị của ước mơ tha thiết.

Ấy thế nhưng đặt vào hoàn cảnh hiện tại lại chỉ khiến Lý Ý Lan cảm thấy bàng hoàng và chua chát, bởi vì vào giờ Ngọ khắc ba hôm nay, thứ hắn phải chịu đựng thực sự quá nhiều, ngoài sinh ly ra thì còn có cả một chút tình ý tựa như sương mai. (Giờ Ngọ khắc ba là khi mặt trời đứng bóng, thường được chọn làm giờ hành hình phạm nhân.)

Đầu Lý Ý Lan rối như tơ vò, lòng thắc mắc hành động của Tri Tân là có ý gì? Có phải là đã nhìn thấu cảm xúc của hắn từ lâu rồi không?

Nếu đúng là vậy thì tại sao trước kia y cứ im lặng không nói ra? Vào đúng lúc này mới bỗng nhiên làm rõ?

Là vì thương hại hắn sao? Hay là cảm kích hắn?

Thế nhưng Tri Tân đã cười, chứng tỏ y cũng không ghét bỏ đúng không?

Mà nếu y không ghét bỏ, vậy thì chẳng phải là……

Khốn nỗi không chờ hắn suy nghĩ thông suốt thì tất cả tình cảm và sự tình cũng đã mất đi ý nghĩa rồi, cái người đến quá trễ nhưng lại liên tục khiến trái tim hắn rung động giờ đã bước tới suối vàng, chẳng bao giờ có thể tiếp tục nói với hắn một câu hay trao cho hắn một ánh mắt nữa.

Tiếng xôn xao lại nhanh chóng vang lên bên trai, mắt Lý Ý Lan mù nhưng tâm không mù, hắn nhớ ra người cuối cùng là Lưu Vân Thảo. Y đã đi gặp Vãn Chi của y rồi, mà một cuộc đoàn viên thảm thiết như vậy lại khiến Lý Ý Lan ước ao.

Hắn sụp vai, cố chấp “nhìn” về hướng pháp trường, đôi mắt đã lòa trở nên nóng ran đau nhói, đến mức hắn như bị cắt đứt xương sống, phải cúi gập người dùng hai tay chống đầu gối, thở dốc hổn hển.

Chuyện “Đại sư tự dưng hôn Lục ca một cái” dọa Ký Thanh hốt hoảng đến giờ vẫn bối rối không biết phải làm sao, việc đại sư qua đời và Lục ca hô hấp nặng nề càng khiến cậu thêm hoang mang lo sợ. Song tai cậu vẫn thính cực kỳ, Lý Ý Lan vừa khom lưng là Ký Thanh lập tức đỡ hắn ngay, vừa ghé sát lại cậu liền nghe thấy tiếng hít thở lạ thường của Lý Ý Lan.

Khi hơi thở ẩn nhẫn phả vào tai, Ký Thanh cảm thấy xoang mũi như bị đổ vào một hũ dấm chua lâu ngày, mùi chua xộc lên tận óc, khiến cậu nghèn nghẹn muốn khóc. Cảm xúc mãnh liệt ấy lây cả sang Ký Thanh, cậu hốt hoảng đưa một tay cầm lấy cánh tay Lý Ý Lan, một tay khác vỗ lưng hắn, không dám dùng lực nhẹ vì sợ Lý Ý Lan phát điên sẽ không cảm giác được.

“Lục ca, Lục ca!” Ký Thanh vừa vỗ vừa kêu, “Huynh sao vậy? Có phải chứng đau mạn sườn lại tái phát không? Ta ta ta dẫn huynh đi tìm đại……”

Nói còn chưa dứt câu, cổ tay Ký Thanh bỗng bị nắm lấy, tuy không đau song nắm rất chặt. Rồi cậu nghe thấy Lý Ý Lan run rẩy nói không ra hơi: “Không, đệ dẫn ta đến pháp trường trước đã, ta…… ta muốn mang Tri Tân đi.”

Hắn không thể bỏ người kia lại đây, mặc cho Tri Tân trở thành một trong những kẻ đầu thân chia lìa trong nghĩa địa công cộng hay bãi tha ma hoang vắng.

Lý Ý Lan đã tính xong xuôi trước khi đến đưa tiễn rồi, hắn sẽ đưa y trở về cố hương Sùng Bình, quang minh chính đại dựng lên một tấm bia mộ khắc tên Hứa Biệt Thời. Nếu như sau này vẫn còn tính mạng và tâm lực, hắn sẽ đến Từ Bi tự một chuyến, gặp gỡ Tri Tân đại sư chân chính.

Vì pháp trường ở ngay trước mặt, Ký Thanh nghe hắn bảo dẫn đường thì tưởng là hắn mệt quá cần cậu cõng, nhưng khi Lý Ý Lan đứng lên, bám cánh tay trái của cậu, vừa đẩy vừa nói “Đi”, Ký Thanh mới trố mắt nhận ra Lục ca không nhìn thấy được.

Cậu run đôi môi, vươn tay hươ hươ trước mặt Lý Ý Lan, mà ngũ giác của người mới mù còn đang rối loạn, không thể nhận ra động tác của cậu.

Chỉ trong thời gian ngắn mà Ký Thanh liên tiếp trải qua bao biến cố, cậu đau buồn đến nỗi bất giác rơi lệ.

Hứa Biệt Thời muốn công bằng nhưng không thể đạt được, bây giờ đôi mắt Lục ca cũng không nhìn thấy nữa, cớ sao lại như vậy chứ……

Do địa điểm hành quyết là chợ buôn bán, các tiểu thương còn phải làm ăn, cho nên hành hình xong là lập tức dọn xác rắc đất vàng, cấp tốc che giấu cảnh tượng giết chóc, khôi phục lại hình ảnh thái bình.

Trong lúc nhóm Ký Thanh dẫn Lý Ý Lan mù lòa đến pháp trường, Bạch Kiến Quân đứng lặng nửa khắc rồi bỗng nhiên đi tới xé một miếng vải trắng mà Lý Ý Lan bảo Lữ Xuyên mua để bọc tạm thi thể Tri Tân, khâm liệm toàn thây cho Lưu Vân Thảo – kẻ mà ông ta coi trọng.

Còn ba người Chương Trọng Lễ, Vương Cật, Lưu Kiều, sau khi pháp trường đông nghịt trở về cảnh quạnh quẽ, thi thể bọn họ đã được một phụ nữ xinh đẹp trong đám đông mang đi.

Hành quán không cho phạm nhân tử hình đi vào, nhóm Lý Ý Lan liền tìm nơi ở khác, Bạch Kiến Quân có quan hệ rộng nên mau chóng thu xếp cho bọn họ một tứ hợp viện nhỏ ẩn sâu trong ngõ ngách chốn kinh thành.

Những người từng ở trong đó đã tạm chuyển sang nơi khác, Lý Ý Lan không nói một lời, cứ rệu rã vô hồn, không đoái hoài tới ai khác mà chỉ thẫn thờ canh giữ bên cạnh linh cữu của Tri Tân.

Lần này hắn rốt cuộc cũng cảm thấy bất công, thậm chí thấu hiểu được hành động của Tri Tân và Lưu Vân Thảo.

May sao trời xui đất khiến, tình cảm hắn dành cho Tri Tân tuy sâu đậm nhưng không hề bộc lộ ra ngoài. Lý Ý Lan đè nén nỗi đau, nuốt xuống oan khuất, hắn là kiểu người đối lập với Tri Tân. Là kiểu người vô năng bất lực, cho dù gặp bất công thì vẫn có thể lấy cớ tích cực “tương lai còn dài, khổ tận cam lai” để thỏa hiệp và quên đi. Rồi sau nhiều năm, sự lùi bước và thỏa hiệp của vô số người sẽ ngấm ngầm thúc đẩy bất công, tạo thành quy tắc ngầm rằng gặp chuyện xui xẻo thì phải nhẫn nhịn, phải quên đi, phải buông bỏ, nếu không thì có thể làm gì được chứ?

Đúng vậy, Lý Ý Lan bình tĩnh nở nụ cười, nhủ thầm đầu đội trời cao, hắn quả thực không thể làm được gì.

Có thể buông bỏ là một loại bản lĩnh, hắn không biết mình có bản lĩnh ấy hay chăng, thế nhưng Tri Tân không có. Ấy vậy nhưng trải qua biến cố này, Lý Ý Lan không dám nói là Tri Tân đã sai.

Người ấy ngoài mặt thì dịu dàng song nội tâm lại quật cường vô cùng, khi gặp bất công sẽ không chịu buông bỏ, khi không muốn trả lời vấn đề gì thì sẽ nói thẳng là không đáp. Trái tim y vẫn luôn thuộc về Hứa Biệt Thời, chỉ có cách hành xử đã trưởng thành hơn một chút, trở thành một đại sư có thể tráo giả thành thật.

Điều duy nhất Lý Ý Lan biết là vạn đạo quy nhất luôn luôn cân bằng, cái này giảm xuống thì cái kia tăng lên, một bên thoái nhượng bao nhiêu thì bên kia sẽ càng lấn tới bấy nhiêu, trong phương diện quyền lực cũng là như vậy. (Vạn đạo quy nhất: mọi thứ chung quy đều là đạo, cho dù là gì thì nguồn gốc đều là đạo.)

Trong phút chốc hắn thậm chí còn nghĩ, liệu có tồn tại một ngày mà đàn áp trắng trợn lại trở thành công lý, những người buộc phải phục tùng thì lâm vào cảnh không chốn dung thân hay chăng.

Quãng đời còn lại Lý Ý Lan sẽ không bao giờ khuyên người ta buông bỏ một cách hời hợt dễ dàng nữa, hắn sẽ càng ngày càng lặng lẽ.

Bây giờ Lý Ý Lan đang chìm đắm trong bi thương và thất vọng, điều hắn không biết và cũng không rảnh bận tâm là, nhóm Ký Thanh và Giang Thu Bình đang nôn nao lo lắng đến nỗi đi tới đi lui.

Hắn không nhìn thấy, hai mắt trở nên vô hồn, biểu cảm trên mặt cũng bất biến, tuy mọi người băn khoăn về chuyện khác lạ giữa hắn và Tri Tân nhưng giờ phút này không ai dám động thổ trên đầu người được Diêm Vương ưu ái, cũng không ai dám đi dò hỏi một câu nào, tất cả chỉ có thể cố gắng nghe theo sai khiến và hỏi han ân cần, thế mà cái người được nhân nhượng kia lại còn không cảm kích.

Từ giây phút thân thể Tri Tân được đưa vào quan tài, Lý Ý Lan không còn nói một lời nào nữa.

Cơ thể người chết lạnh đi nhanh chóng, quãng đường trở về đã cho hắn trải nghiệm tường tận, vì biết rõ người đã mất không thể tìm lại nên hắn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, song trong mắt người khác sự yên lặng ấy lại là bất ổn.

Mọi người thấy hắn không ôm thi thể Tri Tân gào thét thất thanh, cũng không khóc lóc nức nở, chỉ an phận ngồi bên cạnh quan tài, cứ như đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó, động tĩnh duy nhất là thi thoảng lại ho khan một hồi.

Ký Thanh thường hay nghịch ngợm quậy phá, giờ thấy hắn như vậy cậu cũng không khỏi bỡ ngỡ, cứ có cảm giác hắn đang suy nghĩ hậu sự, cho nên chẳng dám nói nhiều.

Không phải cậu sợ Lý Ý Lan nổi nóng, chỉ là không biết phải làm sao, bởi vì Lục ca mà khóc thì cậu còn có chút việc để làm, tỉ như khuyên nhủ vài câu, đưa chiếc khăn, hứng chậu nước rửa mặt, nhưng Lý Ý Lan vẫn luôn an phận, Ký Thanh liền cảm thấy mình đứng ở đây dư thừa quá.

Cậu không dám đi ra ngoài, đành nhờ Trương Triều đi mời vị lão thần y kia đến khám, sau đó đi nói chuyện cùng Giang Thu Bình và Vương Kính Nguyên. Rồi trước khi Trương Triều mang lang trung trở về, bầu không khí ngột ngạt bức bối ấy kéo dài chưa tới hai khắc thì đã bị một người bất ngờ phá vỡ.

Giang Thu Bình mở cửa gỗ ra, nhìn thấy Đỗ Thị Nhàn – người y biết nhưng không quen – đang đứng ngoài cửa, bên cạnh hắn còn có một người trung niên gầy gò đeo hòm thuốc. Trên hòm thuốc viết một chữ “Tôn” cũ kỹ loang lổ, cho thấy đây chính là quái y Tôn Kiều mà Vương Cẩm Quan vất vả tìm kiếm song mãi không có kết quả.

Giang Thu Bình và Đỗ Thị Nhàn đều là kẻ giỏi ăn nói, chỉ sau đôi ba câu cả hai đã nói rõ trọng điểm, Đỗ Thị Nhàn dùng một bức thư để chứng minh mình là bạn cũ của Hứa Biệt Thời, còn nói trước đó đã nhận lời giao phó của Tri Tân nên dẫn đại phu đến chữa trị cho Lý Ý Lan.

Thấy hắn và Tôn Kiều đến, Ký Thanh vui như được mùa, Lý Ý Lan lại tỏ ra hết sức lạnh nhạt.

Bảo phối hợp thì hắn cũng phối hợp, kêu cởi đồ thì liền cởi đồ, song thái độ rất miễn cưỡng, hồn vía trên mây, người trong phòng đều sốt hết cả ruột vì bệnh tình của hắn, bản thân hắn thì cứ thờ ơ làm người ta nhìn mà phát tức.

Nhóm Ký Thanh bận tâm đến cảm xúc của hắn vì mới mất đi bằng gữu, mà tính khí của Tôn Kiều thì chẳng hiền lành gì, ông không buồn khoan dung cho hắn, sầm mặt vung tay áo định bỏ đi luôn. Trên đời này còn biết bao người số khổ muốn sống mà chẳng sống được, loại người chỉ muốn chết này thì cứ tùy hắn đi, đỡ phải lãng phí thời gian và thuốc men của ông.

Mọi người trơ mắt nhìn Tôn Kiều đi được hai bước, Ký Thanh vội vã lao lên định cản lại nhưng không ngờ Tôn Kiều bất thình lình quay người lại, Ký Thanh còn chưa kịp thở phào thì liền thấy vị lang trung gầy gò này lẳng lặng đi tới trước lư hương, thõng vai cởi hòm thuốc ra rồi thắp ba nén hương cho Tri Tân.

Người khác có lẽ không biết, ông và Tri Tân có một đoạn duyên phận.

Hơn hai mươi năm trước, Tôn Kiều làm theo hình ảnh chỉ dẫn trong sách y cổ, liên tục chữa trị cho những bệnh nhân đau tim ở nhiều nơi khác nhau, kết quả bệnh nhân đều chết hết, mặc dù người nhà không trách ông nhưng cũng qua việc này mà Tôn Kiều nhận ra sách y bị sai lệch.

Mang trong lòng nỗi hổ thẹn và ham muốn tìm tòi, ông bước lên con đường du y, quyết chí phải tìm được mấu chốt, nếu không cả đời này sẽ không về quê cũ, chọn lấy kết cục phiêu bạt nơi đất khách quê người.

Trên đời có trăm ngàn kiểu người, Tôn Kiều và Tri Tân tuy bản tính khác biệt song lại chấp nhất giống nhau.

Ông lang thang khắp nơi, không dám thử nghiệm trên nội tạng người sống, đành chuyển sang gia súc. Có điều cơ thể con người và súc vật chung quy vẫn khác biệt, Tôn Kiều đấu tranh giữa lương tâm và lòng say mê tìm tòi, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa mãn tư tâm của mình, lấy mỹ danh là tạo phúc cho đời sau.

Ông bắt đầu đi đến các bãi tha ma, mổ xẻ những tử thi không ai nhận để tìm hiểu về vị trí và đặc điểm của nội tạng. Để bù đắp lại, ông sẽ dựng một bia mộ vô danh cho người chết.

Đây chính là cơ duyên gặp gỡ giữa ông và Tri Tân, đó là cuối thu năm Phụng Thiên thứ mười ba, lúc ấy Tri Tân vẫn tên là Hứa Biệt Thời, là một thiếu niên với gương mặt non nớt, song nơi y nằm xuống lại khá xúi quẩy – một bãi tha ma hoang vắng, trong ngực còn cắm xuyên một mũi tên.

Không biết vì thương cảm hay tiện tay mà người vứt xác đã bẻ phần thân mũi tên bằng gỗ lộ ra ngoài cơ thể y, sau đó Tôn Kiều tình cờ phát hiện ra, chính hành động bẻ chứ không rút này đã mang tới một cơ hội giúp Hứa Biệt Thời “hồi sinh”. Mũi tên gãy kia chặn khít vết thương của y, không để y mất nhiều máu, hơn nữa lúc đó đương độ cuối thu, không nóng không lạnh, ruồi muỗi cũng ít, cho nên y nằm trong bãi tha ma suốt mấy ngày mà vết thương không chuyển biến quá xấu.

Tuy nhiên lúc ngồi xổm trước “thi thể” kia, Tôn Kiều vẫn không biết người này chưa chết. Ông dập đầu lạy ba cái theo thường lệ rồi lấy dao, cởi áo, mãi đến khi dao lá liễu cắt vào da dẻ Hứa Biệt Thời, chảy máu lên tay Tôn Kiều, ông mới bị giật mình bởi cảm giác ấm áp quỷ dị kia, phát hiện thân thể người này vẫn còn sống.

Tôn Kiều vừa sợ hãi vì mình suýt nữa giết người, vừa muốn biết rõ nguyên nhân người này bị tên đâm xuyên tim mà vẫn không chết, thế là liền dốc hết sức lực cứu chữa cho Hứa Biệt Thời.

Do bãi tha ma ở thành Bắc Sùng Bình cách thôn làng phía Đông thành trì bên cạnh gần hơn, Tôn Kiều không có xe ngựa nên liền rời khỏi Sùng Bình, mang theo Hứa Biệt Thời đi thẳng về phía Tây, lúc tới Khương Hưng thì gặp một hoà thượng.

Khi đó mũi tên trên ngực Hứa Biệt Thời vẫn chưa rút ra, Tôn Kiều vì lo liệu cho y mà lộ phí cũng cạn kiệt, may mà hòa thượng kia lòng dạ từ bi, không bỏ mặc bọn họ mà còn cho họ tá túc tại một ngôi chùa cổ vắng vẻ ở ngoại ô Sùng Bình hơn hai tháng.

Nhờ sự giúp đỡ của lão tăng trong chùa, Tôn Kiều đã rút được mũi tên ra cho Hứa Biệt Thời, tuy nhiên người này thoát khỏi bờ vực sinh tử rồi mà mãi vẫn chưa tỉnh. Tôn Kiều thấy hòa thượng và lão tăng đều hết lòng chăm sóc Hứa Biệt Thừa, ông nhớ tới lời thề của mình, càng nán lại lâu càng cảm thấy bệnh nhân không có hy vọng tỉnh lại, mà ông quả thực đã hết lòng hết dạ rồi, bèn quyết định không từ mà biệt vào một ngày tuyết lớn giăng đầy.

Về sau ngăn sông cách núi, bọn họ không còn gặp lại nhau nữa.

Ngờ đâu thời khắc tái ngộ lại éo le như vậy, Tôn Kiều thắp hương xong, định rời đi luôn với cõi lòng vừa mất mát vừa trống trải.

Đỗ Thị Nhàn quyết không thể để ông đi như vậy, hắn vội đưa tay ngăn Ký Thanh rồi chạy ra khỏi linh đường đuổi theo ông. Sau đó cũng không biết hắn chuốc bùa mê thuốc lú gì mà Tôn đại phu chịu ở lại thật, song vẫn phải khuyên can cả Lý Ý Lan với bộ dạng như người chết kia nữa, cho nên hắn liền để Ký Thanh đưa lang trung đi rửa mặt ăn cơm trước.

Giang Thu Bình và Vương Kính Nguyên cũng được mời ra khỏi linh đường, Đỗ Thị Nhàn trút bỏ dáng vẻ cà lơ phất phơ, thay vào đó là gương mặt thận trọng, nói muốn tâm sự riêng với Lý huynh.

Linh đường chỉ còn lại hai người họ, Đỗ Thị Nhàn tự dời ghế đến ngồi đối diện Lý Ý Lan, sau đó lấy hai bức thư trong ngực áo ra, đưa cho Lý Ý Lan, nói: “Đây là thư y để lại cho ngươi và sư phụ mình, ngươi muốn xem thì xem, không muốn thì đốt đi.”

Lý Ý Lan chuyển động đồng tử, dựa vào âm thanh hắn có thể cảm nhận được đại khái vị trí của Đỗ Thị Nhàn, nhưng không biết thư ở đâu. Hắn giơ tay quờ quạng phía trước một hồi, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động trở lại.

Đỗ Thị Nhàn ngớ người, bấy giờ mới nhớ ra hắn đã mù, không thể nào xem được, bèn vội dúi thư vào tay hắn, nói thêm: “Xin lỗi, nếu ngươi muốn xem, ta có thể đọc cho ngươi nghe.”

Lý Ý Lan bị góc giấy đâm vào tay, lập tức cuộn ngón tay giữ lấy hai bức thư mỏng vào trong tay, sau đó hắn nhấc một tay khác lên bức thư rồi miết xuống. Động tác này giống như đao khách đang lau đao, thể hiện sự nâng niu và quý trọng.

Đỗ Thị Nhàn liếc nhìn bạn mình nằm trong quan tài, bất giác thở dài, đến nay hắn vẫn cho rằng Tri Tân chủ động tiếp cận Lý Ý Lan, thậm chí dẫn dắt người này tìm kiếm manh mối là một quyết định vô cùng sai lầm, nhưng Lý Ý Lan là người tốt, thực sự đáng để phó thác.

Trong lúc hắn nghĩ ngợi, Lý Ý Lan đã sờ được miệng phong thư, ngập ngừng hỏi: “Bức này là cho ta sao?”

Đỗ Thị Nhàn nhìn bức thư, lẩm bẩm: “Thân gửi Lý Ý Lan.”

Lý Ý Lan bèn xé phong bao, mở bức thư ra, đôi mắt tối lòa của hắn ngơ ra nhìn chằm chằm đùi mình một chốc, sau đó mới cất tiếng hỏi khàn khàn: “Sao thư Tri Tân gửi cho ta lại ở trong tay ngươi?”

Thực ra lúc hỏi câu này, lòng hắn đã chắc chắn Đỗ Thị Nhàn là bạn chứ không phải địch.

Bấy giờ Đỗ Thị Nhàn không khoe khoang chữ nghĩa nữa, hắn nói một cách nghiêm túc: “Thư này được y viết tại hành quán vào ngày hai mươi mốt, có tổng cộng ba bức, dành cho tôn sư của y là Tri Tân đại sư, ngươi và ta, mỗi người một bức.”

“Thư tuyệt mệnh thì sao có thể cho ngươi đọc sớm được, cho nên y đã giấu thư dưới bàn thờ ở Đại Tướng Quốc tự, dặn ta chờ sau khi tất cả mọi việc đã kết thúc thì hãy chuyển giao thư cho ngươi.”

Lý Ý Lan và bạch cốt án dây dưa quá sâu, sâu đến mức dù trong lòng không cố ý nhưng suy nghĩ vẫn tự động liên tưởng đến vụ án. Hắn chợt vỡ lẽ, nghĩ bụng thảo nào Tri Tân đến Đại Tướng Quốc tự lại gặp mặt bất thành. Bởi vì ý định của y vốn không phải xin gặp pháp tôn, mà là để gửi thư cho Đỗ Thị Nhàn.

Bây giờ ngẫm lại, vào ngày mùng chín tháng này, việc hai người họ đối chọi trong nghi thức ở Chiêu Đàn tự cũng là cố tình, chắc là để dẫn dắt tư duy của nha môn, khiến người ta cảm thấy cả hai không phải người chung một phe. Thế thì cho dù Đỗ Thị Nhàn có bại lộ trong quá trình cung cấp manh mối về sen nở trong lửa cho nha môn, thân phận của Tri Tân cũng sẽ không bị nghi ngờ.

Mà nếu đúng là thế thật, vậy việc Tri Tân phát hiện thân phận của Vương Kính Nguyên cũng trở nên đáng ngờ.

Lý Ý Lan chợt nhận ra mình còn rất nhiều chi tiết mơ hồ về vụ án và Tri Tân, điều này làm hắn vừa khó chịu, vừa rất muốn tường tận ngọn nguồn. Hắn bèn hỏi thẳng: “Tại sao y lại để lại thư cho ngươi? Ngươi là ai? Là người cùng y lên kế hoạch cho bốn vụ bạch cốt án đầu tiên ư?”

Do có thân phận đề hình quan nên câu hỏi cuối cùng có vẻ không thiện chí cho lắm, song giọng điệu của Lý Ý Lan lại chẳng hề nghiêm khắc, hắn không muốn bắt dư đảng, chỉ đơn thuần muốn biết sự tình mà thôi.

Đỗ Thị Nhàn không sợ trời không sợ đất, hắn đặt hai tay lên ghế bành, thoải mái đáp: “Y để lại thư cho ta, tất nhiên là vì chúng ta là bạn bè, còn ta là ai ấy hả? Ngươi không tin thì cũng chịu, ta chính là Đỗ Thị Nhàn.”

Hắn dừng một chốc rồi cười nói thêm: “Đỗ trong Đỗ Hải Tranh, cho nên trong bốn vụ án đầu tiên quả thực có một phần công lao của ta.”

Lý Ý Lan ngạc nhiên ngước “mắt” lên nói: “……Vậy tức là, loại cơ quan tương tự như thạch tượng sinh trong bốn vụ án đầu tiên là do tay ngươi làm ra?”

Đỗ Thị Nhàn không ngờ suy nghĩ của hắn lại rời rạc loạn xạ như vậy, liền chớp mắt thừa nhận: “Không hẳn, chỉ một nửa thôi, những phần quan trọng là do Biệt Thời làm, còn cơ quan kia đúng là do ta làm.”

Lý Ý Lan lại hỏi: “Vậy tại sao các ngươi lại bắt tay với nhau? Theo ta được biết, trước khi bốn vụ án đầu tiên xảy ra, Đỗ Hải Tranh không hề có liên quan tới bạch cốt án, ông ta có biết ngươi tham gia vào vụ án không?”

“Không biết.” Đỗ Thị Nhàn khẽ cười đáp, “Ta là kẻ không an phận, không chịu nổi cuộc sống trong núi nên quanh năm ta chẳng ở nhà mà toàn lêu lổng bên ngoài, ông ấy và mẹ ta không biết ta làm gì ở bên ngoài, cũng sẽ không ý kiến, họ chỉ cần ta sống là được.”

“Mà Hứa Biệt Thời muốn giải oan, ta không thể khoanh tay đứng nhìn được. Chắc ngươi không biết, trước khi mẫu thân ta tái giá, hai mẹ con ta cùng sống trong con hẻm nhỏ ở Sùng Bình, chỉ cách nhà Biệt Thời hai con hẻm. Lão gia nhà họ Hứa gia có ơn tặng thuốc cứu mạng nhà ta, cho nên sau khi ông ấy bị xử trảm, chính ta đã âm thầm khâu lại đầu và thân cho ông ấy.”

“Ta và Biệt Thời quen biết đã hai mươi năm, cả hai cùng chung chí hướng, đều có hứng thú với những vật ly kỳ cổ quái. Trời cao bất công với y, song ta vẫn xem y như huynh đệ ruột thịt, việc của y thì ta không thể không giúp.”

“Còn về cái chết kỳ lạ của cha ta, trong bếp vẫn sót lại bản vẽ rất giống thạch tượng sinh, cho nên từ sau khi vụ bạch cốt án thứ năm xảy ra, ta cũng không chỉ là tòng phạm đơn thuần nữa.”

Lý Ý Lan nhớ tới vết ghép nối tinh tế ở phần cổ bộ xương, liền chuyển đề tài: “Vậy ngươi có thể chỉnh sửa lại dung mạo cho Tri Tân được không?”

Nghe Lý Ý Lan hỏi vậy, khoé mắt Đỗ Thị Nhàn cay cay, hắn nở nụ cười khó coi: “Việc này khỏi cần ngươi nói, tất nhiên ta sẽ làm. Ngươi còn điều gì thắc mắc thì có thể hỏi ta ngay bây giờ.”

Tạm thời trong đầu Lý Ý Lan không có gì để hỏi cả, hắn nói khẩn thiết: “Ta……. để về sau mới hỏi được chứ?”

Hắn không muốn nói hết chuyện này chỉ trong một lần, kẻo về sau nhớ tới Tri Tân thì đến một người cùng chung hồi ức cũng chẳng có.

Đỗ Thị Nhàn lại tưởng rằng hắn quá đỗi đau buồn, nể mặt Hứa Biệt Thời nên tạm thời rất khoan dung với hắn, liền đáp ứng yêu cầu nho nhỏ không hề liên quan tới đau khổ này.

Lý Ý Lan nói tiếng cảm ơn rồi tiếp tục vuốt ve bức thư một hồi, sau đó mới đưa bức thư ra: “Đỗ tiên sinh, phiền ngươi đọc cho ta nghe nhé, ta muốn biết y để lại lời nhắn nhủ gì cho mình.”

Đỗ Thị Nhàn nhận lấy bức thư, xoay chiều về phía mình, trịnh trọng chuyển lời thay cho bằng hữu.

“Bạn của ta:

Có lẽ khi ngươi đọc những dòng thư này, ta đã ở Vong Xuyên.

Ta biết ngươi nhất định chẳng dễ chịu, nhưng không cần đau buồn vì ta, kết cục lần này ta đã sớm lường trước, cho nên ta không sợ chết, duy chỉ có một điều không dự liệu được, ấy là nỗi khắc khoải vì ngươi.

Rất nhiều chuyện giấu diếm mặc dù không phải cố ý, song kỳ thực chẳng thể chối bỏ, chỉ có thể mong ngươi khoan dung độ lượng, không đến nỗi trách ta.

Nhiều việc trong vụ án không tiện nói hết với quan phủ, Thị Nhàn nắm rõ như lòng bàn tay, ngươi cứ hỏi hắn, nếu hắn biết thì sẽ trả lời hết.

Cõi đời này năm tháng bất nhân, có oan chẳng được giải, oán vô cùng mà cũng hận vô cùng, chung quy vẫn khó dứt bỏ nhân thế.

Thế gian này vẫn còn rất nhiều người lương thiện, sư phụ, hảo hữu và cả ngươi, có thể an ủi quãng đời thê lương của ta, khiến ta không đọa vào cõi ác quỷ, chỉ một tờ giấy chẳng thể tỏ hết nỗi lòng khẩn thiết của ta.

Tấm lòng che chở của ngươi, ta cũng nhận ra được, tuy cảm thấy mà lại chẳng dám chắc, nếu như đoán sai, xin đừng cười ta nhé.

Sau lần này từ biệt là sẽ cắt đứt tin tức rồi, ta muốn bộc bạch nỗi lòng ngày ấy với ngươi. Trước kia chỉ thấy hoa mai bình thường, gặp ngươi rồi mới biết nồng nàn sắc hương, trong lòng Hứa Biệt Thời có một người, người ấy họ Lý tên Ý Lan.

Ý Lan, chẳng giấu gì ngươi, ngươi làm quan phá án chẳng quá khí phách, thế nhưng ta lại vô cùng vui vẻ, bởi vì trong lòng ngươi có công chính, là đức hạnh mà ta khát khao mong muốn cũng chẳng có được, nếu ngươi có thể sống lâu thì đó chính là phúc hạnh của người mang oan khuất.

Ta kính và cũng ái mộ ngươi, nguyện dùng mười năm chay tịnh trước cửa Phật, dùng nguyện lực niệm kinh ngàn vạn lần, đổi cho ngươi sinh tử tùy tâm, không còn bệnh tật quấn thân, có thể nắm thương phóng ngựa, sống đời vui vẻ.

Cuối cùng còn có một chuyện muốn nhờ, xin hãy hỏa táng thi thể ta, khâm liệm tro cốt mang về Từ Bi tự, giao cho sư phụ ta Tri Tân đại sư. Đây là màn đánh cược giữa ta và ông ấy, không thể thất tín, mong ngươi hãy thay ta hoàn thành.

Thư ngắn ý dài, thứ cho ta chẳng thể nói kỹ, nếu người có sinh hồn, trong mộng tìm ngươi, hẹn gặp lại.

Kính tụng thuyên an.

Ngày hai mốt tháng mười hai, Tri Tân (Hứa Biệt Thời) lưu bút.”

Ba ngày sau, Lý Ý lan làm theo di nguyện của Tri Tân, đưa y vào lò hóa thân của Thanh Lương tự. (Lò hóa thân: lò hỏa táng trong chùa dành cho các nhà sư thời cổ đại.)

Cũng trong lúc đó, Tôn Kiều đang ở trong nội thành tất bật chuẩn bị các công đoạn để mở lồng ngực nối lại mạch phổi cho hắn, vị lang trung này không đưa ra kết luận nào, cũng không dám chắc có bao nhiêu phần trăm thành công, song trong lòng ông biết rõ, có kinh nghiệm cứu sống Hứa Biệt Thời trước kia rồi, ông kỳ thực có khả năng giành giật sự sống với Diêm Vương một phen nữa.

Hôm ấy, đợi đến khi lửa trong lò nguội lạnh, Lý Ý Lan phát hiện trong đống tro tàn xám xịt có bảy viên xá lợi chói lọi như lưu ly, chúng lấp lánh rực rỡ, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng lấp lánh của công đức và sự chở che.