Thanh Cung Sủng Phi

Chương 117




Edit: Ban Uyển Nghi 
Beta: Thảo Hoàng Quý phi
 
“Hoàng thượng, Hoàng thượng.” Lan Quý nhân không còn thời gian để lo bộ dạng chật vật của mình, vội bò đến dưới chân Hoàng thượng: “Hoàng thượng bớt giận, là tần thiếp ngu muội vô tri, xin Hoàng thượng bỏ qua cho tần thiếp!”
“Ngươi vô tri? Ngươi không biết trẫm và Như Quý nhân đang ở đây sao?”
Hoàng thượng nhìn xuống Lan Quý Nhân đang quỳ bên dưới, ngầm tức giận: “Tính tình Như Quý nhân tốt thật! Nàng ấy là không muốn chấp nhặt với ngươi!”
“Nhưng trẫm có!”
“Trẫm sẽ không dung túng cho ngươi ba lần bảy lượt làm càn!” “Thường Vĩnh Quý!”
Thường Vĩnh Quý vội chạy vào: “Vâng, Hoàng thượng, ngài có gì căn dặn?”
Lan Quý nhân luống cuống, trước khi Hoàng thượng hạ chỉ, nàng vội chuyển sang cầu cứu Tú Nguyệt: “Tú, Như Quý nhân, Như Quý nhân, nể tình chúng ta cùng dưới một mái hiên, ngươi giúp ta xin Hoàng thượng đi, Như Quý nhân!”
Trong trí nhớ của Tú Nguyệt, dường như lời mình nói ra cũng không thể đả động đến Hoàng thượng, nhưng nhìn dáng vẻ run bần bật của Lan Quý nhân bên dưới, nàng vẫn là không nhịn được, đành rời khỏi giường la hán đi đến chỗ Hoàng thượng khuyên một câu.
Nàng đè thấp giọng, khó xử thì thầm: “Hoàng thượng, tuy Lan Quý nhân mất đi quy củ, nhưng thâm cung tịch mịch, Hoàng thượng lại hiếm khi đến đây, nên nàng chỉ là dùng chút kế để lấy lòng Hoàng thượng thôi. Hoàng thượng đã tức giận với Lan Quý nhân, dạy dỗ cũng đã dạy dỗ xong, xin Hoàng thượng đừng trừng phạt thêm.”
Nàng kéo tay áo Hoàng thượng: “Xin Hoàng thượng bớt giận.”

Hoàng thượng vừa mới tức giận xong, nghe xong lời khuyên bảo, lửa giận trong người cũng phai bớt phần nào, hắn liếc mắt nhìn Lan Quý nhân, nhưng lời nói ra đều là căn dặn Thường Vĩnh Quý làm việc: “Nếu ở Diên Hi cung không thoải mái thì chuyển ra ngoài đi! Đỡ làm trẫm nhìn người cũng thấy chướng mắt!”
“Đi nói với Hoàng hậu, ngay trong ngày hôm nay đem Lan Quý nhân ra khỏi Diên Hi cung, tìm một chủ vị cung nào nguyện ý thu nàng ta vào, lập tức dọn vào đó đóng cửa ăn năn hối lỗi!”
“Còn nữa.” Hắn nhìn về phía Tú Nguyệt: “Nàng luôn phải ở Tây thiên điện, nơi này lạnh lẽo ẩm ướt, quả thật lúc trước đã thiệt thòi cho nàng. Sau này nàng dọn đến Đông thiên điện ở đi.”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, không thể được.” Lan Quý nhân không ngừng khóc lóc cầu xin: “Hoàng thượng, ngài bỏ qua cho tần thiếp lần này đi, Hoàng thượng cho tần thiếp một cơ hội……”
“Như Quý nhân giúp ta cầu xin Hoàng thượng đi, Như Quý nhân!”
Tú Nguyệt cảm thấy Lan Quý nhân thật sự không hiểu ánh mắt đó, ngay cả nàng cũng thấy được Hoàng thượng đã giơ cao đánh khẽ, nhưng nàng ta lại không nhìn ra ẩn ý bên trong, không biết tốt xấu.
Nàng thở dài, Thường Vĩnh Quý tuân lệnh nửa mời nửa kéo Lan Quý nhân ra ngoài.
Mộc Cẩn và Nhu Hạnh thu dọn sàn nhà rất nhanh, cửa phòng được đóng lại lần nữa, cuối cùng bên trong cũng được yên tĩnh.
Tú Nguyệt ở bên cạnh cẩn thận nhìn, bưng đĩa trái cây tươi của mình đi đến bên cạnh, đưa qua lấy lòng.
“Hoàng thượng vẫn còn giận sao?”
Ngung Diễm nhìn thấy một chùm nho, giọng nói trầm xuống hẳn: “Hôm nay náo loạn như vậy, nhưng thật ra cũng làm trẫm tỉnh ngộ ra phần nào. Diên Hi cung còn có mấy phi tần khác cũng ở đây, mấy hôm trước Ngạc La Lý có đi xem qua Vĩnh Thọ cung, trẫm tính sai người đến đó tu sửa, cho nàng đến ở nơi gần Dưỡng Tâm điện nhất.”
“Vĩnh Thọ cung? Hiện tại cho tần thiếp vào đó ở?”
Vĩnh Thọ cung là cung thất mà mẹ đẻ của tiên đế - Sùng Khánh Hoàng thái hậu từng ở qua. Trước khi Thọ Khang cung tu sửa xong, Sùng Khánh Hoàng thái hậu từng ở Vĩnh Thọ cung một thời gian, tuy Hoàng thượng từng đề cập qua, cố tình muốn ban cho nàng vào ở, chỉ là nàng không ngờ sẽ đến nhanh như vậy.

“Hoàng thượng... nhưng tần thiếp còn chưa có...”
“Trẫm đương nhiên là có tính toán, chờ nàng có con nối dõi, tấn lên Tần vị thì càng danh chính ngôn thuận, nhưng hiện tại chuyện phong Tần vị còn phải hoãn lại, ngày mai trẫm đi nói với Hoàng hậu, cho nàng dời cung trước.”
“Trong lúc đó, đành phải cho nàng tạm ở Đông thiên điện chịu khổ một thời gian.”
“Hoàng thượng, ngài cũng không phải cho đại tu Vĩnh Thọ cung, việc dời cung cùng lắm chỉ mười ngày, tần thiếp còn phải chuyển đến dọn đi làm gì.”
Tú Nguyệt nghĩ ngợi, đột nhiên nói: “Hay là tần thiếp, tần thiếp có điều này muốn nói, tần thiếp muốn xin Hoàng thượng một ân điển.”
“Tây thiên điện vẫn luôn có người ở cùng tần thiếp, là vị Lý Quan nữ tử kia. Lý Quan nữ tử này đối đãi người ngoài khoan dung rộng lượng, tính tình cũng ôn hoà thiện lương. Chỉ vì thân phận hèn mọn, phân vị cũng chỉ là Quan nữ tử nên bị ghẻ lạnh trong hậu cung, bây giờ tần thiếp mong Lý tỷ tỷ có thể dọn đến Đông thiên điện.”
Tú Nguyệt nói xong, Ngung Diễm thận trọng nhớ lại, hắn nói: “Lý thị đúng là có theo trẫm vài năm, lúc ấy nàng ta chỉ là một cung nữ, về sau trẫm cũng không để ý nàng ta, để nàng ta bị ghẻ lạnh ngần ấy năm.”
“Nếu như vậy, ngày mai trẫm nói với Hoàng hậu, để Hoàng hậu truyền chỉ lục cung, sắp tới tấn phong một Phi hai Tần, thuận tiện tấn Lý thị lên Đáp ứng, nửa đời sau của nàng ta cũng tốt hơn một chút.”
Không thể ngờ được có chuyện vui ngoài ý muốn như vậy, Lý thị nghe thấy tin này tất nhiên là vô cùng kích động, nghĩ đến người nhà nàng ấy đã ôm ấp hi vọng từng ấy năm, rốt cuộc đã có thể hãnh diện rồi. Tú Nguyệt vui mừng nói: “Tần thiếp thay Lý Đáp ứng tạ Hoàng thượng ân điển!”
Lý thị nhịn nhục nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã trở thành một chủ tử chân chính ở hậu cung này!
...

Hoàng hôn ngày hôm sau, thánh giá đến Trữ Tú cung.
Hoàng hậu đợi trước cửa Trữ Tú cung nửa canh giờ, sau nửa tháng, cuối cùng Hoàng thượng đã chịu đặt chân đến cửa cung của nàng một lần nữa. Mặc dù đã bệnh nhiều ngày, mỗi ngày Hiền Phi đều đến chăm sóc, nhưng Hoàng thượng đến mới làm nàng thật sự thấy thoải mái.
Chiếc bàn tròn sau tẩm điện đầy những món tinh xảo ngon miệng, đều là những món xưa nay Hoàng thượng thích ăn. Hoàng hậu đích thân đứng bên cạnh bàn làm ấm rượu, chia thức ăn, bận trước bận sau, làm thật thoả đáng.
Ngung Diễm thấy môi nàng tái nhợt, duỗi tay kéo nàng lại: “Một tháng qua Hoàng hậu bận rộn cung vụ, việc này để hạ nhân làm là được rồi.”
Hoàng hậu mỉm cười: “Hoàng thượng tới cung của thần thiếp, thần thiếp làm gì cũng không mệt, thần thiếp bằng lòng hầu hạ Hoàng thượng, hầu hạ phu quân như vậy.”
Nàng nói như vậy, những chuyện không vui của ngày trước trong lòng Hoàng thượng biến mất không ít, dù sao gặp mặt cũng có ba phần tình,  nữ nhân trước mắt hắn là thê tử vì hắn lo trước lo sau, lo liệu chuyện nhà, đối với hắn sắt son như một.
Hắn vươn tay, kéo nàng ngồi lên người: “Khởi Tuyết, trẫm biết nàng vì Đại Thanh, vì trẫm, ngôi vị Hoàng hậu này thật sự không dễ dàng, trẫm cũng biết nàng rất vất vả.”
“Hoàng thượng.” Hoàng hậu dựa vào người hắn, giọng điệu mang theo một chút nghẹn ngào: “Chỉ cần Hoàng thượng biết thần thiếp làm mọi việc không dễ dàng, những chuyện này thần thiếp đều thấy dễ dàng; Hoàng thượng cảm thấy thần thiếp vất vả, ngược lại thần thiếp lại không thấy vất vả.”
Song Lan ở một bên nhìn không khí trong điện, âm thầm ra hiệu với các cung nhân khác, để các nàng lui ra ngoài.
“Hoàng thượng.” Hoàng hậu tiếp tục nói: “Thần thiếp biết, thần thiếp còn nhiều chỗ chưa tốt, so với lòng mong đợi của Hoàng thượng, thần thiếp còn cách rất xa. Thần thiếp chỉ cầu Hoàng thượng không buông tay thần thiếp, không rời bỏ thần thiếp, thần thiếp cũng sẽ cố hết sức để làm một Hoàng hậu tốt, không làm ngài thất vọng, có được không?”
“Hoàng hậu quá lời.” Hoàng thượng không nói gì cả, chỉ mỉm cười nhìn nàng.
Đáy lòng Hoàng hậu có chút mất mát, rất nhanh sau đó nàng đã che giấu lại, chuyển qua một chủ đề khác: “Thần thiếp nghe nói, đêm hôm qua ở Diên Hi cung, Lan Quý nhân chọc Hoàng thượng tức giận.”
“Hoàng thượng đừng để trong lòng. Thật ra Lan Quý nhân như thế, hơn phân nửa tội đều là do chủ vị Diên Hi cung - Tốn Tần ôm bệnh trên giường nhiều năm, không có thời gian để quan tâm phi Tần trong cung, Tốn Tần dạy dỗ không tốt nên dần dần Lan Quý nhân mới thất lễ trong lời ăn tiếng nói. Thần thiếp đã hạ lệnh, lệnh Lan Quý nhân chuyển đến Vĩnh Hoà cung để Oánh Tần dốc lòng quản giáo.”
“Oánh Tần.” Có chút ngoài ý muốn của Hoàng thượng: “Trẫm nghe nói, thân thể Oánh Tần cũng luôn không được tốt, mỗi ngày phải miễn thỉnh an sớm chiều, Lan Quý nhân không đáng để Oánh Tần liên luỵ đến bản thân mình.”
“Những chuyện đó đều là chuyện nhỏ, trẫm đã để nàng chọn vài người trong hậu cung để tấn phong, đã chọn được ai chưa?”

Nói đến cái này, Hoàng hậu ngồi thẳng người trả lời: “Hoàng thượng dặn dò, thần thiếp tất nhiên sẽ ghi nhớ. Hôm trước thần thiếp có triệu Hiền Phi đến để thương lượng. Hiện nay, Phi vị chỉ có Oánh Tần là người thích hợp, còn Tần vị, tính tình Tín Quý nhân quá mức đanh đá, nếu muốn phong Tần, thần thiếp thấy nên chờ vài năm nữa. Còn những Quý nhân khác thì phải xem tâm ý của Hoàng thượng. Thần thiếp cảm thấy đều có thể”
Chỉ cần không phải Tín Quý nhân, Như Quý nhân là được.
Ánh mắt Ngung Diễm tối sầm lại, hiểu ý khẽ cười: “Nếu như vậy, phục vị Tần của Thuần Quý nhân, tấn Xuân Quý nhân lên Tần vị.”
“Thuần Tần trẫm chỉ phục vị, không cần quá quan tâm nàng ta, Oánh Tần và Xuân Quý nhân tấn phong, lệnh Nội Vụ phủ chọn thêm vài phong hào nữa đưa tới đây.”
“Vâng, Hoàng thượng ngài quan tâm hậu cung như vậy, Oánh Tần và Xuân Quý nhân nhất định sẽ rất cảm kích ân điển của Hoàng thượng.”
“Không chỉ các nàng ấy, Khởi Tuyết, thật ra trẫm vẫn luôn suy nghĩ, ngoại trừ phong Phi và phong Tần làm một cung chủ vị phải cẩn thận, hậu cung của trẫm, những người còn lại cũng phải được đối đãi tử tế, loại trừ những người không được lòng trẫm hoặc xuất thân quá hèn mọn, sau này đều phải đối xử tử tế như phong Quý nhân.”
“Trẫm nhớ tới Diên Hi cung có một Lý thị. Lúc trước Lý thị là cung nữ, mấy năm nay vẫn chỉ ở phân vị Quan nữ tử, nàng ta nhẫn nhục nhiều năm vậy, cũng nên được tấn phong cùng.”
Lý Quan nữ tử Diên Hi cung... ánh mắt Hoàng hậu trông nặng nề hơn trước, Hoàng thượng trăm công ngàn việc, sao đột nhiên lại nhớ tới một Lý thị xuất thân cung nữ?
Hoàng thượng suy nghĩ xa hơn một chút: “Có đôi khi, trẫm sẽ nhớ tới sự hiền thục của Hoàng hậu, phi tần, liền cảm thấy càng phải đối xử thật tốt để các nàng sống đời làm bạn với trẫm. Hiền Phi nhanh nhẹn giỏi giang, Oánh Tần cẩn thận thông minh, Thuần Tần dịu dàng hào phóng, Tốn Tần đoan trang thận trọng, Tín Quý nhân trời sinh xinh đẹp, đều là người đáng để trẫm đối xử thật tử tế.”
Hoàng hậu lẳng lặng nghe, dường như cảm thấy có gì đó không ổn, những phi tần râu ria đó thì cũng thôi đi, nhưng hình như, người nàng rất để ý đâu mất rồi?
“Hoàng thượng...” Nàng theo bản năng nói ra khỏi miệng: “Vậy... Như Quý nhân thì sao?”
“Hoàng thượng nhắc đến nhiều phi tần trong hậu cung như vậy, nhưng vì sao lại không nhắc đến Như Quý nhân?”
Hoàng thượng làm sao có thể quên mất Như Quý nhân, càng không hợp với lẽ thường, trong lòng Hoàng hậu cứ thấy có chỗ nào không đúng. Ba chữ Như Quý nhân này không biết từ khi nào đã trở thành ma quỷ trong lòng nàng.
“Như Quý nhân?” Hoàng thượng lộ ra ý cười châm chọc, hừ lạnh một tiếng nói: “Nàng ấy chẳng có tài nghệ nào, nàng ấy căn bản rất vô dụng!”