Thanh Cung Sủng Phi

Chương 135: Xử trí.



Edit: Rine Hiền phi

Beta: Tuệ quý phi





"Ngươi không biết Như Tần đang có thai hay sao?"

Tuy Hoàng thượng nói chuyện với Vinh Thường tại nhưng ánh mắt lại lướt qua mỗi người trong điện, Hoàng hậu, Hiền Phi, Tú Nguyệt, cuối cùng lần nữa nhìn vào Vinh Thường tại đang quỳ rạp trên mặt đất.

"Bây giờ trong cung đang có hai người mang thai, ngươi đòi chết đòi sống cho ai xem!"

"Hoàng thượng!" Vinh Thường tại cố nhịn đau, vội vàng bò tới trước hai bước: "Hoàng thượng minh giám, tần thiếp oan uổng quá! Thật sự là tiểu tỳ của Như Tần làm nhục tần thiếp, tần thiếp chỉ là tức không nhịn nổi nên mới..."

"Bẩm Hoàng thượng!"

Tú Nguyệt kinh ngạc quay đầu, tiếng nói lại phát ra từ Nhu Hạnh phía sau nàng.

Nhu Hạnh siết chặt nắm tay, lấy dũng khí đứng ra, mở miệng cố nén giọng run rẩy: "Bảo Yến cô cô không có ở đây, xin Hoàng thượng tuyệt đối đừng nghe lời một phía của Vinh Thường tại. Nô tỳ nghe người Vĩnh Thọ cung phái đi nói Vinh Thường tại mắng chửi Như Tần nương nương, còn..." Nàng cắn cắn môi: "Còn nguyền rủa long tự trong bụng nương nương nhà nô tỳ, nói là cho dù có lấy thuốc cũng chưa chắc thuận lợi sinh sản được."


"Lúc này, Bảo Yến cô cô mới bất bình ra tay đẩy Vinh Thường tại một cái."

"Ngươi!" Vinh Thường tại tức giận chỉ tay vào Nhu Hạnh, còn chưa kịp mở miệng phản bác đã nghe một tiếng tức giận truyền tới từ đỉnh đầu: "Ngươi thật sự nói như thế?"

Nàng hoảng hốt lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng: "Hoàng thượng, Hoàng thượng tuyệt đối đừng nghe tiểu tỳ này nói năng xằng bậy, tần thiếp, tần thiếp chỉ là tức giận sinh ra nóng nảy, tần thiếp căn bản không có ý đó!"

"Trẫm chỉ hỏi ngươi là rốt cuộc ngươi có từng nói lời nguyền rủa hoàng tự hay không?"

Trước khi Vinh Thường tại kịp nói, Hoàng đế nghiêm nghị ngắt lời: "Trẫm nói cho ngươi biết, trước khi ngươi trả lời tốt nhất suy nghĩ kỹ cho trẫm! Ở đây có rất nhiều cung nhân, trẫm có thể sai người đi tra hỏi từng người một! Nếu như tra ra ngươi nói dối, trẫm sẽ trị ngươi tội khi quân!"


"Nói!"

Vinh Thường tại bị dọa đến run rẩy, phía sau nàng còn có vận mệnh của cả gia tộc Lương thị.

Hồi lâu sau, nàng ngẩng đầu cầu xin Hoàng thượng, nói lắp bắp: "Hoàng thượng, Hoàng thượng bớt giận, tần thiếp, tần thiếp chỉ lỡ lời thôi!"

"Tiện nhân!" Hoàng đế hung ác tát nàng một cái: "Trong cung mười năm nay mới xuất hiện hoàng tự mà ngươi lại dám nguyền rủa hài tử của trẫm như thế!"

"Người đâu!"

"Hoàng thượng, Hoàng thượng!" Vinh Thường tại luống cuống, nàng không để ý đến khóe miệng rỉ máu, cuống quít bò lại gần, không ngừng xin tha: "Xin Hoàng thượng tha thứ cho tần thiếp! Tần thiếp tuổi già sắc suy, thật sự không còn gì nữa! Chỉ có mấy gốc cây kia mà thôi, đó là thứ duy nhất Hoàng thượng để lại cho tần thiếp, tần thiếp thật sự không phải cố ý muốn làm khó dễ Như Tần, Hoàng thượng, cầu xin ngài tha cho tần thiếp lần này thôi, Hoàng thượng!"


"Bây giờ ngươi biết mình sai lầm rồi sao? Không phải vừa rồi còn dây dưa không dứt đấy à? Như Tần mang thai dòng dõi của trẫm, rõ ràng ngươi biết hiện tại nàng không chịu nổi giày vò nhưng vẫn bắt giam tỳ nữ hầu hạ của nàng ở Trữ Tú cung, hại nàng vất vả chạy đến một phen. Trẫm ở bên ngoài nghe rất rõ ràng, Như Tần thân là Tần vị đã tự hạ thấp thân phận tạ lỗi cho ngươi rồi, ngươi vẫn còn không buông tha. Chẳng lẽ đó không phải là cố ý gây khó dễ cho long tự của trẫm hay sao! Tâm địa ác độc như vậy, sao trẫm có thể tha thứ cho ngươi!"

"Hoàng thượng!" Vinh Thường tại liều mạng lắc đầu: "Hoàng thượng, tần thiếp sai rồi, tần thiếp biết sai rồi."

"Trẫm thấy ngươi chính là bất mãn với phân vị Thường tại, luôn canh cánh trong lòng, vậy hôm nay trẫm dứt khoát thành toàn cho ngươi!"
"Truyền chỉ! Vinh Thường tại Lương thị ngỗ nghịch phạm thượng, từ hôm nay trở đi phế thành thứ dân, cấm túc ở Bắc Tam sở bên ngoài Cảnh Kỳ các!"

Vinh Thường tại bắt đầu run rẩy hai tay, nàng bất lực níu lấy một góc long bào: "Hoàng thượng, Hoàng thượng bớt giận... đừng mà Hoàng thượng..."

"Hoàng thượng." Hoàng hậu có chút không nỡ, dựa vào Song Lan đỡ lấy: "Chuyện này xét đến cùng cũng là do tỳ nữ của Như Tần phạm thượng, ra tay với chủ tử. Hoàng thượng xử trí như vậy, người không biết chuyện trong hậu cung sợ là sẽ lạnh lòng, trách Hoàng thượng không phân biệt đúng sai thiên vị Như Tần, tạo ra ảnh hưởng không tốt, xin Hoàng thượng nghĩ lại."

"Hoàng hậu!" Ánh mắt Hoàng thượng bình tĩnh, nhìn lại Hoàng hậu: "Nếu trẫm không đến, chẳng phải vừa rồi Hoàng hậu đã trừng trị cung nữ của Như Tần, trút giận thay cho tiện nhân này rồi hay sao?"
"Như Tần muốn giải quyết êm đẹp, nàng không muốn kinh động trẫm, nàng ở Trữ Tú cung ăn nói khép nép, ép dạ cầu toàn, trẫm có thể vì Hoàng hậu và hậu cung mà khiến nàng chịu ấm ức nhưng trẫm là Hoàng đế, long tự của trẫm liên quan đến giang sơn xã tắc. Trẫm hỏi Hoàng hậu, biện pháp xử trí trước đó của ngươi có từng suy xét chút nào đến long thai trong bụng Như Tần không?"

"Hoàng thượng..."

"Cũng do ngươi thân là Hoàng hậu mà suy nghĩ không chu đáo nên mới khiến trẫm bận rộn chuyện tiền triều xong còn phải chạy tới giải quyết phiền toái vặt vãnh ở hậu cung! Trẫm còn cần vị Hoàng hậu như ngươi để làm gì!"

"Vâng..." Hoàng hậu uể oải cúi thấp đầu: "Đều là thần thiếp sai, thần thiếp không có năng lực..."

"Thôi." Giọng điệu Hoàng thượng nhẹ nhàng lại từ cơn thịnh nộ: "Trẫm thấy Hoàng hậu đang có thai, trẫm cũng không muốn trách cứ ngươi gì nữa."
"Về phần ngươi..." Ánh mắt hắn nặng nề, hung ác liếc Vinh Thường tại: "Người đâu..."

"Hoàng thượng." Tú Nguyệt không nhịn được nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.

Vừa rồi nàng muốn mở miệng nhưng Hoàng hậu ở đây, thân phận Tần vị của nàng không tiện nói nhiều.

"Không có chuyện của nàng." Hoàng thượng lườm nàng một cái: "Ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ đi."

"Hoàng thượng."

Tú Nguyệt đứng dậy, để Nhu Hạnh đỡ nàng đi đến bên cạnh hắn, nàng nhìn nhìn Vinh Thường tại quỳ trên mặt đất, vòng qua mấy bước, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Hoàng thượng, Bảo Yến thân là nô tỳ mà ra tay với chủ tử đúng là phạm vào quy củ trong cung. Nếu chuyện này cuối cùng Bảo Yến không sao, trái lại Vinh Thường tại bị phạt..." Nàng đè thấp giọng chỉ có hai người nghe được: "Hoàng hậu nương nương nói không sai, chỉ sợ hậu cung sẽ cảm thấy lạnh lòng với Hoàng thượng."
Hoàng thượng không vui nhìn nàng, lại thu hồi ánh mắt: "Nàng đừng khuyên trẫm nữa, khuyên cũng vô dụng."

Tú Nguyệt nhíu chặt mày, lắc đầu. Vinh Thường tại là người cũ đi theo Hoàng thượng từ Vương phủ, ở phân vị Thường tại luôn không được sủng, Bảo Yến lại là tỳ nữ của "sủng phi", hai cái thân phận này khiến người ta nhạy cảm nhất, một khi xử trí không thỏa đáng, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ mất đi lòng người trong hậu cung.

"Hoàng thượng." Nàng giật giật long bào sau lưng hắn: "Trong cung hiện tại có hai hài tử sắp ra đời, Hoàng thượng không nể tình chúng thần thiếp cũng phải tích phúc cho hài tử của chúng ta chứ. Chẳng lẽ hài tử còn chưa sinh ra Hoàng thượng đã muốn có người vì nó mà gặp bất hạnh hay sao."

Nói đến đây rồi, quả nhiên sắc mặt Hoàng thượng thả lỏng hơn nhiều.
Hắn quay đầu, yên lặng nhìn Tú Nguyệt, tiếp đó dời ánh mắt xuống bụng của nàng.

Hài tử này... muốn bình an ra đời, trưởng thành, thật sự là một chuyện vô cùng khó khăn.

"Nếu..." Giọng nói Hoàng thượng dừng một lát, vẫn còn ẩn chứa chút bất mãn: "Nếu Hoàng hậu và Như Tần đều xin tha cho ngươi, chắc hẳn Hiền Phi cũng cùng ý kiến với các nàng."

"Vâng." Hiền Phi đầu óc nhạy bén, giọng điệu Hoàng thượng không còn kiên quyết như vừa rồi, sao nàng có thể không nghe hiểu được: "Hoàng thượng tấm lòng nhân hậu, luôn khoan thứ với hậu cung, thần thiếp tất nhiên đồng lòng với Hoàng thượng và Hoàng hậu."

"Hoàng hậu xem xét xử lý đi."

Hoàng thượng để lại câu nói này xong lập tức xoay người rời khỏi điện, không để ý đến người trong điện nữa.

Đi ra cửa điện, hắn lườm Thường Vĩnh Quý một cái.
Thường Vĩnh Quý đang theo sau vội vàng dừng lại.

Hoàng thượng vẫn không ngừng bước: "Ngươi ở đây chờ đưa Như Tần về Vĩnh Thọ cung rồi lại về Dưỡng Tâm điện."

"Vâng." Thường Vĩnh Quý cung kính đáp lại một tiếng, chờ ở tại chỗ.

Trên đại điện, sắc mặt Hoàng hậu vẫn rất tệ, nàng liếc nhìn Tú Nguyệt, ánh mắt khó chịu: "Như Tần, người của ngươi bản cung không quản được, ngươi đưa về đi."

"Nàng đẩy Vinh Thường tại, bản cung phạt nàng mười cái đánh tay cùng với cắt bổng lộc một năm, tuy ngươi là chủ tử của nàng nhưng thân mang long thai, bản cung không truy cứu tội của ngươi, xử trí như thế ngươi có dị nghị gì không?"

Tú Nguyệt khom người trả lời: "Thần thiếp tạ Hoàng hậu nương nương phá lệ khai ân."

Hoàng hậu không có tâm trạng, qua loa với nàng: "Ngươi về đi."
"Vâng, tần thiếp cáo lui."

Tú Nguyệt đi được nửa nén hương, Hiền Phi ngồi tại chỗ mới mở miệng nói một câu: "Nhìn xem đi, Hoàng hậu vẫn còn là chủ hậu cung, vậy mà khuyên bảo lời hay Hoàng thượng không những không nghe, lại còn giận lây sang người. Trái lại nàng lanh lợi, trước mặt chúng ta tỏ vẻ người tốt nói dăm ba câu, nàng làm thế không phải ra oai thì là gì."

"Trước mặt Hoàng thượng lời nàng nói mới có tác dụng, còn chúng ta á, đều là vô ích thôi."

Hoàng hậu im lặng thật lâu.

Hiền Phi cảm thấy không thú vị, đưa mắt sang nhìn người chưa hoàn hồn trên mặt đất: "Vinh Thường tại, ngươi chịu hai cái tát này cũng đáng, sau này thấy Như Tần nương nương nhớ phải đi đường vòng, nếu không Hoàng hậu nương nương cũng không bảo vệ được ngươi đâu."

Vào lúc hoàng hôn, Bảo Yến mặt tối sầm bước vào sau tẩm điện.
Tú Nguyệt đang uống thuốc dưỡng thai, nàng vừa thổi vừa nhìn bàn tay bị Bảo Yến giấu trong ống tay áo.

"Chịu đòn xong lần sau đừng kích động như vậy nữa. Đây là hoàng cung, có quy củ trói buộc, không phải như khi chúng ta ở bên ngoài."

"Mấy ngày nay ngươi đừng làm việc, cũng đừng để dính nước, dưỡng cho tốt đi."

Bảo Yến đứng ở đó rất lâu, một mực không nói lời nào.

Tú Nguyệt nhìn dáng vẻ của nàng, lo lắng hỏi han: "Đưa ta xem một chút, đánh có nặng lắm không?"

"Ngay đêm nay! Ta sẽ đi chặt sạch mấy cái cây kia trong vườn của nàng, để xem nàng có thể làm gì!" Bảo Yến nghiến răng nghiến lợi nói.

Tú Nguyệt không ngờ rằng trong lòng nàng ấy lại nghĩ như thế, nàng đặt chén thuốc xuống, nói nghiêm túc: "Ngươi không được đi! Không cần tay nữa hay sao?"

"Không có thì thôi!" Bảo Yến oán hận lên tiếng: "Ta chỉ chặt mấy gốc cây của nàng mà thôi, không lấy mạng nàng đã lời cho nàng rồi!"
"Ngươi đừng làm ẩu!"

Tú Nguyệt oán trách lườm nàng, lần nữa bưng chén thuốc lên, chịu đựng uống hết từng ngụm thuốc đen đặc đắng ngắt: "Chuyện này vốn dĩ là chúng ta không đúng trước. Không biết rõ ràng cây kia có chủ, tùy tiện chặt cây người ta vất vả khổ cực trồng rất nhiều năm."

"Thì sao chứ?" Bảo Yến không phục: "Nàng là Thường tại, tiểu thư là Tần vị, cho dù không có sự cho phép của Hoàng thượng, chúng ta chặt mấy gốc cây của nàng để dùng thì có làm sao?"

"Nếu như thế không phải là cưỡng ép cướp đoạt hay sao? Làm vậy có khác gì với những tên con cháu Bát Kỳ ỷ vào thân phận hoàng thân quốc thích tùy ý chiếm đoạt nhà cửa đất đai của dân chúng mà chúng ta gặp ở ngoài cung đâu?"

Nàng nói như vậy rốt cuộc cũng khiến Bảo Yến nghẹn lời.

Trước nay nàng và Tú Nguyệt hận nhất đám người quý tộc quan lại ỷ vào quyền thế địa vị, cướp đoạt trắng trợn mồ hôi nước mắt của dân chúng, xâm chiếm đất đai, cưỡng ép dân nữ.
Thấy Bảo Yến không nói nữa, Tú Nguyệt tiếp tục: "Mấy gốc cây đó là thứ Vinh Thường tại rất yêu thích, cho dù chúng ta cần dùng đến nhưng nếu nàng không đồng ý thì cũng không thể ỷ vào khí thế của Hoàng thượng mà đoạt của nàng."

"Biết rồi." Bảo Yến quay lưng lại lầm bầm một câu.

Còn chưa nói xong, Mộc Cẩn ở bên ngoài vội vội vàng vàng đi vào, nhìn vẻ mặt nàng không đúng lắm.

"Sao vậy?" Bảo Yến tiến lên, nhíu mày hỏi một câu.

"Bảo Yến cô cô..." Mộc Cẩn gọi một tiếng, lại nhìn sang Tú Nguyệt: "Nương nương, xảy ra chuyện rồi, nô tỳ cũng không biết người nghe xong sẽ thấy vui hay không vui nữa."

"Xảy ra chuyện gì?" Tú Nguyệt hỏi.

"Hồi nương nương, vừa rồi Tiểu Lộc Tử trở về nói với nô tỳ, mới ngay đây, nghe nói trong Ngự Hoa viên bên cạnh Chung Túy cung, mấy gốc cây mà Vinh Thường tại trồng..."
Tú Nguyệt nhận thấy chuyện không hay, nàng hỏi theo bản năng: "Cây bị chặt rồi sao?"