Thành Danh Sau Một Đêm

Chương 59: Ngoại truyện



“Đại Miên, có phải Hàn Tiềm đi công tác hai tuần không?” Trong bữa cơm sum họp gia đình cuối tuần, Tống Minh Thành đột nhiên làm ra vẻ thần thần bí bí nghiêng người qua, ngậm cái dĩa, nháy mắt hỏi tôi. Có vẻ như cảm thấy hình ảnh hiện tại của anh ấy quá đứng đắn và nghiêm túc hay sao mà mặc dù anh ấy đã cố gắng mở lớn mắt ra một chút, nhưng đáng tiếc vì ngồi thẳng hướng mặt trời chiếu xuống, động tác này chỉ khiến cho mắt anh ấy khó chịu mà thôi, nên chẳng bao lâu sau liền không cầm cự được, hai hàng nước mắt xuôi theo khóe mắt mà chảy xuống.

Có lẽ cũng ý thức được tình cảnh của mình giớ phút này, Tống Minh Thành rất tự giác rụt cổ lại, sau đó lại tiếp tục dùng ánh mắt đó nhìn tôi, rất có khí thế kiểu lành làm gáo vỡ làm muôi của người hỏi chứ không phải là kẻ gây sự.

Thực tế, tôi cũng biết đây là anh ấy đang quan tâm. Hai tuần tới, Hàn Tiềm đều không có nhà, anh ấy mới đầu tư một bộ phim, kịch bản cũng do Hàn Lam Lam viết. Không còn mang đậm nét phản nghịch của tuổi trẻ cùng chất văn nghệ như trong《 Scandal 》, kịch bản lần này chính là đúc kết từ những trải nghiệm mấy năm gần đây của Hàn Lam Lam. Nội dung kể về cuộc sống của một bà mẹ đơn thân, chưa kết hôn đã sinh con, nói đơn giản thì nó rất đời thường, nhẹ nhàng, bình dị nhưng cũng rất sâu sắc.

Toàn bộ mạch truyện là sự đè nén, thậm chí trong phim, nhà sản xuất và đạo diễn còn dùng rất nhiều màu sắc ảm đạm, cố gắng biểu đạt cảm giác mỏng manh, yếu đuối tưởng như chỉ cần chạm vào thì sẽ biến mất ngay lập tức. Trong xã hội này, cuộc sống của một bà mẹ đơn thân rất gian khổ, dù cô ấy có tiền hay không cũng vậy, chẳng có quan hệ gì. Tôi biết, lúc ban đầu khi Hàn Lam Lam mới sinh con, cô ấy rất hoảng loạn, dù sao thì cô ấy cũng là một cô gái trẻ, không có bất kỳ kinh nghiệm làm mẹ nào. Bên cạnh tôi có Hàn Tiềm, còn bên cạnh cô ấy thì không có ai cả. Trong mấy năm đầu, tâm trạng cô ấy không ổn định, thậm chí còn nghĩ đến cái chết.

Xã hội thượng lưu không phải không có lo âu, phiền não như mọi người vẫn nghĩ. Cô ấy sinh ra trong Hàn gia, quả thực không thiếu cái ăn cái mặc, nhưng lực sát thương của lời đồn thì lại vô cùng khủng khiếp, nhất là người thường xuyên phải xã giao. Mặc dù cuối cùng cô ấy cũng có thể kiên cường vượt qua được ánh mắt của người khác thì con của cô ấy lại không thể kiên cường, mạnh mẽ được như vậy. Ở nhà trẻ, bởi vì không có ba nên cũng bị chèn ép, bắt nạt không ít.

Kịch bản này, dường như mang hình bóng của cô ấy, cũng như con cô ấy. Những năm này, bởi vì chuyện con cái, cô ấy cũng nhiều lần vỡ đầu sứt trán vì vậy quá trình viết kịch bản cũng bị gián đoạn rất nhiều lần, sau khi hoàn thành cô ấy đưa cho tôi đọc thử trước. Buổi sáng hôm ấy, sau khi tôi đọc xong kịch bản, Hàn Tiềm ăn trứng tráng, vừa thắt cà vạt vừa hỏi: “Em đọc gì vậy? Sao lại khóc?”

Sau đó, không đợi tôi trả lời, anh lại cười.

“Em vốn là người dễ khóc, để cho con nhìn thấy cũng không cảm thấy xấu hổ.” Có lần, cả nhà chúng tôi đi xem phim, rõ ràng mô típ rất cũ, cuối cùng anh hùng cũng chiến thắng cái ác, một kết thúc vô cùng đẹp, nhưng không giải thích được chỉ một vài chi tiết nhỏ thôi cũng khiến tôi rơi lệ.

Lại một lần nữa khiến Hàn Tiềm buồn cười.

Thường ngày, Hàn Tiềm hay trách tôi trước mặt con trai, tuy bề ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh không có gì nhưng trong lòng nghiến răng nghiến lợi, khinh thường. Vậy mà hôm nay, dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời, đọc xong kịch bản của Hàn Lam Lam, tôi lại cảm thấy mặc dù hôm đó là một ngày bình thường như bao ngày khác trong cuộc sống của tôi nhưng đến khi già rồi, nhìn lại, tôi cũng sẽ nhớ mãi ngày này. Hàn Lam Lam rất kiên cường, cô ấy đã rèn giũa bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Mà tôi, có lẽ lại càng ngày càng dựa dẫm vào Hàn Tiềm.

Khi chúng tôi mới bắt đầu cuộc sống hôn nhân, giới truyền thông như phát điên lên vậy, họ không ngừng săn đón, đưa tin, mà tình trạng càng trở nên tồi tệ hơn khi đám phóng viên chụp được ảnh tôi đang mang thai. Vậy mà, trước tất cả những lời đồn đại, dèm pha tôi đều có thể mỉm cười đối mặt, có lẽ cũng chỉ bởi vì tôi biết, Hàn Tiềm mãi mãi đứng sau lưng tôi. So với Hàn Lam Lam phải một mình đơn độc chiến đấu thì có lẽ tôi nên cảm ơn vận mệnh, cảm ơn nó đã mang Hàn Tiềm đến bên tôi, che chở tôi, đem đến hơi ấm cho tôi. Những tình cảm ngọt ngào, dịu dàng, ấm ấp ấy chính là hạt giống từ từ lớn lên trong bão táp, để rồi đợi đến mùa xuân năm sau đâm trồi nảy lộc trong tim tôi, khiến trái tim tôi trở nên êm dịu mà tinh tế, có thể nhạy bén cảm nhận được những rung động của cuộc sống. Thậm chí, chỉ vì những thước phim sinh động trên màn ảnh mà khóc nức nở, chung quy cũng là một niềm hạnh phúc. Bởi vì Hàn Tiềm luôn cố gắng bảo vệ một phần yếu đuối, dễ xúc động trong tôi, để trong cuộc sống này tôi không biến thành một kẻ vô cảm. Thời gian cứ trôi qua tôi nhưng mãi vẫn không thể xuyên qua vòng tay anh ôm tôi để lưu lại dấu vết trên người tôi. Anh vẫn ôm, cái ôm vẫn chặt như vậy.

“Có phải giữa hai đứa xảy ra chuyện gì không? Anh biết, cái kịch bản này Hàn Tiềm càng coi trọng hơn《 Scandal 》. Những năm gần đây, Hàn Lam Lam cũng không dễ dàng gì, đây cũng coi như cô ấy dựa vào cuộc sống mà viết thành. Anh đã xem qua, quả thực bút pháp càng thêm thành thục, sắc bén, cũng càng thêm có nội hàm, không hổ là sách bán chạy nhất hiện nay.” Tống Minh Thành uống một ngụm cocacola, đảo mắt một vòng, rốt cuộc cũng nói đến vấn đề chính, đồng thời cũng kéo tôi ra khỏi hồi ức: “Nhưng đấy cũng là chuyện rất không bình thường! Cứ coi như anh ta coi trọng kịch bản này hơn, cũng không thể hai tuần không về nhà được! Huống chi em xem, những cuốn tạp chí giải trí, các tờ báo, cùng giới truyền thông đang nói như thế nào!”

Thật ra những điều Tống Minh Thành nói tôi đều rõ. Mấy ngày nay, tin tức Hàn Tiềm không về nhà không hiểu sao đám phóng viên lại biết, còn thổi phồng một cách trắng trợn: Hôn nhân của tôi và Hàn Tiềm bất hòa, các tin tức cãi vã, mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện cuồn cuộn không ngừng, tam nhân thành hổ (là thành ngữ xuất xứ từ: “Chiến Quốc sách- Ngụy sách nhị” chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực), lời nói dối nhưng nói đến một trăm lần thì mọi người cũng sẽ tin. Vì vậy, ngay cả Tống Minh Thành cũng quan tâm đến hỏi thăm.

“Gần đây, Hàn Tiềm và nữ chính trong phim khá thân mật.” Tống Minh Thành nháy mắt: “Đại Miên à, đàn ông ấy mà, cũng có lúc thân bất do kỷ (chỉ con người có đôi khi không thể làm chủ bản thân, không thể làm theo ý mình) không quản được mình. Hiện tại, mặc dù em vẫn còn rất đẹp, vóc dáng cũng rất chuẩn, nhưng dù sao cơm ngoài cũng mới mẻ, hấp dẫn hơn cơm nhà, có lúc đàn ông không quản được mình mà muốn nếm thử. Em cũng không thể quá tự tin vào bản thân mình, cẩn thận không lật thuyền trong mương (là thành ngữ chỉ chuyện tưởng như không thể xảy ra mà lại xảy ra, mang hàm ý, xui xẻo, không may mắn) đấy. Á! Sao em lại đạp anh?!”

Tôi tịch thu ly rượu của Tống Minh Nguyên, liếc anh một cái, anh thấy thái độ của tôi hình như vẫn bình thường nên cũng an tâm hơn: “Không tệ nha, tâm tình ổn định, anh đã nói rồi, không có vấn đề gì đâu. Hàn Tiềm dù sao cũng có bộ dạng lãnh đạm, kết hợp với em đúng là xứng đôi vừa lứa, em vừa đúng có thể đạt tới nhiệt độ tan của người ta.”

Anh vào bếp lấy một chiếc bánh rán tôi chuẩn bị cho con trai ăn, sau đó lau miệng, nghênh ngang rời đi.

Gần đây, không ít lần Hàn Tiềm, Hàn Lam Lam và nữ chính kia xuất hiện trong các bức ảnh nên giới truyền thông càng thêm chắc chắn hôn nhân của tôi và Hàn Tiềm có nguy cơ đi vào bế tắc, còn đùa rằng, kịch bản của Hàn Lam Lam giúp tôi và Hàn Tiềm ở bên nhau thì kịch bản mới lần này sẽ khiến tôi và Hàn Tiềm chia tay. Tin đồn tôi và Hàn Tiềm bất hòa ngày càng nhiều.

Cái này đương nhiên là lời nói vô căn cứ vậy mà tôi lại không thể nói rõ với Tống Minh Thành được, quả thật hai tuần này tôi và Hàn Tiềm có xảy ra chút chuyện. Chúng tôi cãi nhau. Đây cũng là lần đầu tiên, anh ấy không nhượng bộ cho dù tôi đã dùng mọi biện pháp: nước mắt, uy hiếp, lời ngon tiếng ngọt vẫn không thể làm anh thay đổi chủ ý. Đây là lần duy nhất, anh bày ra bộ mặt nghiêm túc như vậy với tôi mà không phải luôn cưng chiều, dung túng như bình thường. Anh vô cùng kiên định nói cho tôi biết: “Không được, Honey, không được, anh sẽ làm như vậy, em không thể ngăn cản anh.” Hàn Tiềm đúng là kẻ đáng hận mà. Mặc dù, anh vừa nói những lời như vậy nhưng biểu cảm trên mặt lại rất dịu dàng, thậm chí theo lệ thường hôn tôi một cái hòng dập tắt lửa giận của tôi.

Đương nhiên làm sao có thể dễ dàng đối phó với tôi như vậy, tôi cự tuyệt không hôn chào buổi sáng Hàn Tiềm, cũng lấy điều này ra uy hiếp. Đáng tiếc, người này cũng chỉ mỉm cười, vẫn không chịu thay đổi chủ ý.

Mà nguyên nhân sự việc thật ra là do tiếng ngáy ngủ.

Có lẽ do quá mệt mỏi, mấy ngày nay Hàn Tiềm về nhà ngủ liền bắt đầu ngáy ngủ, mà tôi lại là người ngủ không sâu nên thỉnh thoảng bị đánh thức. Càng về sau tình trạng này càng nhiều, Hàn Tiềm hình như cũng chú ý tới nên có hỏi, lúc này mới ý thức được dạo này buổi tối mình ngủ thường hay ngáy. Cho nên lập tức tìm bác sĩ gia đình tư vấn có thể cải thiện không làm ảnh hưởng tới tôi hay không.

Không biết bác sĩ gia đình trọc mất nửa đầu ấy thần thần bí bí nói gì với Hàn Tiềm, đem ngáy ngủ suy ra bao nhiêu biểu hiện không tốt, nói cái gì mà ngáy ngủ không chỉ ảnh hưởng tới giấc ngủ của bạn đời mà còn làm giảm chất lượng giấc ngủ của bản thân, thậm chí ngáy ngủ có thể dẫn tới đột tử, tóm lại là phát hiện sớm điều trị sớm căn bệnh, tuyệt đối không được coi thường. Sau khi thông suốt, Hàn Tiềm lại đồng ý phẫu thuật.

Khi anh về nhà nói với tôi tin tức này mặt tỏ ra rất thản nhiên, không lăn tăn, không sợ hãi. Tôi nghe xong lại sợ hết hồn hết vía.

“Em tình nguyện để anh ngáy bên tai cả đời cũng không muốn anh toàn thân tê dại nằm trên bàn mổ để người ta động dao kéo!” Có lẽ là do bản năng, phản ứng của tôi lúc đó rất mãnh liệt nhưng Hàn Tiềm vẫn rất kiên định.

Đây cũng là lúc chiến tranh lạnh giữa hai chúng tôi bắt đầu. Có lẽ cũng không hẳn là chiến tranh lạnh, phần nhiều là do tôi đơn phương không để ý tới, muốn dùng sự lạnh nhạt khiến Hàn Tiềm thay đổi quyết định.

Đáng tiếc cho đến ngày phẫu thuật, Hàn Tiềm vẫn thà chết không hối cải. Tôi rốt cuộc thua trận.

Buổi tối trước khi phẫu thuật, Hàn Tiềm gọi điện thoại về: “Ngày mai anh làm phẫu thuật, tối nay có được về nhà ngủ không?” Ngữ khí của anh ôn hòa nhưng tôi biết, giờ phút này anh đang cười, bởi vì anh biết tôi mềm lòng, tôi không cách nào tưởng tượng được việc để cho anh một mình đi làm phẫu thuật, mà tôi thì lực bất tòng tâm, lúc này anh lựa chọn phẫu thuật, tôi ngoại trừ bất đắc dĩ thì nói thế nào đi nữa cũng không thể không thuận theo anh. Cái này có lẽ chính là lý luận gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó của Tống Minh Thành.

Vậy mà, mặc dù trước khi làm phẫu thuật Hàn Tiềm đã không ít lần làm công tác tư tưởng cho tôi, một lần nữa khẳng định, đây chỉ là tiểu phẫu, tuyệt đối không phải là một ca khó gì cả, một chút nguy hiểm cũng không có, huống chi đã tìm bác sĩ giỏi nhất rồi nhưng tôi vẫn còn lo lắng.

Khi anh được đẩy tới phòng phẫu thuật, sự lo âu cùng bất an cũng không kinh khủng như tôi nghĩ. Tới thời khắc cuối cùng anh vào phòng mổ mới buông tay tôi ra, trên môi vẫn nở nụ cười trấn an hòng làm cho tôi cảm thấy, trụ cột thế giới của tôi được xây dựng từ những điều tốt đẹp, sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nhưng thời gian trôi qua, tôi lại bắt đầu thấp thỏm không yên. Cho dù trong lòng không ngừng tự an ủi bản thân, đây chỉ là tiểu phẫu nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh được.

Trước đây, trong cuộc đời mình tôi chưa từng trải qua cảm giác bất an như thế này. Nhớ lại thời khắc khi tôi vào phòng sinh cũng không lo lắng, bồn chồn như vậy, cái cảm giác rối loạn không biết phải làm gì, mà cẩn thận xem xét lại có chút ảo giác đến tuyệt vọng. Tất cả là tại tôi, Hàn Tiềm điên, tôi cũng điên theo. Tôi không phải là người dễ dàng bị thuyết phục nhưng Hàn Tiềm lại luôn thành công.

Vì cơ thể không khỏe mạnh nên tuổi thơ của tôi gắn liền với bệnh viện, có những khi còn nhận được thông báo nguy kịch, vì vậy mà tôi cực kỳ ghét bệnh viện, thậm chí tới mức giấu bệnh sợ thuốc. Khi đó, người bạn ở phòng bệnh bên cạnh hôm qua vẫn còn hẹn tôi hôm nay cùng đi bắt sâu róm ấy vậy mà nửa đêm bệnh tình đột phát đã ra đi. Vì vậy, tôi luôn cảm thấy, con người ra đi là một chuyện quá dễ dàng, sinh mạng cũng vô cùng mỏng manh. Mà trong cuộc sống này có quá nhiều điều không mong muốn, có thể tùy thời mang đi một người, cho dù người đó có trẻ tuổi, có cường tráng đi chăng nữa.

Tôi không thể chấp nhận ca phẫu thuật có một chút rủi ro nào cho dù xác suất chỉ có 0,01% đi chăng nữa.

Tôi không thể mất đi Hàn Tiềm.

Ý nghĩ ấy dường như đẩy tôi đi vào ngõ cụt, cố chấp chạy trong thế giới của mình nhưng càng chạy càng xa, càng chạy càng không rõ phương hướng. Nhớ tới lời nói của Tống Minh Thành, phụ nữ chính là thích nhiều chuyện, cách thức bộ não của họ vận động không hề giống với đàn ông, luôn đem chuyện đơn giản hóa phức tạp, đem chuyện nhỏ biến thành chuyện nghiêm trọng như liên quan đến sinh tử. Giờ đây, tôi cũng chỉ có thể cười khổ. Trước khi biết Hàn Tiềm, gả cho Hàn Tiềm, tôi vẫn nghĩ mình là ngoại lệ, khác những gì Tống Minh Thành nói, hơn nữa luôn kiêu ngạo về sự phóng khoáng của bản thân. Nhưng xem ra hôm nay, tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường đến không thể bình thường hơn, cũng giống như hàng nghìn, hàng vạn người phụ nữ còn lại, sẽ vì người đàn ông mình yêu mà trở nên ngu ngốc, lo được lo mất. Mà rõ ràng có thể cảm nhận được sự biến hóa này nhưng bản thân lại không có khả năng ngăn cản, hơn nữa lại đắm chìm trong đó, phiêu phiêu lâng lâng nhưng lại không cảm thấy điều đó khiến cho mọi chuyện càng trở nên be bét.

Cũng chỉ có giờ khắc này, khi Hàn Tiềm nằm trong phòng phẫu thuật, tôi ở ngoài hành lang, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhức đầu, ánh mắt mệt mỏi, nhức nhối, tay chân không còn chút sức lực nào, những phản ứng sinh lý này khiến tôi cảm nhận rằng, rốt cuộc tôi quan tâm đến người đàn ông nằm trong phòng phẫu thuật kia tới dường nào.

Trong mắt người ngoài, giới truyền thông, báo, tạp chí, trong cuộc hôn nhân giữa tôi và Hàn Tiềm thì Hàn Tiềm yêu tôi nhiều hơn một chút. Nhiều đến mức có thể dung túng tôi sau khi kết hôn vẫn có thể tiếp tục sự nghiệp diễn xuất. Vì tôi, anh cố gắng hạn chế các buổi xã giao, cho tới bây giờ cũng chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt. Hơn nữa, lấy anh – một con người tính tình lãnh đạm, nhưng khi nhắc đến vợ, sờ chiếc nhẫn cưới trên tay, trên mặt luôn mang theo nụ cười. Trong giới thương trường có tin đồn rằng, muốn lấy lòng Hàn Tiềm thì khi nói chuyện với anh nhắc nhiều tới Thẩm Miên tất có thể. Chỉ cần nhắc tới tôi, vẻ mặt anh dường như hòa hoãn phần nào, bộc lộ rõ sự thỏa mãn cùng hạnh phúc.

Cũng có người hay bàn tán sau lưng, nói Hàn Tiềm hành động như thế thật không đáng, vì một mình tôi mà bỏ lỡ cả một rừng cây. Trong mắt những người đó, đơn giản là ngu xuẩn, cũng có rất nhiều người nói “Diễn viên vô tình”, cảm thấy tôi đồng ý kết hôn với Hàn Tiềm chẳng qua cũng là vì gia sản cũng như thân phận của anh. Tình yêu của anh chân thật như vậy nhưng lại bị một người phụ nữ vô tâm như tôi chà đạp, lãng phí.

Nhiều lời bàn tán như vậy, thậm chí bản thân tôi cũng cảm thấy, Hàn Tiềm đúng là yêu tôi nhiều hơn một chút, khi nghe những tin tức, bài báo này cũng không nhịn được mà cảm thấy chột dạ, xấu hổ, cảm thấy vô cùng áy náy với Hàn Tiềm, đêm đó sẽ dịu dàng hơn một chút, yêu cầu của Hàn Tiềm cũng sẽ không cự tuyệt.

Nhưng giờ phút này, tôi mới hậu tri hậu giác (nghe/nhìn thấy rồi mới hiểu, chậm hiểu, tiếp thu chậm) biết, bọn họ đều sai rồi, ngay cả tôi cũng sai rồi.

Tôi yêu Hàn Tiềm, so với anh không kém một phân.

Ngày đó, cuối cùng Hàn Tiềm cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Do tác dụng của thuốc mê, anh không thể nói chuyện được, chỉ đưa mắt nhìn tôi. Phẫu thuật luôn khiến người ta tiêu hao tinh lực, có lẽ do ca phẫu thuật tác động, giờ phút này Hàn Tiềm không có cách nào khống chế được nước mắt, hoàn toàn dựa trên phản xạ sinh lý, trên khóe mắt anh từng giọt từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống, mơ mơ hồ hồ, cho dù ai nhìn qua cũng có thể nhận thấy cả người anh chật vật không chịu nổi.

Có lẽ đây là thời khắc quẫn bách nhất của anh từ khi sinh ra tới nay, hoàn toàn không còn vẻ cường thế như hàng ngày. Quả thực, nước mắt nước mũi tèm lem, nếu như bị người khác chụp lại cho mọi người xem có lẽ sẽ cảm thấy rất buồn cười. Mà dáng vẻ giờ phút này của anh khiến tôi xúc động hơn bất kỳ lúc nào.

Tình yêu không phải vẻ hào nhoáng bề ngoài, cũng không phải các bước tiến lùi đã được tính toán trước, mà là, em nguyện ý đem bộ mặt chật vật nhất, yếu mềm nhất của mình cho anh xem, vĩnh viễn không mang mặt nạ.

Thấy Hàn Tiềm như vậy, trái tim lúc trước vẫn còn lơ lửng rốt cuộc cũng hạ cánh bình yên, nước mắt cứ thế rơi, nước mắt của niềm cảm kích. Cảm ơn anh luôn ở nơi em có thể nhìn thấy, cảm ơn anh đã dùng thành ý lớn nhất đối mặt với em, cảm ơn anh vì tất cả tất cả những gì anh đã làm cho em.

Những ngày tháng sau này, tôi sẽ mãi mãi nhớ tới thời khắc này, không phải là sự chật vật vì nước mắt nước mũi của anh mà là tình yêu của một người đàn ông, âm thầm nhưng thơm ngọt.

Vì không muốn nhiều người thăm hỏi nên Hàn Tiềm bí mật phẫu thuật, thậm chí ngay cả Tống Minh Thành cũng không biết, cho nên sau khi biết chuyện anh ấy đã trách mắng tôi một trận: “Sao em có thể đồng ý cho Hàn Tiềm đi làm loại phẫu thuật này chứ? Không phải em rất phản cảm với bệnh viện sao? Không tới khi bất đắc dĩ thì tuyệt đối không vào bệnh viện. Hàn Tiềm chỉ ngáy ngủ thôi mà, căn bản đâu đến mức phải làm phẫu thuật.” Anh ấy trách một hồi lâu, nhưng tôi chỉ cười mà không nói.

Tôi vĩnh viễn sẽ không nói cho người khác biết, đêm trước khi làm phẫu thuật, Hàn Tiềm dùng một câu nói lật nghiêng cả thế giới của tôi.

Đêm đó về nhà, anh lộ ra sự mệt mỏi, trong bộ phim mới lần này anh giữ vai trò giám đốc, mấy ngày qua đúng là rất vất vả, tôi nấu cơm cho anh, nhưng anh cũng không hề trêu chọc, sự nhiệt tình và nụ cười không hề xuất hiện trên mặt anh. Anh cũng không tới dỗ dành tôi như thường ngày, sau khi ăn cơm xong liền đi tắm, sau đó chúng tôi liền đi ngủ.

Đêm đó, trong bóng tối, anh đột nhiên xoay người ôm lấy tôi, hôn lên trán tôi.

“Ngáy ngủ quả thật cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, nhưng bác sĩ Lưu nói, nó chỉ là tiểu phẫu, làm sớm sẽ tốt hơn là cứ kéo dài. Có người tình trạng ngáy nghiêm trọng, chuyển biến xấu, sau này tuổi cao dễ đột quỵ, ngừng hô hấp, rất nguy hiểm.”

“Anh muốn sống lâu hơn một chút để anh có thể chăm sóc em lâu hơn.”

Đêm đó, tôi ôm Hàn Tiềm thật chặt, sau đó, nước mắt như vỡ đê, anh ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi trấn an.

Nếm vị mặn chát của nước mắt tôi nghĩ, cứ như thế này cùng nhau tới tận cùng thế giới, cũng rất tốt.

Bên anh cùng nhau già đi, có lẽ là duyên phận đã được định trước từ lâu!

-♥- HOÀN -♥-