Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料

Chương 31



Điện Kim Loan chưa bị chiến hỏa tàn phá vẫn như xưa, chỉ có điều người đã đổi thay.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Gã đồ tể năm xưa nay trở thành con lợn chờ bị làm thịt, còn con lợn chờ làm thịt ngày nào lại trở thành đồ tể.

Ở giữa đại điện, Yến Từ bị bịt kín miệng, đang bị trói vào ghế gi*t lợn.

Ta tiến về phía trước, nhẹ nhàng vuốt ve nốt chu sa giữa trán hắn. Cảm ơn ngươi đã chúc phúc, nhờ đó mà suốt đoạn đường này ta vẫn bình an vô sự.

Yến Từ, ngươi có hối hận vì đã gặp ta hay không? Nhưng ta chưa bao giờ hối hận khi gặp được ngươi.

Trong những đêm mưa gió bão bùng, chúng ta tựa vào nhau, nhìn ngọn gió bấc thổi nến lắc lư, bóng đổ lay động trên tường.

Ngươi khe khẽ ca hát, lúc nào cũng khiến ta ngủ trước, mà mình ngươi thì vẫn thức.

Ngươi nói cửa cung thâm sâu, ngươi nói ngươi phải nắm chặt vạt áo của ta. Không đúng, Yến Từ, ngươi không nên khinh địch, không nên nắm chặt vạt áo của kẻ lừa đảo.

“Quan Kỳ.” Yến Trạm gật đầu với ta: “Hãy đem tên loạn thần tặc tử này, biến thành người lợn.”

Được thôi! Tay chạm, vai dựa, chân bước, đầu gối quỳ xuống, tiếng d.a.o khua lên, mọi thứ đều hòa nhịp.

Ta c.h.é.m đứt đôi tay của Yến Từ, chân bước nhịp nhàng, nâng rìu lên cao, quay một vòng nhẹ nhàng đến sau lưng Yến Trạm.

Yến Trạm ngồi vững trên chiếc ghế mà Yến Đế từng ngồi lúc còn sống, nhẹ nhàng vỗ tay. 

Tà váy của ta tung bay, nhẹ nhàng lướt ngang qua bắp chân hắn.

“Quan Kỳ!” Yến Trạm mỉm cười: “Ngươi là thanh đao sắc bén nhất của trẫm.”

Ta nâng chiếc rìu đã được mài sáng bóng, mặt rìu giống như một tấm gương đồng, phản chiếu khuôn mặt ta trong đó.

Mày liễu mắt hạnh, mũi cao, môi anh đào, người khác nhìn xuyên qua hàng mi dài tinh tế của ta, chỉ thấy một ánh mắt ngây thơ như trẻ con.

Một kẻ đáng thương bị bán vào cung, một đứa trẻ mù chữ làm nghề gi*t lợn, một kẻ câm trung thành tuyệt đối.

Ta phải cảm ơn vẻ đẹp mỹ lệ ngây ngô ngu ngốc trên gương mặt này, vì nó khiến người khác khó lòng nhận ra chủ nhân của gương mặt này luôn nói dối hết lần này tới lần khác.

Tay vung lên, rìu hạ xuống, đầu Yến Trạm rơi lăn lóc xuống đất, trên khuôn mặt hắn vẫn còn giữ nụ cười nhạt của kẻ chiến thắng.

Cười sao? Cười đi! Yến Trạm ơi Yến Trạm, ngươi còn cười thế nào được? Ngươi cho rằng ta chỉ là một nữ đồ tể trung thành tuyệt đối mà nửa chữ bẻ đôi cũng không biết hay sao?

Ngươi sai rồi! Ta đã lẻn vào thư phòng của ngươi, lén đọc những bức thư tín, nhìn thấy những mưu đồ thâm độc của ngươi.

Ngươi nói ngươi muốn trở thành anh hùng cứu dân khỏi cảnh lầm than, nên phải âm thầm ra tay trước, để dân chúng chìm trong cảnh lầm than.

Vì muốn có được chiến công trị lũ vĩ đại, ngươi ra lệnh cho người phá hủy đê điều, rồi làm anh hùng khi xây lại chúng.

Vì muốn có được thân phận danh y cứu thế, ngươi ra lệnh ném xác lợn, dê c.h.ế.t nhiễm bệnh vào nguồn nước, để dịch bệnh lan tràn khắp nơi.

Yến Trạm, rốt cuộc ngươi cũng đạt được như ý muốn, muốn thưởng cho ta bằng cách biến ta trở thành nữ nhân của ngươi, đầu óc ngươi có phải nhiễm bệnh rồi hay không?

Ta có khả năng thao túng lòng người, có năng lực không thua gì ngươi, sao ta lại không có dã tâm, sao ta có thể cam tâm đứng dưới ngươi?

Ta không phải là thanh đao của bất kỳ ai, ta chính là ta.

Ta là Yến Thiên Thu.

Thiên Thu trong Yến Thiên Thu, chính là nghìn thu muôn đời.