Tôi và sư béo dỏm đồng thời dừng động tác trên tay, hai mặt nhìn nhau lại không ai dám ngẩng đầu xem quan tài nam mộc tơ vàng.
Tiếng kẽo kẹt đứt quãng vang lên, theo mường tượng của tôi thì cụ xác có vẻ không vội trong việc khám phá hồng trần.
Nhưng chúng tôi vội quá, vội mém đái ra quần, nghiến răng kèn kẹt. Tôi nghiến được hai ba phát mới nhận ra mình đang vô ý thức bắt chước sư béo dỏm, mà nỗi sợ của hắn so với gà mờ như tôi có vẻ càng sâu thêm.
“Này Jịt Jẹ, nãy anh oai phong hạ gục sáu thằng cao to cơ mà, sao giờ lại sợ một cái xác khô ẻo lả thế.”
“Ẹo cấy trốc tru! Có biết nắp quan ni nặng bao nhiêu không?!”
Sư béo dỏm mà ăn nói rõ ràng thì tôi nhất định phải nghe theo. Thế nên tôi nhẩm tính, sau đó xanh mặt. Chưa kể đến cân nặng, riêng việc phát lực trong không gian và tư thế đó thì thật mẹ nó kinh dị.
Sư béo dỏm thấy tôi biết động não rồi, liền nói:
“Trác tau theo sư phụ học tập, có chộ loại ni vài lần, súng đạn nỏ xuyên đạc, lửa nỏ đốt đạc, axit cụng chào thua.”
Tôi càng nghe càng rợn, càng rợn càng cảm thấy tuyệt vọng, trong phút chốc tưởng như mình phải chôn thây ở đây rồi.
Nhưng trời không tuyệt đường người, thang máy bắt đầu chuyển động.
Tốc độ chuyển động của thang máy rõ ràng hơn đứt tốc độ dịch quan của cụ xác. Sư béo dỏm và tôi ăn ý chạy đến bản điều khiển, điên cuồng bấm nút mở. Chúng tôi không quan tâm tầng mấy, cứ thế lao vụt ra, cắm đầu chạy.
Cái thói tò mò của tôi vào đúng lúc này phát tác, đã sợ đến sắp són tới nơi rồi còn muốn ngoái đầu liếc nhìn.
“A!!!” Tôi hét to thảng thốt, nhắm tịt mắt nhảy lên cầu thang bộ chạy vượt qua sư béo dỏm.
Sư béo dỏm quay đằng sau xem nhưng tôi biết cửa thang máy đã đóng rồi, hắn bèn hỏi tôi:
“Mi chộ cấy chi rứa?”
Tôi thấy cái gì? Tôi có thể thấy cái gì? Tôi chính xác là không thấy cái gì!
“Ngài enh em, mi điên rùi.”
Sư béo dỏm huých tôi mấy phát.
“Đừng như rứa! Tau chộ có lội lắm!”
Anh bạn, lỗi đúng là từ anh! Anh khiến tôi ám ảnh cả đời mất!
Tôi run rẩy há mồm, có một chuyện tôi cần xác minh với sư béo dỏm.
“Sáu người tây kia… có thể trong thời gian ngắn tỉnh lại không?”
“Chắc chắn là nỏ phại bây giừ.”
Hắn trả lời xong liền đảo mắt, bình tĩnh nói.
“Đừng lo, giạ như bọn hấn tới báo chù, có tau bạo vệ mi.”
Bọn họ có thù cũng là thù anh! Mắc mớ gì lôi tôi vào!
“Tôi thấy một cảnh.” Tôi nhắm mắt, hàm khẽ run.
“Sáu người tây.. bu quanh quan tài.”
Bây giờ răng cũng cắn vào lưỡi rồi, nhưng đã nói phải cố nói cho chót không thể để chỉ một mình tôi sợ hãi được.
“Bọn họ … chui vào trong.”
Chú thích:
Trác tau theo sư phụ học tập, có chộ loại ni vài lần, súng đạn nỏ xuyên đạc, lửa nỏ đốt đạc, axit cụng chào thua: Trước tôi theo sư phụ học tập, có thấy loại này vài lần, súng đạn không xuyên được, lửa không đốt được, axit cũng chào thua.
Mi chộ cấy chi rứa: Cậu thấy cái gì thế.
Ngài enh em, mi điên rùi: Người anh em, cậu điên rồi.
Đừng như rứa! Tau chộ có lội lắm!: Đừng như thế, tôi thấy có lỗi lắm.
Chắc chắn là nỏ phại bây giừ: Chắc chắn là không phải bây giờ.
Đừng lo, giạ như bọn hấn tới báo chù, có tau bạo vệ mi: Đừng lo, giả như bọn hắn tới báo thù, có tôi bảo vệ cậu.