Ba người chúng tôi chưa giằng co xong thì một vệ sĩ áo đen cắt ngang cuộc hội thoại, tiến tới nói nhỏ vào tai bà Diêu. Không biết anh ta nói gì mà tôi thấy bà Diêu hơi nhíu mày liếc sư béo dỏm, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng giờ chỉ còn ba anh em chúng tôi, sư béo dỏm nhìn trước ngó sau, thấy không vấn đề liền nhảy lại gần tôi hỏi nhỏ:
“Mi mần răng rứa?”
“Bị bà bác đánh thuốc đem đi gán nợ.”
Nói thật tôi không có tính thù dai, hơn nữa sư béo dỏm và tôi còn khá hợp phách nên rất dễ thả lỏng. Sư béo dỏm nhờ tôi cởi trói, rồi lại nghe tôi nói sơ qua về tình hình phức tạp của nhà mình, chép miệng bảo:
“Mi thạm ghê.”
Hắn còn định bàn thêm câu gì, thì đã bị Nam cắt ngang:
“Tôi ngạc nhiên bởi vì nhà nội tôi đã quyết hy sinh thằng cháu xa ngàn dặm để bảo vệ Sarah thì sao lại để nó lên chuyến tàu bão táp này được.”
“Thế việc Sarah bị bắt cóc?”
“Tôi nghĩ đấy là cú lừa của bác ba.” Tôi lắc đầu bóp trán “Mà cứ cho là thật, tôi không nghĩ bà Diêu có lý do gì để bắt cóc Sarah đâu.”
Sư béo dỏm gật đầu:
“Ầy da, tau ngạc nhiên vì trác khi bị bắt lên tàu tau có nghe trong nghề kháo nhau nhà mi bị Lưu Ly Tháp ép nợ, phại chạy trốn trong đêm bằng phi cơ riêng. Dè đâu đụng tai nạn, nỏ ngài thoát đạc.”
Tôi trợn mắt ôm ngực, mẹ kiếp cái tin này sốc quá! Còn Nam khi nghe tôi tường thuật lại thì lắp bắp phản bác:
“Khô...ô...ông không thể nào. E...em em bị Sarah lừa lên đây mà.”
Chúng tôi ba mặt nhìn nhau, quyết định lấy giấy bút bà Diêu để sẵn trên bàn sắp xếp lại thời gian tiếp nhận thông tin, cụ thể như sau:
Tôi bị đánh thuốc mê từ ba ngày trước, tôi nhận tin đầu tiên.
Nam bị lừa từ một ngày trước, nó nhận tin tiếp theo.
Sư béo dỏm bị bắt trưa nay, hắn nhận tin cuối cùng.
“Tin tức của tau cực chủn.” Sư béo dỏm giơ tay cam đoan. “Như thời sự 19 giừ.”
Thằng Nam tháo kính rơm rớm nước mắt, nó không cần tôi dịch lại cũng hiểu nghĩa của câu đơn giản này. Tôi thì đi vòng đến sau bàn, ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một tách trà.
Loại trà này này rất thơm, nhàn nhạt, giải khát tốt nhưng để cảnh tỉnh đầu óc thì còn kém xa loại chè xanh chát đắng mà tôi vẫn uống ở chỗ ông ngoại. Tôi nhấp môi rồi buồn bực đặt mạnh xuống, đứng phắt dậy phăng phăng bước về phía cửa.
“Cứ bình tịnh, mụ nội Diêu quay lại ngay giừ. Đến lúc rứa mi muốn họi chi tau họi giúp mi, đạm bạo mụ ni trạ lời vanh vách.”
Thấy tôi nghi hoặc, sư béo dỏm vỗ ngực.
“Tin tảng đại ca.”
Hắn dứt lời, cửa liền bật mở, một vệ sĩ bước vào lịch sự đối thoại với sư béo dỏm:
“Bà Diêu mời anh ra ngoài.”
Sư béo dỏm khoác vai tôi và thằng Nam nói:
“Tau muốn có enh em đi cùng. Cho bọn ni chộ uy phong cụa tau.”
“Bà Diêu chỉ mời mình anh…”
“Đéo! Mi còn lằng nhằng tau cứ ngồi đây rứa.”
Vệ sĩ băn khoăn, quay ra xem tôi, tôi gà cậy gần chuồng hất cằm hùa theo sư béo dỏm. Anh ta do dự nhìn đồng hồ, rốt cuộc chào thua thái độ hống hách của hai bọn tôi, khom lưng mời cả ba ra khỏi phòng, đi xuống boong tàu.