Thánh Địa Vùi Thây

Chương 45: Phê Thuốc



"Anh nghĩ gì lại hỏi tôi như thế?!"

Tôi biết uống rượu hại thân, nhưng không ngờ hai người bạn cùng phòng lại trực tiếp uống hỏng luôn đầu rồi, mới nhậu được bao lâu đâu.

Sư béo dỏm không trả lời tôi, ánh mắt trợn trừng nghiêm túc. Tôi nhíu hết cả mày, bắt đầu đánh hơi thấy tình hình bất ổn, vậy nên đành chuyển câu hỏi:

“Jịt Jẹ, đọc bảng cửu chương xem.”

Tôi hỏi xong mới nhớ ra, sư béo dỏm chưa từng được tiếp thu giáo dục phổ cập, hỏi này có làm khó hắn không?

“Thế đổi câu đơn giản, hai con vịt đi trước hai con vịt-”

Sư béo dỏm không cần nghe hết câu đã vỗ trán tôi cái bép, kết luận:

“Coi ra mi nỏ hút.”

“Đương nhiên!”

Chúng tôi giỡn chơi một trận, khi sư béo dỏm chắc chắn tôi hoàn toàn tỉnh táo, và tôi cũng khá chắc hắn không bị mê sảng, thì sự thật mới phô bày.

“Trác hết mi coi lịch đạ.”

Tôi tìm điện thoại, sư béo dỏm chỉ đống đồ đồng nát ở góc tường, nói là thằng Nam nhặt lại cho tôi. Sư béo dỏm đưa tôi điện thoại của hắn, thấy tôi vẫn hoài nghi, hắn liền bật tivi. Lần này thì không thể nào sai được, rốt cuộc tôi đã phải thừa nhận có 24 giờ không ký ức chen vào giữa nhân sinh của tôi.

24 giờ này vô cùng đáng sợ, khác hoàn toàn với việc tôi nằm bẹp dí lúc bị đánh thuốc mê đợt trước. Trong ngày hôm qua mà tôi không hề biết, tôi đã hành động như một thằng phê ma túy chính hiệu.

Lúc đấy sư béo dỏm và Nam đang nhậu trong phòng đến cao trào, thì bất chợt nghe một tiếng ruỳnh chấn động. Khi cả hai vẫn chuếnh choáng men say, những tiếng hô to của người Thái vọng lên đã kéo sư béo dỏm tỉnh táo. Bọn hắn chạy ra ngoài ban công tìm tôi, sau liền tái xanh cả mặt hộc tốc đuổi xuống tầng trệt.

“Mi tếp đất bằng tư thế cực kỳ quái.”

Hắn cong eo bánh mỳ làm mẫu cho tôi xem, bỏ qua những vòng mỡ núng niếng, tôi thấy tư thế cũng ngầu phết, giống một con mèo vậy. Có lẽ nhờ tiếp đất khá thăng bằng, tôi chỉ bị trật cổ chân.

Khi hai người sư béo dỏm xuống đến nơi, tôi đang cố bò tiếp, nhưng vì cổ chân sai vị trí, nên trông rất dị hợm. Sư béo dỏm đuổi dân hiếu kỳ đi rồi, đang muốn khênh tôi lên thì người của bà Diêu chạy tới. May là bà Diêu có mang bác sĩ theo, nên tôi không phải đến bệnh viện, mà xét theo cách nói của sư béo dỏm, kể cả không có bác sĩ hắn bẻ một cái là xong.

Bà Diêu hỏi tình huống gì thế, sư béo dỏm bảo chú Vịt uống quá đà, muốn đi xả nước ở bồn cây cho mát mẻ, ai dè căn sai đường trượt chân ngã xuống. Bà Diêu bán tín bán nghi, nhưng cũng không vì chuyện nhỏ này để tâm.

Tối cùng ngày hai người sư béo dỏm làm mọi cách vẫn không gọi tỉnh được tôi, mà bọn hắn tiếc chai rượu khui dở, thế là đành vừa trông tôi kết hợp nhậu nốt. Đến tảng sáng thằng Nam bò dậy đi xả vòi, ai dè đạp trúng tôi đang nằm lăn trên đất, mắt trợn trừng trừng. Tôi còn chưa để thằng Nam thanh minh liền lao vào tấn công nó. Sư béo dỏm nghe động tĩnh tỉnh dậy, cũng bị tôi đạp đập vào cạnh giường thổ huyết.

Sư béo dỏm kể lúc đấy tôi vừa khoẻ vừa liều, cứ như quyết ăn thua đủ với bọn họ. Rốt cuộc hắn phải trổ hết bản lĩnh mới đánh ngất được tôi.

Hai bọn họ bị tôi quần mệt, lại sẵn men rượu chưa tan, hạ tôi xong liền lăn quay ra ngủ tiếp.

Ngủ đến trưa, vừa mở mắt thì đã thấy tôi lao ra ban công, mới dẫn đến tình cảnh như ban nãy.

"Mi nỏ nhớ chi?"

Sư béo dỏm hỏi tôi lần nữa, tôi cam đoan gật đầu.

"Tôi chỉ nhớ mình đang hóng gió, sau đó liền bị anh quật xuống."

"Trác đó xạy ra chuyện chi lạ lùng không?"

"Tôi.." Tôi hơi nhíu mày nghĩ tới một điều đúng là rất lạ lùng "Tôi nghe thấy tiếng sấm."

Tôi kể cho sư béo dỏm trải nghiệm bị ảo thanh của mình, nhưng đến đoạn cuối cùng, ngay trước khi tôi bị sư béo dỏm quật ngã, lại có một chi tiết mà tôi không chắc chắn.

"Hình như tôi nhìn thấy…"

"Chộ chi?" Sư béo dỏm nóng lòng hỏi.

"Xuân Bắc?"

"Cái đéo??!!"

Chú thích:

Chộ chi: Thấy gì?

Trác đó xạy ra chuyện chi lạ lùng không: Trước đó xảy ra chuyện gì lạ lùng không?

Mi nỏ nhớ chi: Cậu không nhớ gì?

Cậu tiếp đất bằng tư thế rất kỳ quái.

Trước hết cậu coi lịch đã.

Coi ra mi nỏ hút: Xem ra cậu không hút.