Tôi đứng bật dậy vừa đi một bước liền đau đến xuyên tim. Cắn răng chịu đựng trong chốc lát, tôi lau mồ hôi ngẩng đầu ý đồ nhờ hai anh em tốt giúp đỡ. Ngờ đâu đã chạy cả ra ngoài, chẳng ai đoái hoài đến kẻ thương tật này.
Tôi hô vài tiếng, chỉ có một phục vụ ló đầu vào hỏi han, tôi xua tay ý bảo mình ổn, sau đó lê thân tàn ngồi lên giường tự lấy đá chườm.
Tôi cứ nghĩ hai người sư béo dỏm đi một lát rồi quay lại ngay, thế mà đến chập choạng tối vẫn chưa thấy bóng. Tôi còn đang lo bữa tối xử lý thế nào thì thuộc hạ của bà Diêu ghé qua cùng với bác sĩ và đồ ăn.
Tôi hỏi thăm bà Diêu, người này nói bà Diêu đang tiếp khách. Chẳng biết bà ta tiếp khách thật hay cố tình tránh mặt tôi, nhưng dù sao tôi cũng chưa định gặp bà đấy bây giờ, như thế lại vừa hay.
“Anh có thấy Jịt Jẹ đâu không?”
“Anh Lương có gọi dặn dò tôi chăm sóc cậu. Còn anh ấy đi đâu thì tôi không biết.”
Tôi thầm nghĩ hai anh em tốt quên xừ dị trạng của thằng này rồi à, lát nữa tôi mà lên cơn thì biết dựa vào ai? Dù sao cũng không thể dựa vào thuộc hạ của bà Diêu, nên chờ bác sĩ kiểm tra kê thuốc xong xuôi, tôi liền đuổi người đi.
"À khoan, tìm cho tôi một ổ khoá."
Tôi định khoá chặt ban công, khoá hết cửa nẻo, tự nhốt mình trong phòng. Tôi tin là dù có con gì nhập vào tôi thì cũng không phải là một loài có trí tuệ cao như con người được. Nhưng đến lúc đó nó lại uất ức mà hú hét thì sao? Thì tôi sẽ lên bản tin tiêu điểm chào buổi sáng của Thái chứ mần răng.
“Lấy thêm cho tôi cái gì có thể bịt miệng được.” Tôi nhấn mạnh “Càng thoải mái càng tốt.”
Thuộc hạ của bà Diêu không thắc mắc nửa lời, rất nhanh đã tìm đủ đồ cho tôi. Thái độ chuyên nghiệp khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi.
Thế nhưng khi nhìn thấy đồ anh chàng chuẩn bị, thì trong đầu tôi lập tức phọt ra sáu từ: thượng bất chính hạ tắc loạn. Một bà bác bệnh thì làm quái gì đào tạo được thuộc hạ bình thường!
“Em cần khoá để khoá cửa. Anh giai à.”
Tôi ôm mặt, cạn lời với hòm đồ chơi bạo dâm và quyển catalog gái gọi mà anh ta đưa ra. Rốt cuộc thì trong cái đống đồi truỵ này cũng chỉ có cuộn băng keo là dùng được, nhưng lạy trời sao nhất định phải màu hường?!
Sau khi lấy đủ thứ cần thiết thì giờ trong phòng chỉ còn mình tôi, tivi xem không hiểu tiếng nên cũng chán, tôi bèn để ý tới quyển sổ thằng Nam bày trên tủ gỗ nhỏ. Quyển sổ được nó mang ra đọc lúc giảng cho tôi về bệnh chỉ đường, vậy thì hẳn bên trong có kiến thức về thánh địa vùi thây. Tôi bò tới bật đèn đầu giường, lật quyển sổ ra xem.
Nét chữ rất nắn nót, giống chữ thằng Nam viết trên tấm bản đồ Vân Đồn. Hồi học đại học tôi chỉ biết bạn gái cũ của tôi và cô nàng lớp trưởng là có vở sạch chữ đẹp thế này thôi. Bạn gái thì do đặc thù ngành nghề rồi, còn lớp trưởng thì do đặc thù đầu nguồn phân phối tài liệu. Trong một khoa chỉ toàn những thằng con trai lười như hủi, cô nàng mà không chép thì đến kỳ thi chép ai.
Lật giở những trang tiếp theo tôi mới phát hiện quyển sổ này không chỉ để mỗi thằng Nam ghi, dù đều dùng chung màu mực nhưng phải có tới sáu bảy kiểu chữ khác nhau, cấu trúc sử dụng tiếng Việt cũng đa hình, có dòng trơn tru, có dòng đọc khá dị. Chen lẫn những ghi chép bình thường là một vài câu hỏi, rất ngắn gọn, không quá năm từ và được sử dụng bằng màu mực khác.
Cách trình bày như một tạp ký, đánh dấu từng đề mục, dưới đề mục là một câu chuyện, dưới câu chuyện là một vài lý giải, chú thích. Số lượng chữ của thằng Nam chiếm nhiều nhất.
Thể loại viết này tôi từng thấy mấy nữ sinh hay dùng, được gọi là nhật ký trao đổi. Nếu tôi đoán không lầm, đây rất có thể là ghi chép trao đổi của hội lập dị do thằng Nam làm chỉ huy. Chả biết bọn nhóc này từ đâu lấy ra lắm thông tin về thánh địa vùi thây như thế, thậm chí còn có cả ảnh chụp, đều là loại tranh trong ảnh bà Diêu cho tôi xem.
Loại tranh trong ảnh này có hẳn một đề mục riêng, được tôi chọn làm trang đầu tiên đọc.