Thánh Địa Vùi Thây

Chương 6: Chín Tuổi



Đã mười mấy năm trôi qua, chi tiết về ngày hôm ấy không còn quá rõ ràng trong trí nhớ của tôi. Tuy vậy cơn đau nhói dọc sống lưng mỗi khi trái gió trở trời lại thời khắc nhắc nhở tôi về gương mặt lạnh lùng kỳ dị của người bố lần đầu tiên tôi được gặp.

Tôi sinh vào mùa mưa và hôm đó cũng là một ngày ướt dầm dề. Khi tôi và những đứa trẻ khác đang đùa nghịch ầm ĩ thì một tiếng sấm rền nổ tung như pháo vang lên, đèn điện trong khu tập thể tắt ngúm.

Người lớn vội ra ngoài xem cầu chì, bọn trẻ con thì hò hét trong nhà.

Sét cứ chốc chốc rạch ngang bầu trời và sấm từng chuỗi từng chuỗi rền vang. Bọn nhỏ chúng tôi từ thích thú dần chuyển sang khiếp đảm, người lớn đi chưa được mấy phút mà chúng tôi cảm thấy như đã mấy giờ.

Co cụm trong chốc lát, chúng tôi quyết định cần có một thằng chạy ra ngoài gọi người lớn về. Và vì tôi so với những đứa tầm tuổi gan dạ hơn nên được nhận một trăm phần trăm phiếu bầu.

Tôi tức giận vứt mũ chóp nhọn đang đội trên đầu xuống đất, dứ dứ nắm đấm với tụi bạn rồi mò mẫm đi tới cửa. Nhưng tay chưa kịp động đến then cài thì chuông cửa bất ngờ reo lên.

Điều này khá lạ trong những khu tập thể cũ, nơi hàng xóm sẽ gân cổ gọi tên chủ nhà thay vì bấm chuông, ông bà ngoại nếu đến thăm mẹ con tôi cũng sẽ làm như vậy. Chuông nhà tôi vì thế đã làm cảnh vài năm rồi.

Tôi ngớ người ra mất mấy giây, bạn bè đằng sau thì cứ giục loạn cả lên. Chuông vừa dứt, người trước cửa liền lần tay vào ổ khoá.

Lúc cửa mở tôi vẫn đang đứng trợn tròn mắt ở bậc thềm, không sợ cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần tò mò.

Bố tôi bước vào.

Dù chưa từng được gặp bố nhưng gần như lập tức, tôi nhận ra đây là đấng sinh thành ra mình. Hàng triệu tế bào trong huyết quản của tôi sôi gào gọi tên ông ấy, khoảnh khắc thiêng liêng này khiến tôi nảy sinh một cỗ xúc động rơi lệ.

Tôi oà khóc trước cả khi nghĩ tới vì sao mình khóc.

Tiếng khóc của tôi đã dừng bước chân của bố, tôi không thấy rõ biểu cảm của ông, tôi chỉ thấy ông đứng im trong vài giây rồi lùi lại. Tôi hoảng hốt lao đến ôm chân ông, sợ ông bỏ đi mất.

Tôi treo cả bốn chi trên chân bố, nước mắt nước mũi chảy ướt nhẹp quần ông. Lạ một điều rằng dù tôi đang rất kích động nhưng một trực giác mãnh liệt đã ngăn cản tôi đứng thẳng dậy đu lên người ông.

Bây giờ nhớ lại, tôi cho là nhiều khả năng trong vô thức tôi đã sợ một thứ gì đó trên người bố mình.

Có tiếng cười khẽ từ đằng sau lưng bố truyền tới.

Đấy là tiếng cười của một người đàn ông trẻ tuổi, tiếng cười rất nhẹ nhưng vô cùng nổi bật.

Chỉ cần một tiếng cười, đã khiến tôi yên tĩnh.

Bố tôi cúi lưng, bàn tay dày rộng khẽ vỗ về đầu tôi. Ông chậm rãi gỡ tôi ra, bế tôi lên. Lúc đấy tôi khá nặng nhưng bố xốc tôi dễ dàng như thể tôi mới ba bốn tuổi vậy.

Ông bế tôi bằng một tay, tay khác rũ bên người. Người đàn ông phía sau bung dù mở đường.

Ba chúng tôi ra khỏi nhà, bước chậm trên hành lang, đi xuống cầu thang, lên xe. Cả hành trình tôi không nghĩ đến bất cứ hành vi phản kháng nào.

Suốt mười mấy năm, thỉnh thoảng tôi vẫn tự hỏi, là điều gì đã khiến tôi bị mê hoặc. Là bàn tay đầy sức hút của bố tôi, là tiếng cười như thần tiên của người đi cùng ông, hay cả hai. Và quan trọng hơn họ đã dùng cách gì mê hoặc tôi?