Thanh Dương Khê Ca

Chương 65: Lên kinh



Diệp Khê mang thai hơn tám tháng mang theo một cái sọt nhỏ ngồi dưới giàn nho trong sân, theo sau còn có hai con thỏ to. Ánh nắng tháng mười cũng không phải quá gay gắt, từ giàn nho hắt xuống độ ấm vừa vặn, lấm tấm nhiều chùm cũng rất xinh đẹp.

Thê chủ đã đi hơn một tháng, Diệp Khê nhận được hai bức thư từ nàng -- đương nhiên là tranh nhiều hơn chữ, đều nói là mọi chuyện tốt bảo hắn không cần phải lo lắng. Nàng rất nhanh sẽ trở về ở bên hắn và cục cưng, còn nói muốn trở về chờ hắn sinh nữa. Diệp Khê vuốt bụng cười, cục cưng à, là cục cưng của hắn và nàng. Hắn thường xuyên có thể cảm giác được động tác của cục cưng ở trong bụng, duỗi duỗi cánh tay nhỏ bé nè, đạp đạp cẳng chân nè, có khi động tác còn rất lớn giống như là đang xoay người, lúc lần đầu tiên thấy được còn dọa hắn nhảy dựng.

Diệp Khê mang cái sọt nhỏ đặt ở trên đất, hai con thỏ lớn liền nhích lại duỗi đầu như muốn chui vào bên trong. Bên trong là một con thỏ nhỏ, là cục cưng của Tiểu Viên và Tiểu Bạch. Diệp Khê vẫn không biết chúng nó là một đực và một cái, trước đó vài ngày Tiểu Tiên càng ngày càng tròn, Diệp Khê còn cười hơ hớ với An đại thúc và An Vụ oán giận, nói nó mỗi ngày ăn rất nhiều, đều mập mạp tròn trịa rất nhiều. Kết quả chờ lúc Diệp Khê biết đến thì nó đã sinh ra một con thỏ nhỏ. Lúc ấy Diệp Khê còn tự vỗ ngực mình, thật tốt thật tốt, hắn bởi vì bụng lớn không tiện cho nên không có thường xuyên ôm chúng nó giống như trước kia. Nếu không làm không tốt còn có thể bị thương đến con thỏ nhỏ nữa.

Con thỏ nhỏ đã sinh ra hơn mười ngày, lông tơ tinh tế đều mọc dài ra, có trắng, có xám. Diệp Khê luôn luôn nghĩ không thông, hai con thỏ trắng tại sạo lại sinh con thỏ nhỏ màu xám như vậy chứ?

Cốc cốc cốc! Trên cửa lớn vang lên tiếng gõ cửa, có nam tử ở bên ngoài cao giọng gọi: “Diệp Khê nhà thôn trưởng, đệ có ở nhà không?”

“Ở đây.” Diệp Khê cũng lớn tiếng trả lời, đỡ thắt lưng chậm rãi đi qua mở cửa: “Ca ca Trương gia.”

Phu lang Trương gia bưng hơn phân nửa chén thịt gà rừng đã được nấu chín tiến vào: “Thê chủ ta hôm nay vừa săn được, ta bưng một chén qua cho đệ ăn.” Từ khi thôn này được thôn trưởng Tiêu Dực dẫn dắt, người dân thôn Thanh Dương đều dần dần khá giả. Trên núi bắt được con mồi mặc dù tiếc mỗi ngày không dám ăn, nhưng mỗi tháng cũng có thể ăn được hai ba lần; thấy Tiêu Dực không ở nhà, vì vậy đều rất quan tâm đến Diệp Khê. Phần lớn mọi người nấu thịt đều sẽ nghĩ đưa cho hắn một chút, ngược lại làm cho Diệp Khê áy náy trong lòng.

“Ca ca Trương gia, không cần, buổi sáng ca ca Lí gia cũng có cho ta một chén......”

“Vậy thì sao? Đệ đang có thai nên ăn nhiều một chút.” Phu lang Trương gia bưng chén vào phòng bếp, tự động lấy cái chén sạch trong tủ đổ thịt gà vào, xoay người thấy Diệp Khê vịn khung cửa đứng ở mép cửa, nhíu mày nói: “Đệ một mình ở nhà nên cẩn thận một chút, thôn trưởng cũng thật là, sao lại không mua cho đệ một gã sai vặt về chứ? Cứ để cho đệ một mình ở trong nhà, vạn nhất có chuyện gì cũng không có ai biết!”

Diệp Khê nhíu mày: “Không có việc gì, là tự ta không muốn gã sai vặt, trong nhà lại không có chuyện gì. An đại thúc mỗi ngày đều sẽ đến xem ta, lại đưa cơm đến cho ta, thúc cũng không để cho ta tự mình nấu ăn.” Diệp Khê chỉ chỉ trên bàn: “Các ca cũng đưa thịt cho ta.”

Nam tử kia nghe Diệp Khê nói là mình không muốn gã sai vặt cũng không cảm thấy có cái gì lạ, dân quê mà, phu lang nhà nhà đều là bụng lớn còn phải làm việc nhà. Nếu nhà ai thật mời gã sai vặt tới chăm sóc cho dựng phu ngược lại có vẻ kiêu ngạo. Vì vậy chỉ nói: “Thê chủ nhà đệ thật tốt, ở nhà không cho đệ làm việc, bây giờ lại càng không cho đệ chạm vào, người không ở nhà còn nhờ An đại thúc chăm sóc, Diệp ca nhi cũng thật là có phúc. À, đúng rồi Diệp ca nhi, vừa rồi khi ta lại đây có nhìn thấy Đàm tiểu thư đã trở lại.”

“Đàm tiểu thư đã trở lại?” Diệp Khê cực kì vui vẻ, không biết thê chủ có gửi thư cho hắn hay không đây?

Phu lang Trương gia cũng nói: “Không biết có tin tức gì của thê chủ nhà đệ hay không, đệ muốn đi xem không?”

“Muốn đi.” Diệp Khê đỡ bụng cùng đi với phu lang Trương gia ra cửa. Phu lang Trương gia và hắn chậm rãi đi đến một đoạn liền rẽ sang đường khác về nhà mình. Diệp Khê một mình chậm rãi đi đến Đàm gia.

* * *

Trong sân Đàm gia không có ai, nhưng trong phòng có tiếng nói chuyện, có lẽ là Đàm Chương Nguyệt vừa trở về thì vào trong phòng thăm đứa nhỏ. demcodon-lqd Diệp Khê đỡ thắt lưng chậm rãi đi thong thả qua, nghe được giọng An Vụ kinh ngạc: “Tại sao có thể như vậy? Như vậy không phải muốn cho Diệp ca nhi đau lòng đến chết ư?”

Giọng của Đàm Chương Nguyệt: “Ai, hắn đau lòng vẫn là việc nhỏ, ta bây giờ là lo lắng Tiêu Dực bị Hoàng đế chém.”

Trong lòng Diệp Khê run lên, vội vàng đẩy cửa đi vào: “Thê chủ ta làm sao vậy? Tại sao Hoàng thượng lại muốn chém thê chủ ta?”

Diệp Khê đột nhiên xuất hiện dọa người trong phòng nhảy dựng, vẫn là An đại thúc hồi phục lại tinh thần trước đến kéo hắn: “Diệp ca nhi, sao con lại tới đây? Ngồi xuống trước đi.”

“Đại thúc, thê chủ con làm sao vậy?” Diệp Khê nóng vội nắm chặt tay của An đại thúc, thấy gương mặt y lộ vẻ khó xử lại chuyển sang Đàm Chương Nguyệt nói: “Đàm tiểu thư, thê chủ ta làm sao vậy? Ngài mau nói cho ta biết đi, sao Hoàng thượng lại muốn chém nàng?”

Đầu Đàm Chương Nguyệt lắc giống như trống bỏi: “Ngươi đừng nóng vội, nàng không có xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng không có muốn chém nàng.”

Nghe nàng nói như vậy Diệp Khê càng gấp, nước mắt đều chảy xuống: “Vì sao không cho ta biết? Ta đã nghe được những lời ngài vừa nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngài mau nói cho ta biết, ta cầu xin ngài.”

Đứa nhỏ trong bụng có lẽ là cảm nhận được cảm xúc của phụ thân mà cử động, Diệp Khê theo bản năng đặt tay lên trên bụng. Đàm Chương Nguyệt còn đang lắc đầu, An Vụ vừa thấy không được liền kéo DiệpKhê nói: “Nàng thật sự không có việc gì, Hoàng thượng cũng không muốn chém nàng, chính là có một chút phiền toái nhỏ, ta nói cho đệ biết, đệ cũng không thể vội vàng, cũng không thể làm tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng.”

Diệp Khê vội vàng gật đầu: “Ta không vội, không vội.” Lại sâu kín hít thở mấy hơi làm cho An Vụ đỡ ngồi xuống, đó là đứa nhỏ của thê chủ, hắn không thể làm cho đứa nhỏ bị tổn thương.

An Vụ nhìn hắn bình tĩnh chút, biết hắn nóng vội cũng không để cho hắn lại chờ liền nói cho hắn nghe: “Trong kinh truyền đến tin tức, nói hôn kỳ của Tiêu tiểu thư và Tam Hoàng tử đã định ra rồi. Hoàng thượng muốn mời Tiêu tiểu thư làm Phò mã.”

Hôn kỳ? Phò mã? Diệp Khê khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng bắt đầu đau đớn, thê chủ muốn thành thân với Hoàng tử? Vậy vì sao Đàm tiểu thư nói Hoàng thượng muốn chém thê chủ?

An Vụ thấy hắn vội như thế thì hỏi: “Đệ đừng nóng vội mà, Tiêu tiểu thư đối với đệ tình sâu ý nặng, nàng nhất định là không muốn.”

Đàm Chương Nguyệt cũng an ủi nói: “Đúng vậy đúng vậy, ngươi đừng nóng vội, Tiêu Dực là thật sự yêu thương ngươi đó. Lúc nàng đi còn nói với ta sẽ làm hết tất cả mọi cách để không cưới Hoàng tử, nói cưới người khác thì ngươi sẽ không cần nàng nữa.”

Đàm Chương Nguyệt vốn là muốn an ủi Diệp Khê, nhưng lời này vừa nói xong lại làm cho Diệp Khê nhớ tới những lời mình từng nói qua: 'Nếu thê chủ dám cưới phu thị, vậy hắn sẽ không cần thê chủ', hắn lúc ấy còn nói cục cưng cũng không cần nàng. Diệp Khê sờ sờ bụng, lại ngẩng đầu hỏi: “Vậy Hoàng thượng vì sao còn muốn chém thê chủ ta?”

“Không có muốn chém thê chủ của đệ.” An Vụ thấy hắn không tin, lại giải thích nói: “Thê chủ ta là lo lắng Tiêu tiểu thư đối với đệ tình sâu ý nặng, sợ nàng kháng chỉ không cưới Hoàng tử.”

Diệp Khê dùng cái đầu nhỏ không quá linh hoạt của hắn suy nghĩ một chút, hỏi: “Ca là nói, nếu như thê chủ ta không cưới Hoàng tử thì Hoàng thượng sẽ chém nàng?”

An Vụ khó khăn gật đầu một cái: “Thật có khả năng này, bởi vì kháng chỉ là tội chết.”

Diệp Khê cắn môi: “Ta không muốn thê chủ chết.”

Đàm Chương Nguyệt một mặt biểu cảm khó khăn: “Ai muốn nàng chết chứ? Ta chính là lo lắng nàng quá thẳng thắn, sợ nàng liều mình chống lại không cưới Hoàng tử, cố ý đối nghịch với Hoàng thượng.”

Diệp Khê mở to mắt nhìn ba người Đàm Chương Nguyệt, đột nhiên nước mắt lại tạch tạch rơi xuống, đều do hắn không tốt, hắn nói thê chủ cưới người khác hắn và cục cưng sẽ không cần nàng. Thê chủ khẳng định là sợ bọn họ không cần nàng mới không cưới Hoàng tử. Thê chủ không cưới Hoàng tử, vậy Hoàng thượng sẽ chém thê chủ. Diệp Khê nâng tay áo lên lau vài cái lung tung trên mặt, nói một câu đủ để dọa chết ba người: “Ta muốn đi tìm thê chủ.”

“Cái gì, cái gì, cái gì?” Đàm Chương Nguyệt cho rằng mình nghe lầm.

“Ta muốn đi tìm thê chủ, ta muốn nói với nàng…. nàng cứ cưới Hoàng tử….. nàng cưới Hoàng tử….. ta và cục cưng cũng sẽ không có không cần nàng…. ô…”

Câu nói của một người làm dọa đến ba người Đàm Chương Nguyệt: “Đệ nói bậy bạ gì đó? Diệp ca nhi, bụng của đệ cũng hơn tám tháng rồi, cũng không thể hồ nháo như vậy.”

“Đúng vậy, Diệp ca nhi, nghe lời An ca ca con nói, an tâm ở nhà ngốc, mọi chuyện có tiểu Nguyệt ở đây, nàng sẽ giúp đỡ thê chủ con, ha?”

Đàm Chương Nguyệt cân nhắc một chút, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nếu lo lắng, ta đi lên kinh khuyên nhủ nàng là được, ngươi cứ ngoan ngoãn mà ở nhà ngốc, nhưng đừng chạy lung tung.” Đàm Chương Nguyệt lau mồ hôi. Nếu dựng phu này xảy ra chuyện gì, Tiêu Dực không giết nàng mới là lạ.

Diệp Khê lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi nàng: “Ngài muốn lên kinh?”

Đàm Chương Nguyệt gật đầu như giã tỏi: “Ừ ừ, ta đi.”

“Ngài chừng nào thì đi?” diendanlequydon.com

“Ngày mai, không, tối nay ta đi, không, ta lập tức đi.”

Diệp Khê đỡ bụng đứng lên: “Ta trở về thu gói đồ, ta đi cùng với ngài.”

“Cái gì?!”

“Diệp ca nhi, con không nên đi xa nhà, nghe đại thúc, con ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai được không?”

Diệp Khê hé miệng: “Con muốn đi.”

An Vụ trừng mắt: “Nháo cái gì? Ngoan ngoãn cho ta! Kinh thành ở rất xa, đệ cho là thị trấn hả? Đi hơn nửa canh giờ thì đến. Đó là đi hơn một tháng đấy, còn là ngồi xe ngựa đi, đệ cho dù không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng chứ, thân mình đệ như thế này có thể đi được đường xóc nảy hả?”

Diệp Khê bị An Vụ trừng mắt mắng một câu cổ rụt lui, giọng nói tuy nhỏ chút nhưng vẫn kiên định: “Ta muốn đi.”

Ba người thật sự là bị hắn làm cho tức chết rồi, lại vừa khuyên thông suốt, cuối cùng Diệp Khê vẫn là ba chữ kia: “Ta muốn đi.” Còn nhìn Đàm Chương Nguyệt bỏ thêm một câu: “Ngài không mang theo ta đi, ta tự mình lén đi.”

Đây là uy hiếp trắng trợn, Đàm Chương Nguyệt bất đắc dĩ chỉ phải theo mở miệng: “Thu xếp đồ rồi đi thôi.”

An đại thúc và An Vụ cũng chỉ đành phải ôm mấy cái đệm bông lót cho xe ngựa mềm một chút, lại chuẩn bị một đống thức ăn lớn để cho hắn ăn ở trên đường, lại nói rõ với Đàm Chương Nguyệt nhiều chuyện cần phải chăm sóc cho dựng phu, cuối cùng không yên bất an mà tiễn bước hai người. Đàm Chương Nguyệt ngay cả nhà xưởng cũng không kịp về một chuyến, cái gì cũng không kịp nói rõ, chỉ kêu phu xe tự trở về báo chút tin tức cho quản sự, tự mình vội vàng lên xe ngựa kéo Diệp Khê cất bước lên đường đến kinh. Ai, nàng hiện tại không lo lắng Hoàng thượng đối xử với Tiêu Dực như thế nào, nàng chỉ lo lắng Tiêu Dực sẽ đối xử với nàng như thế nào. Dù sao trong xe ngựa là nam tử mang thai hơn tám tháng đó, thật sự là muốn mạng già của nàng mà!