Hoàng thượng là mấu chốt toàn bộ kế hoạch của Phượng Nhược Liễu, mấu chốt là Phượng Nhược Liễu và Mặc còn chưa có tìm được một nơi và phương pháp tốt để biến mất. Tin tức Hoàng thượng năm ngày sau đến không thể nghi ngờ đó là quả bom, lập tức mọi người đều ngồi xuống bắt đầu thảo luận.
Đạo sĩ bằng hữu là người đầu tiên không ngồi yên được: “Tỷ, làm sao bây giờ?”
“Tỷ?” Tiêu Dực không thể tin vào mắt mình đảo quanh nhìn hai người các nàng.
Mặc gật đầu nói: “Chúng ta là tỷ muội, một lần ngẫu nhiên gặp nhau mới biết nhau.”
Đạo sĩ cười cười nói: “Ta gọi là Lâm Viễn, tỷ của ta tên thật gọi là Lâm Mặc.”
“Tốt lắm, nói chuyện chính, chúng ta đã suy nghĩ ra vài biện pháp nhưng cảm thấy một biện pháp cũng không chắc chắn, cho nên còn chưa có quyết định dùng, các ngươi giúp tham khảo đi.” Giọng của Mặc trầm thấp không có gì phập phồng giống như là việc này không liên quan đến nàng. Mặc nhìn Phượng Nhược Liễu ý bảo hắn nói.
Phượng Nhược Liễu nói: “Biện pháp thứ nhất, chúng ta nghĩ tới tìm người cải trang thích khách sau đó ta đi chắn kiếm cho Hoàng thượng bị thích khách đâm chết. Nhưng biện pháp này phiêu lưu quá lớn không nói, cao thủ chung quanh Hoàng thượng lại nhiều như mây, thích khách có thể đến gần Hoàng thượng hay không còn không biết, cho nên không tốt.
Biện pháp thứ hai chính là ta bệnh chết, nhưng ta vẫn luôn khỏe đột nhiên bị bệnh cũng không có khả năng, bên người Hoàng thượng có thái y đi theo nên rất khó giấu giếm được các nàng.
Biện pháp thứ ba, hạ độc vào trong thức ăn, trước đó ta uống thuốc giải vào cải trang trúng độc bỏ mình, tương tự như vậy bởi vì có thái y đi chung nên cũng sợ rất khó giấu giếm được.
Biện pháp thứ tư, tìm người đến lăng mạ ta, sau đó ta tự sát.”
“Ai, ý thật tốt!” Tiêu Dực lúc này vỗ tay, nói xong chỉ thấy mọi người đều nhìn mình còn một biểu cảm trên mặt không đồng ý. Diệp Khê lại không thể tin được thê chủ tốt của hắn sẽ hư như vậy: “Thê chủ, ngài cảm thấy bị người lăng mạ tốt lắm hả? Trước kia trong thôn có một ca ca bị người lăng mạ, về sau mọi người đều cười hắn cho nên hắn chịu không nổi phải thắt cổ tự tử.”
Tiêu Dực ho khan vài tiếng sau đó giải thích nói: “Bị người lăng mạ đương nhiên không tốt nhưng mà phương pháp này tốt. Trên đời này có rất nhiều người trứng thối hơn, chúng ta tìm người đặc biệt hư hỏng cho Tiên tử ca ca của chàng lộ diện ở trước mặt nàng ta. Sau đó tạo ra một cơ hội cho nàng ta đến lăng mạ Nhược Liễu, lúc ấy không phải thật sự lăng mạ chỉ là diễn trò mà thôi. Như vậy không chỉ có thể nhân cơ hội trừ bỏ một cặn bã, hơn nữa Nhược Liễu tìm cái chết hợp tình hợp lý, tự tử không nhất định phải thắt cổ, nhảy xuống vực nè, nhảy hồ nè cái gì cũng được. Đương nhiên không cần thật sự nhảy, thả chiếc giày gì đó làm cho người ta liên tưởng là được rồi.”
“Nhược Liễu không có khả năng sẽ bị người lăng mạ.” Giọng của Mặc trầm bắt đầu nói lên: “Bởi vì hắn mang theo ảnh vệ.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Lâm Viễn buồn bực đập mạnh xuống đống bạc vừa rồi Triệu Nhất Hướng đưa cho nàng ở trên bàn: “Bằng không lên núi trượt chân? Dạo hồ rơi xuống nước?”
“Lên núi trượt chân nhưng quan trọng ở dưới chân núi phải tìm được thi thể chứ? Dạo hồ rơi xuống nước có thể lo lắng, chúng ta đã thử qua, ta có thể bế khí một hồi lâu nhưng hồ nước không vội, không thể nhanh chóng mang ta đi. Nếu như trên thuyền có nhiều người nhảy xuống cứu ta thì sẽ không thành công.”
“Ta cảm thấy phương pháp này có thể làm, chúng ta dùng thuyền. Một chiếc thuyền nhỏ chỉ chở được vài người, chỉ cần phân khoảng cách với những chiếc khác. Mặc kệ là ở chung một chiếc thuyền nhỏ với Hoàng thượng hay là một mình một thuyền nhỏ đều có thể dùng biện pháp này. Chẳng qua trước đó chúng ta phải kiểm tra trước thật rõ ràng bên cạnh Hoàng thượng có bao nhiêu người biết bơi, cố gắng mang theo người không biết bơi thì cơ hội sẽ lớn hơn nữa.”
“Ừ, đến lúc đó Mặc nhảy xuống cứu ta, ảnh vệ và Hoàng tử cùng bị nước trôi đi chôn thân đáy hồ, ngay cả xác cũng vớt không được.”
“Ta ở hạ du chuẩn bị thuyền nhỏ tiếp ứng các ngươi.”
Phượng Nhược Liễu vỗ tay: “Được, dùng biện pháp này.”
* * *
Thời gian năm ngày thật ngắn trong nháy mắt đã đến, đám quan viên đều từ bốn phương tám hướng tới. Tri phủ đại nhân dẫn dắt đứng chờ ở cổng thành Đông Sơn giống như binh lính đứng thẳng tắp chờ nghênh đón Hoàng thượng đại giá đến. Làm đại đương gia một xưởng chế tạo quan trọng cho nên Tiêu Dực phải đi, còn bởi vì thân phận Phò mã này, còn bị an bài đứng chung một chỗ với “quan viên cao cấp” như Đàm Chương Nguyệt và Tri phủ đại nhân. Phía sau là một đoàn quan viên nhìn chăm chú, từ sắc trời chưa sáng đứng cho đến khi mặt trời nhô lên cao chói chang, đứng đến lúc xương sống thắt lưng đau, chân mềm sắp bị say nắng thì rốt cục thấy được phía trước một đội hình màu vàng chậm rãi đi đến.
Tiêu Dực xoa Thái Dương: “Rốt cục đến rồi, thật sự là xã hội cũ vạn ác.”
“Phò mã đại nhân nói cái gì thế?” Tri phủ đứng bên cạnh không nghe rõ, vô cùng cung kính mà thỉnh giáo nàng.
“A, không, ta nói là Hoàng thượng đích thân tới đây làm cho người kích động vạn phần.”
“Đúng vậy đúng vậy, địa phương nhỏ như chỗ chúng ta chưa từng nghĩ tới một ngày gặp được Hoàng thượng đấy, thật sự là cổng tre có phúc, vẻ vang cho kẻ hèn này...”
Tiêu Dực vội vàng ngăn cản nàng ta tiếp tục nịnh hót: “Đại nhân, chúng ta mau mau nghênh giá đi!”
“A, đúng đúng đúng.” Đội hình màu vàng đã đến trước mắt, Tri phủ vội vàng cùng quan lại quỳ xuống đất nghênh giá: “Cung nghênh Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Đội hình màu vàng tách ra hai bên, một người bước ra từ trên xe ngựa màu vàng ở giữa chính là đương kim Hoàng thượng. Hoàng thượng vươn hai tay lên: “Các vị đại nhân vất vả rồi, tất cả hãy bình thân.”
“Dạ.” Mọi người đứng dậy, khởi giá về huyện nha. Tiêu Dực không nhịn được muốn trợn mắt trắng, công sức đợi chờ một buổi sáng mà Hoàng thượng chỉ nói hai câu như vậy? Bất quá nghĩ lại cũng tốt, trở về sớm một chút nghỉ ngơi, còn hơn đứng ở dưới mặt trời đã khuất nghe Hoàng thượng lải nhải hỏi han chuyện tốt hơn.
* * *
Trở lại huyện nha lại là một đám quan viên tham kiến, Hoàng thượng theo thường lệ hỏi một chút tình huống của địa phương dưới quyền cai trị, may mà phần lớn là chút việc nhỏ như hạt mè hạt đậu nên không chậm trễ bao lâu thời gian. Khi hai chân của Tiêu Dực run lên phía trước đã đuổi đám quan viên đi xuống, chỉ chừa lại vài người như Tri phủ Huyện lệnh và Đàm Chương Nguyệt, Tiêu Dực.
“Tiêu Dực này.” -demcodon
“Dạ, Hoàng thượng.” Tiêu Dực tiến lên một bước chờ phát biểu hoặc là dặn dò, nào biết Hoàng thượng chính là vui tươi hớn hở nhìn cô, gọi cái tên xong lại không có câu dưới. Tiêu Dực đành phải cung kính nói: “Mời Hoàng thượng dặn dò.”
“Trẫm chẳng qua là muốn hỏi một chút Hoàng tử tốt hay không?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng tử tốt lắm, chẳng qua là sốt ruột nhớ thương Hoàng thượng, cho nên hiện đã ở sương phòng huyện nha chờ triệu hồi. Hoàng thượng có muốn gặp Hoàng tử hay không?”
“Vậy à? Liễu Nhi cũng tới rồi? Mau mau truyền vào.”
“Dạ.” Ngoài phòng đã có hạ nhân đi truyền, không lâu sau Phượng Nhược Liễu vội vàng tiến vào. Tri phủ và vài người thấy thế đều lui xuống, Tiêu Dực cũng đi theo lui ra. Đàm Chương Nguyệt kéo kéo cô lại: “Ngươi không ở lại?”
“Mẫu tử người ta tâm sự, ta lưu lại làm gì?” Tiêu Dực dựa vào thân cây bên cạnh nhìn không trung bất động, ‘ông trời ơi, ông nhất định phải phù hộ phương pháp của Phượng Nhược Liễu có thể thành công nha!
“Nè, ngươi ngẩn người nghĩ gì thế?” Đàm Chương Nguyệt dùng chân đá nhẹ nàng.
Thật sự là phiền chán những chuyện đấu trí đấu dũng này mà! Tiêu Dực quay lại nhìn Đàm Chương Nguyệt cười lên: “Đàm Chương Nguyệt, ta vui vẻ nhất chính là có bằng hữu như ngươi. Ngươi biết không, trước kia ta chưa từng có nghĩ tới ta sẽ có bằng hữu thật tình để thổ lộ như ngươi.”
Đàm Chương Nguyệt hơi hơi nhíu mày nhìn nàng: “Đang tốt ngươi cảm thán gì thế? Có phải đã đói bụng hay không?”
Tiêu Dực nghiêng đầu thở dài: “Nói chuyện với ngươi thật không thú vị, là ngươi đã đói bụng chứ gì?”
“Đứng một buổi sáng, chẳng lẽ ngươi không đói bụng?” Đàm Chương Nguyệt liếc mắt nhìn bụng nàng một cái: “Ở cổng thành bên kia ta đã nghe được tiếng bụng ai đó kêu lên, sẽ không phải là ngươi chứ?”
Tiêu Dực mặc kệ nàng, Huyện lệnh béo đã tiến lên xin lỗi: “Phò mã, Đàm đại nhân, Tri phủ đại nhân, thức ăn đã chuẩn bị xong, chờ Hoàng thượng và Hoàng tử tâm sự xong thì sẽ tới.”
Tiêu Dực ôn hòa cười: “Không vội, Hoàng tử và Hoàng thượng đã lâu không gặp, để cho bọn họ từ từ nói chuyện.”
Tri phủ mỉm cười, Đàm Chương Nguyệt cũng gật đầu theo, nàng đúng là đói bụng nhưng không có lá gan ăn trước Hoàng thượng, vẫn là chờ một chút nữa vậy.
May mà Hoàng thượng và Phượng Nhược Liễu không có để cho các nàng chờ lâu, một thoáng chốc hai người mở cửa đi ra, mấy người đến nghênh đón; không cần Huyện lệnh tự mình đi trưng cầu, công công bên cạnh Hoàng thượng đã hỏi ý kiến của Hoàng thượng cho Huyện lệnh dẫn người ngồi vào vị trí, cùng ăn uống xong thì Hoàng thượng nghỉ ngơi, mọi người mới không còn chuyện gì rời đi.
Hoàng thượng nghỉ ngơi nhưng những cận vệ bên cạnh bà thì không thể nghỉ ngơi. Tỷ như vấn đề an toàn của Hoàng thượng, tỷ như hoạt động giải trí buổi tối. Bất quá những chuyện này cũng không liên quan đến chuyện của Tiêu Dực và Phượng Nhược Liễu. Bởi vậy Tiêu Dực kéo Phượng Nhược Liễu trao đổi: “Kỳ thật ta cảm thấy chúng ta thế này cũng rất tốt, không bằng coi như xong. Nếu như vạn nhất xảy ra chuyện gì mất mạng, vậy hạnh phúc gì trong tương lai cũng không có.”
“Lời ngươi nói ta cũng đã suy nghĩ qua, Mặc cũng nói như vậy.” Phượng Nhược Liễu cười nhẹ: “Nhưng ta không thể buông tha cho. Biết ta vì sao vẫn không có thai không? Bởi vì nếu như ta mang thai sẽ không thể lại mạo hiểm, về sau mặc dù có thể đi cũng không thể mang nó đi. Bởi vì trên danh nghĩa nó là đứa nhỏ của ngươi, phải gọi ngươi là mẫu thân.” Ánh mắt của Phượng Nhược Liễu kiên định nói: “Ta yêu nàng, ta muốn nàng có thể nhìn thấy mặt trời, ta muốn hài tử của ta có thể đường đường chính chính gọi nàng là mẫu thân.”
“Khê Nhi ngoan, hôm nay ta phải đi cùng với Hoàng thượng đến xưởng cung tiễn, Tiên tử ca ca của chàng cũng cùng đi. Chúng ta có thể sẽ trễ một chút mới trở về, Khê Nhi ở nhà tự mình nấu gì rồi ăn nha.”
“Dạ.” Diệp Khê mắt nhắm mắt mở nói: “Ta sẽ nấu cho cục cưng ăn.”
Tiêu Dực ôm Tiêu Lục ở trong nôi lên giường đặt ở bên cạnh Diệp Khê, cúi đầu hôn yêu lên trán của Diệp Khê nói: “Lục nhi còn chưa có tỉnh, Khê Nhi cũng ngủ tiếp một lát đi.”
“Dạ.” Diệp Khê ôm thân mình nhỏ của Tiêu Lục vào trong lòng mình, hai đầu của phụ tử dựa vào nhau ngủ. Tiêu Dực mặc quần áo xong ra cửa, Phượng Nhược Liễu đã chờ ở trong sân.
“Hoàng thượng đi thị sát xưởng cung tiễn, thật không biết vì sao muốn kêu ngươi theo.”
“Vì tỏ vẻ tình thân của Hoàng gia.” Phượng Nhược Liễu cười: “Kỳ thật, Hoàng gia làm gì có tình thân gì.”
“Đừng nói như vậy, trước sau gì bà cũng là mẫu thân của ngươi, nhìn ra được bà không phải một chút cũng không yêu ngươi.” Tiêu Dực nói lời này lại là thật tình, Hoàng thượng này so với mẹ của cô kiếp trước đã tốt hơn rất nhiều; ít nhất Hoàng thượng còn có thể quan tâm hắn gả cho người dân bình thường như cô trải qua cuộc sống nàng thế nào, mà ba mẹ của cô kiếp trước xưa nay sẽ không có quan tâm cô sống thế nào, sinh bệnh hay khỏe mạnh, bởi vì có bảo mẫu chăm sóc. Phượng Nhược Liễu mặc dù sinh ở Hoàng gia nhưng rốt cuộc cũng hạnh phúc hơn cô. Quay đầu ngẫm lại, cả nhà của cô kiếp trước rốt cuộc không có chút tình người nào! Tiêu Dực lắc đầu không muốn nghĩ đến nữa, bây giờ cô đã có Khê Nhi, có con, thấy đủ mới có thể vui vẻ.
“Bà yêu thương đứa nhỏ nhưng vĩnh viễn cũng kém hơn quyền lực, tất cả chuyện Hoàng tử gả, Hoàng nữ cưới, cái nào không phải vì lợi ích? Cho nên sau khi ta chết, ngươi phải tự mình cẩn thận đối phó. Nhưng đừng lại cưới thêm một người về, Diệp Khê ngốc như vậy không thể đối phó được, nhất định sẽ chịu thiệt.”
Tiêu Dực cười cười: “Mất đi Hoàng tử lòng ta đều đã chết, sao còn có thể cưới người khác chứ? A, đúng rồi, Mặc đâu?”
“Ở đây.”
“Người đâu?” Không thấy bóng dáng thế.
Phượng Nhược Liễu cười ha ha: “Nàng là ảnh vệ mà, nếu như bị người nhìn thấy còn gọi là ảnh vệ gì nữa.”
Hai người đi ra ngoài cửa, Tiêu Dực nói thầm: “Ta thật sự hoài nghi nàng ta là quỷ mới đúng.”
* * *
Tiêu Dực và Phượng Nhược Liễu vào trong thành, hầu hạ Hoàng thượng dùng điểm tâm xong, lại chần chần chừ chừ lúc đến xưởng cung tiễn thì đã đến giữa trưa. demcodon-lqd Hoàng thượng tham quan vài nhà xưởng, chậc chậc nói: “Không tệ, Tiêu Dực, Đàm Chương Nguyệt, hai người các ngươi thật sự là đại công thần của quốc gia ta đấy.”
Được Hoàng thượng khích lệ trong lòng Đàm Chương Nguyệt như nở hoa, trong miệng lại khiêm tốn nói: “Tạ ơn Hoàng thượng đã thưởng thứ, hai người hạ quan là chó ngáp phải ruồi.”
Tiêu Dực cũng nói: “Đàm Chương Nguyệt nói đúng, tỷ muội chúng thần còn được Hoàng thượng thưởng thức, thật không biết là đã tu luyện phúc khí mấy đời.”
“Đúng vậy, Tiêu Dực thường xuyên nói với hạ quan phải nói muốn có ơn tri ngộ. Đàm Chương Nguyệt tạ ơn Hoàng thượng đã thưởng thức, một khi từ dân thành quan nhất định ghi nhớ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, hết sức hết lòng vì Hoàng thượng, vì quốc gia làm ta cung tiễn, làm cho quốc gia của ta ngày càng vững mạnh phát triển.”
“Được!” Hoàng thượng cười ha ha, không phát hiện phía sau Tiêu Dực nhăn mặt với Đàm Chương Nguyệt: ‘Ngươi nịnh hót nói thật thuận đó, ta nghe thấy mà phải mặt đỏ!’ Đàm Chương Nguyệt dùng ánh mắt trả lại nàng: ‘Không phải ngươi cố ý huấn luyện cho ta hả?’
“Trẫm quyết định!” Hoàng thượng đột nhiên lớn tiếng nói, hai người vội dừng lại nháy mắt ra hiệu. Tiêu Dực vội hỏi: “Hoàng thượng quyết định cái gì?”
“Trẫm quyết định muốn đi săn thú!”
“Săn thú?”
“Xin Hoàng thượng cân nhắc lại!”
“Hoàng thượng vạn vạn không thể!”
Người phía sau Hoàng thượng cùng quỳ xuống một mảnh, ngọn núi nguy hiểm như vậy nếu như gặp được hung cầm mãnh thú kia thì phải làm sao bây giờ? Duy nhất chỉ có Phượng Nhược Liễu đi theo bên cạnh Hoàng thượng là im lặng một hồi, cũng hưng trí bừng bừng cầm lấy một cái cung, lại nhấc lên một cây tên cười nói: “Mẫu hoàng đã hứng trí, nhi thần cũng đi theo có được không?”