Thanh Gia Muội Tử Khuyết Điểm Bạc

Chương 47: C47



Kèm theo những lời này là tràng pháo tay của mọi người.

Mà trong đó tiếng vỗ tay to nhất, kích động nhất là của Lâm Dũng.

Trên mặt ông lộ ra nụ cười vui vẻ, vừa vỗ tay vừa nói với người bên cạnh: — "Đây là con gái của tôi đó haha".

"Ồ, thì ra đây là con gái của anh, con gái anh đúng là giỏi thật đấy".

"Haha, làm gì tới mức đó, nhưng mà Bối Bối nhà tôi quả thật rất thông minh".

"Đúng vậy, dù sao con bé cũng là người đạt điểm tuyệt đối ba môn, thằng nhóc thối nhà tôi cả ba môn chỉ đạt vừa đủ điểm. Về nhà tôi phải cho ăn một bữa no đòn".


"Tôi nghe nói giải nhất cuộc thi toàn thành phố gì đó là khó đạt được nhất, hình như là có tiền thưởng nữa có phải hay không?"

"Haha, đúng là có một chút tiền thưởng, nhưng mà tiền thưởng đó Bối Bối nhà tôi đều mang đi trị thắt lưng cho tôi".

"Ồ, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"

Xung quanh có không ít phụ huynh vây quanh, nhao nhao nói chuyện với Lâm Dũng, đây chính là cha của học sinh đứng đầu lớp này đấy, đứa nhỏ được giáo dục thành người ưu tú như vậy, nói không chừng khi nói chuyện nhiều hơn nữa có thể biết được bí quyết giáo dục ra một đứa nhỏ ưu tú là như thế nào.

Trong số họ cũng không ít người nghe nói cha của Lâm Bối Bối là công nhân vệ sinh môi trường, nhưng người ở đây đa số đều có học vấn và trình độ. Bọn họ không cảm thấy nghề công nhân vệ sinh có cái gì để người ta khinh thường, đều là nghề nghiệp đàng hoàng, kiếm tiền từ bàn tay và mồ hôi của mình.

Sau khi biết Lâm Bối Bối lấy tiền thưởng đưa Lâm Dũng đi trị thắt lưng, các bậc phụ huynh lại càng thêm cảm động.

"Anh Lâm à, con gái nhà ông đúng thật là một đứa có hiếu. Anh dạy con rất tốt".

"Đúng vậy, tôi nhìn con gái anh thấy sẽ là người có tương lai sáng lạn đấy, sau này anh cứ chờ con gái mang vinh quang về cho anh đi".

"..."

Lâm Bối Bối đã lên bục nhận giấy khen, nhìn thấy cha mình bị phụ huynh vây quanh, trên mặt còn lộ ra nụ cười vui vẻ.


Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cha cô tự hào và hạnh phúc về tương lai của mình, hơn nữa còn được người khác lấy làm ghen tị.

Thật tuyệt khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cha.

Tuy nhiên, chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội như thế này trong tương lai, cô phải càng thêm cố gắng, rồi sẽ có một ngày cô hoàn toàn trở thành niềm kiêu ngạo của cha.

Mãi cho đến khi trở về, Lâm Dũng vẫn luôn đắm chìm trong vui sướng, lúc về đến nhà, ông còn cầm mấy tờ giấy khen của Bối Bối nhìn đi nhìn lại, nụ cười trên mặt làm thế nào cũng không tắt được.

Vốn là Lâm Dũng còn muốn hỏi Bối Bối có thể dán những giấy khen này lên tường hay không, nhưng...

Lâm Dũng nhìn quanh căn nhà thuê chật hẹp và tối tăm, lại đè xuống ý niệm này, đây không phải nhà của bọn họ, dán đầy giấy khen ở trên tường làm gì, hơn nữa phòng ốc này cũng không tốt, Lâm Dũng cảm thấy giấy khen của con gái nhà mình không nên dán ở những chỗ này.


Cuối cùng ông nghĩ vẫn là đừng dán, chỉ cần giữ gìn thật tốt.

Lâm Bối Bối nhìn bộ dáng nâng niu như bảo bối của cha thì có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói thêm gì, cha thích cứ để cho cha làm đi.

Sau khi bảo quản tốt giấy khen được nhận, Lâm Dũng mới nhớ ra còn chưa báo tin vui với em gái, ông lập tức cắn răng bỏ tiền ra buồng điện thoại công cộng bên ngoài gọi điện.

Rất nhanh, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm quen thuộc: — "Anh hai, có phải sắp tới ngày họp phụ huynh của Bối Bối hay không? Nhìn em xem này, đã bận đến quên mất, thời gian cụ thể là khi nào? Để em đi qua".

Cho tới bây giờ đều là Lâm Ngai Ngai đi họp phụ huynh cho Lâm Bối Bối, bình thường lúc này anh trai sẽ gọi điện thoại cho bà.

Từ nhà Lâm Ngai Ngai đến trường tiểu học rất xa, phải ngồi xe hai tiếng đồng hồ, trước kia làm phiền đến em gái, Lâm Dũng đều trả tiền xe cho bà, mặc dù em gái không cần, nhưng ông vẫn kiên trì.