“Nếu không có đan dược trợ giúp cải thiện kinh mạch thì cả đời này ngươi cũng chỉ đành dừng lại ở Tụ Khí tầng một mà thôi.”
Lời nói của Khương Kha liên tục quanh quẩn trong đầu của Mạc Thiên Sinh. Phải biết đối phương là một vị tiền bối với tu vi cao cường lại là luyện đan sư của Hoàng Dược Cốc nên phán đoán hẳn sẽ không sai lầm.
Ngay khi vừa mới đột phá, Mạc Thiên Sinh cứ ngỡ bản thân đã thuận lợi qua được bước ngoặc khó khăn, ai ngờ đâu một câu nói của Khương Kha đã làm hắn trực tiếp tỉnh lại từ cơn mộng. Đúng thế, ai nói thành công trùng kích Tụ Khí Cảnh liền có thể tu luyện như bình thường đâu.
“Lão đầu tử, ông nói cái rắm chó gì vậy?”
Đúng lúc này, Trác Phàm từ bên ngoài giận dữ đi vào. Gương mặt hắn đầy vết sẹo cộng thêm thái độ như một tên “lăng đầu thanh”, vừa nóng tính lại côn đồ.
Mà phía bên kia, sắc mặt Khương Kha cũng lập tức trở nên khó coi. Đây là lần đầu tiên ông bị một tên tiểu bối quát mắng trước đám đông như thế.
“Hay lắm tiểu tử, dám cả gan mắng ta là lão đầu từ, hôm nay mà không cho ta một lý do chính đáng thì đừng hòng ta nhẹ nhàng trừng phạt.”
Trong lòng nghĩ thầm như vậy nhưng bên ngoài Khương Kha vẫn giữ nguyên thái độ của bậc tiền bối. Ông nhìn Trác Phàm nhàn nhạt nói: “Thanh niên…”
Có điều, còn chưa kịp mở lời thì Trác Phàm đã cắt ngang: “Thanh cái gì niên? Miệng chó thì không thể nhả ra ngà voi, đệ đệ của ta phải mất bốn năm kiên trì mới miễn cưỡng đột phá trở thành tu giả chưa được bao lâu. Lão già nhà ông không nói được lời tốt đẹp thì thôi đi lại còn mang nước đi dập lửa.”
Trác Phàm tựa như một tên chợ búa không ngừng quát tháo kêu la, tựa hồ sợ bên ngoài không nghe thấy nên giọng mỗi lúc một lớn. Quả nhiên, đúng như hắn suy nghĩ, người đi qua nghe tiếng huyên náo liền tụ lại càng đông hơn.
Mạc Thiên Sinh lộ ra ánh mắt khó hiểu nhìn Trác Phàm. Từ khi nào mà hắn trở thành đệ đệ của Trác Phàm vậy. Đã thế, bốn năm mới trở thành tu giả, cái này dường như hơi phóng đại thì phải, thực tế hắn chỉ mất hai tháng thôi. Nhưng mà, nếu đây là do sư phụ nói ra thì hắn cũng không nên phanh phui làm gì.
Tiếng xì xầm bàn tán dần dần nổi lên, người dân xung quanh chỉ trỏ tựa như bị lời nói của Trác Phàm kích động.
Sau lưng Khương Kha, một tên đệ tử rốt cuộc nhịn không được mà bước lên, đưa tay chỉ về phía Trác Phàm quát lớn: “Ở đâu ra một tên đầu đường xó chợ xấu xí tới đây đả kích dân tình. Có tin bản công tử một cước đá bay ngươi đi không?”
Ở một bên, Mạc Thiên Sinh xém chút phun nước bọt. Hắn nhìn ba động trên người đối phương thì cùng lắm chỉ mới vừa đột phá Tụ Khí Cảnh mà thôi, trước mặt Trác Phàm ngay cả một quyền còn không đỡ nổi chứ nói gì tới một cước đá bay.
Lúc này, Trác Phàm chợt lui về sau, vẻ mặt hốt hoảng nói: “Ngươi nói lão tử là đầu đường xó chợ sao không coi lại mình đi. Ăn mặc đường hoàng lại thở ra rắm chó, vừa đụng đã đòi đánh người. Ta xem Hoàng Dược Cốc không phải cái tông môn luyện dược mà là lò đào tạo côn đồ thì đúng hơn.”
“Thanh Liêm. Còn chưa đủ mất mặt hay sao?” Khương Kha nhìn thiếu niên kia trầm giọng nói.
Sau đó ông quay sang Trác Phàm, trên mặt lộ ra vẻ áy náy. Dựa theo Trác Phàm nói, Mạc Thiên Sinh phải mất bốn năm kiên trì mới trở thành tu giả. Nghị lực như vậy quả thật rất đáng để khen ngợi thay vì phải nói ra sự thật tàn khốc kia. Nhưng rất nhanh, ông liền nghiêm lại rồi dùng tinh thần lực tạo thành một tấm màn mỏng ngăn cách giống như sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy mấy lời khó nghe của Trác Phàm.
Đợi cho tất cả xong xuôi, Khương Kha mới lên tiếng: “Quả thật là lão phu không nên nói ra mấy lời như thế. Bất quá thanh niên à, ngươi có thể mắng lão phu là lão già thối cũng được ta có thể không so đo với tiểu bối. Có điều ngươi lại còn mắng cả Hoàng Dược Cốc thì là ngươi sai. Phải biết tông môn của chúng ta dùng hành thiện cứu người làm tôn chỉ tu luyện.”
Trác Phàm nhìn thấy tấm chắn tinh thần ngăn cách ngoại giới kia liền biết được ý định của đối phương. Khương Kha hẳn là đang dừng lời lẽ, tựa như “lấy đức phục người” để hắn tâm phục khẩu phục tìm lại tôn nghiêm.
Thầm cười trong lòng một tiếng, Trác Phàm nhìn Khương Kha nói: “Hành thiện tích đức? Đừng nghĩ lão tử ta không nhìn ra ngươi đem một đống đan dược bán thành phẩm của đám đệ tử tới đây rồi làm như bố thí liền là hành thiện tích đức sao? Hoàng Dược Cốc xấu mặt còn không phải do các ngươi hay sao?”
Trác Phàm liên tục dừng lời lẽ đả kích làm cho da mặt Khương Kha càng lúc càng co giật tức đến nỗi râu tóc dựng ngược mà chẳng thể phản bác được gì. Nếu như bây giờ ở chỗ vắng người có lẽ ông sẽ không chút do dự đem Trác Phàm đánh vài cái cho hả giận, có điều nơi đông đúc thế này thì nhất định phải nhẫn nhịn.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của đối phương, Trác Phàm lại nói tiếp: “Hoàng Dược Cốc được xưng là tông phái luyện đan số một ở Chu Thiên Đại Lục này chẳng lẽ không thể luyện ra được đan dược nào cho ra hồn, uổng công cho đệ đệ ta ngày ngày mong đợi chờ các người tới đây. Ai… Toàn bộ đều là công cốc.”
Đến đây, Trác Phàm đột nhiên ủ rũ thở dài một tiếng.
Cũng tại khoảnh khắc này, Khương Kha dường như đã minh bạch ít nhiều. Thanh niên đầy sẹo trước mặt này nhìn thì có vẻ giống như một tên ăn nói thô lỗ nhưng thực chất có dụng ý bên trong. Đối phương gây náo loạn không phải chỉ đơn thuần gây khó dễ mà thực tế là muốn kiếm lợi từ bên trong.
Bình thường Khương Kha rất ghét bị kẻ khách tính kế nhưng trong trường hợp này thì lại khác, ai bảo vừa rồi ông còn đem ý chí của một thiếu niên kiên trì bốn năm đánh gãy làm chi.
Thở dài một tiếng đồng thời thu hồi màn chắn, Khương Kha quay sang nhìn Mạc Thiên Sinh nói: “Thiếu niên, kinh mạch của ngươi, với khả năng của lão phu chỉ sợ là lực bất tòng tâm giúp đỡ, nếu như đích thân tông chủ luyện chế thì may ra còn một ít hi vọng. Có điều để bồi tội làm ngươi nhục chí, lão phu đành bỏ chút sức vậy.”
Vừa dứt lời, Khương Kha liền đưa tay kết ấn, nguyên lực trong thể nội nhất thời bạo phát đi ra. Ở sau lưng, một nhóm đệ tử nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc nhưng rất nhanh định thần trở lại. Tất cả đều nhanh chóng lùi ra xa đồng thời kêu gọi mọi người dãn rộng vòng tròn.
“Các vị, hiện tại Khương chấp sự liền muốn tự tay luyện đan dược, mọi người vui lòng tránh xa kẻo bị thương không mong muốn.”
Có thể nói, nhìn thấy tiền bối luyện đan chính là cơ duyên của bất kỳ một luyện đan sư nào. Chính vì vậy mà những đệ tử của Hoàng Dược Cốc ngay khi sơ tán đều gần như đem mười phần tinh thần tập trung không muốn để lỡ mất một động tác nào của Khương Kha.
Trác Phàm lôi kéo Mạc Thiên Sinh ở đằng xa sau đó nói: “Dùng Tử Cực Ma Đồng quan sát thật kỹ.”
Mạc Thiên Sinh gật đầu, lập tức đem tinh thần lực vận dụng đến cực hạn, trong mắt mơ hồ xuất hiện tử quang nhàn nhạt. Đến bây giờ hắn mới biết mục đích thật sự của Trác Phàm là muốn kích động tiền bối Hoàng Dược Cốc này xuất thủ luyện đan.
Trên thực tế, Trác Phàm đã đạt được ba mục đích. Một là hướng sự chú ý của Mạc Thiên Sinh sang một thứ khác tránh bị những lời kia đả kích. Hai là hắn hiện tại không thể xuất ra thủ pháp luyện đan huyền diệu của mình cho nên chỉ đành dựa vào Khương Kha làm gương. Tất nhiên, cấp độ của Khương Kha so với Trác Phàm mà nói vẫn còn kém xa, có điều trong mắt của người mới bắt đầu thì vẫn mười phần hấp dẫn.
Đối với suy nghĩ của Trác Phàm, Khương Kha hiển nhiên không hề hay biết. Ông chỉ đơn giản là muốn lộ ít thủ đoạn để tìm về mặt mũi cho tông môn đồng thời cho đám đệ tử có cơ hội học tập mà thôi. Còn như đan dược luyện thành, ông sẽ tặng cho Mạc Thiên Sinh xem như bồi thường cho những lời không tốt vừa rồi. Đây cũng chính là mục đích thứ ba của Trác Phàm, kiếm được lợi lộc từ Hoàng Dược Cốc.