Mạc Thiên Thanh chứng kiến Mạc Thiên Sinh điểm lên các huyệt đạo làm đình trệ tốc độ độc phát tán không khỏi kinh nghi. Mà lại, từ gương mặt của đối phương, hắn có thể nhìn ra Mạc Thiên Sinh thật sự đã phẫn nộ.
Lúc này, Mạc Thiên Sinh đang từng bước chậm rãi đi tới nhưng khí thế kia lại khiến cho Mạc Thiên Thanh cảm thấy nghẹt thở. Đây không phải là uy áp từ lực lượng mà là từ tinh thần.
Đã từ lâu, Mạc Thiên Thanh luôn xem Mạc Thiên Sinh là một bao cát di động. Chỉ cần hắn buồn chán hay bực dọc gì thì lại lôi vị biểu huynh này ra “giải tỏa”. Thế nhưng giờ đây, vẫn gương mặt ấy của Mạc Thiên Sinh nhưng hoàn cảnh lại khác trước hoàn toàn.
Mạc Thiên Sinh vẫn đang chầm chậm đi tới, Thiếc Nha Thương trong tay đã được thu hồi vào chỉ giới rồi tay bằng một cây côn dài bằng gỗ. Lúc tăng phụ trọng, hắn thường không thể nhấc nổi cái thương kia nên mới dùng tạm cây côn này để cho quen dần với sức nặng.
Nhờ thế mà lúc này đây, thân thể Mạc Thiên Sinh như nhẹ lại đôi chút. Hắn từ từ tăng tốc rồi chạy nhanh tiếp cận, hàn quang trong mắt nổi lên, hàng loạt ký ức xưa kia trong khoảnh khắc ấy bỗng chốc ùa về.
Đó là một thiếu niên ngồi trong góc nhà liên tục ôm đầu, nước mắt giàn giụa, ở xung quanh là một nhóm dùng tay dùng cây mà đánh đập. Thậm chí, đám hộ vệ của thiếu niên kia đều bị đánh cho la lết không gượng dậy nổi.
Cho dù thiếu niên có cầu xin, khóc lóc thế nào thì đổi lại cũng chỉ là sự cười nhạo cùng khoái chí.
Vốn dĩ Mạc Thiên Sinh còn định “giải quyết nhẹ nhàng” nhưng từ khi Mạc Thiên Thanh sử dụng độc vụ, hắn đã dẹp luôn cái suy nghĩ ấy. Thử hỏi nếu không phải mấy năm qua Trác Phàm truyền thụ dược đạo gì có khi bây giờ hắn còn phải chật vật vì bị trúng độc cũng nên.
Thế là Mạc Thiên Sinh không chút do dự đem Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ tiểu thành ra thi triển. Hắn không đủ sức tạo ra tàn ảnh nhưng bộ pháp huyền diệu vẫn đủ làm cho một kẻ như Mạc Thiên Thanh hoảng hốt liên tục lùi lại.
Bất quá, Mạc Thiên Sinh không có ý định buông tha. Gậy gỗ trên tay nương theo động tác của hắn mà uốn cong trực tiếp đánh lên cổ tay của Mạc Thiên Thanh kiến thanh linh kiếm rơi xuống. Đằng sau tiếng loảng xoảng ấy là âm thanh kêu gào từ chủ nhân của nó.
Mạc Thiên Thanh ôm lấy cánh tay sưng vù, gương mặt trắng bệch lùi lại muốn chửi mắng nhưng Mạc Thiên Sinh đã không cho hắn cơ hội đó.
Côn gỗ sau khi đánh bay binh khí của kẻ định liền đổi đầu tiếp tục tấn công. Lần này Mạc Thiên Sinh nhắm thẳng vào mạn sườn trái của Mạc Thiên Thanh sau đó liên tục độ kích khắp thân thể hắn.
Mạc Thiên Thanh vô pháp chống đỡ liền ăn trọn một chuỗi động tác của Mạc Thiên Sinh. Đôi mắt hắn lờ mờ không còn nhìn rõ, chẳng qua nỗi đau đớn truyền tới làm hắn không cách nào ngất đi. Đây có lẽ chính là cơn ác mộng tồi tệ nhất trong cuộc đời hắn từ trước tới nay.
Mạc Thiên Thanh cắn nát đầu lưỡi muốn dùng quyền để phản công nhưng mà thứ ấy làm sao chọi lại một thanh côn bằng gỗ đâu, trừ phi hắn có nhục thân cương đại cùng vận thêm nguyên lực phụ trợ mà thôi.
Kết quả không cần nói cũng biết, Mạc Thiên Sinh dứt khoát tấn công mỗi khi Mạc Thiên Thanh giương tay chống trả. Hắn đánh túi bụi khắp người, mỗi khi đối phương muốn ngã về hướng nào thì mộc côn lại điều chỉnh cho đứng thẳng lên.
Ở bên ngoài, Trương quản sự ngơ ngác chứng kiến cảnh ấy. Mạc Thiên Sinh giống như là một tên cái bang đang dùng Đả Cẩu Bổng Pháp hành hạ Mạc Thiên Thanh. Không phải là ông không muốn ra tay can thiệp mà là Mạc Thiên Sinh chẳng vận chút nguyên lực nào cả, hắn chỉ đang đơn thuần đánh còn đối phương cũng chỉ chịu ngoại thương, trừ những vết bầm tím xuất hiện ngày càng nhiều ra thì chẳng có gì đáng ngại.
Ở bên ngoài, hàng loạt những gương mặt đặc sắc đang chứng kiến cảnh tượng này. Nhiều nhất phải kể đến chính là Mạc Thế Đông. Lão làm sao có thể ngờ được điệt nhi của mình bây giờ lại bị đánh đến mức phụ mẫu nhận không ra vậy đâu.
Những vết bầm tím kia chỉ là ngoại thương, lão đâu thể yêu cầu Trương quản sự ngăn lại. Những gì lão làm được chỉ là nắm chặt một bên ghế đến khi năm dấu tay đều hiện rõ đồng thời những vết nứt lan tràn ngày một lớn.
Mạc Thế Khải cũng ngơ ngác giống Mạc Thế Đông nhưng mà khác nhau ở chỗ gương mặt ông đang vô cùng mừng rỡ. Rốt cuộc thì thời gian qua Mạc Thiên Sinh đã trải qua điều gì mà lột xác đến toàn diện thế kia. Đến đây, ông bất giác quay sang nhìn “huynh đệ kết nghĩa” của nhi tử.
Trác Phàm lúc này đã lấy ra một bầu rượu khác mà uống. Thấy Mạc Thế Khải nhìn mình liền khẽ gật đầu sau đó tiếp tục. Phải biết mấy năm qua hắn toàn để đệ tử của mình đánh nhau với đám linh thú cấp hai đến bầm mình bầm mẩy mới dừng lại thì việc Mạc Thiên Sinh thắng Mạc Thiên Thanh còn cần phải bàn cãi sao.
Nếu như hôm nay mà Mạc Thiên Sinh bại trận thì có lẽ những ngày sau đó chính là địa ngục của hắn. Đảm bảo Trác Phàm sẽ cho hắn luyện tập điên cuồng hơn bao giờ hết.
Giờ khắc này, Mạc Thiên Thanh thân thể giống như bị ong đốt, đâu đâu cũng sưng tấy lên, vết bầm tím lan ra khắp nơi, đôi mắt hít chịt chẳng còn nhìn rõ đường lối.
Thấy thế, Mạc Thiên Sinh mới chịu dừng tay. Hắn quay người hành lễ với Trương quản sự một cái rồi bỏ đi ra ngoài. Trên sân lớn giờ này chỉ còn lại Trương quản sự cùng với Mạc Thiên Thanh.
Thiếu niên lúc đầy còn tự tin, liên tục khinh miệt Mạc Thiên Sinh bây giờ đã như một kẻ tàn tật nằm sụi lơ một chỗ. Nếu như lắng tai thì có thể nghe thấy những tiếng nấc như là ủy khuất từ hắn phát ra.
Cũng dễ hiểu thôi, dù gì Mạc Thiên Thanh cũng là công tử thế gia hằng ngày kiêu ngạo đã quen nhưng bây giờ lại đánh tới mức này thử hỏi hắn làm sao không tức đến nghẹn ngào cho được.
“Thiên Thanh…”
Mạc Thế Đông nhảy lên ôm lấy điệt nhi của mình. Lão cẩn thận dò xét khắp nơi, phát hiện nhi tử không sao mới thở phào một hơi rồi không nói không rằng trực tiếp rời khỏi nơi này.
Ba tên tùy tùng theo đó cũng đi sát phía sau. Lúc đi ngang qua Mạc Thiên Sinh, chúng thoáng hiện lên một chút kinh ngạc. Ba kẻ này là thiếp thân thị vệ của Mạc Thiên Thanh, nên cũng tham gia “sọ sát” nên hiểu rõ khi xưa vị công tử này yếu đuối ra sao. Mà lại, càng hiểu rõ thì lại càng kiêng kỵ.
Bước ra ngoài sân, Mạc Thiên Sinh đi thẳng tới nơi Mạc Thế Khải đang đứng, gương mặt xanh xao mỉm cười: “Phụ thân. Con thắng rồi.”
“Phải. Giỏi lắm. Con thắng rồi… Thiên Sinh… Thiên Sinh…”
Mạc Thế Khải còn chưa kịp vui mừng thì đã vội đỡ lấy Mạc Thiên Sinh đang mất dần ý thức.
Thấy thế, Trương quản sự vội vàng chạy tới nhét một viên đan dược vào miệng của Mạc Thiên Sinh.
Tiếp theo sau, Mạc Thế Khải lập tức bồng lấy nhi tử mang đi. Ông không biết rốt cuộc Mạc Thiên Sinh bị thương hay trúng độc nặng tới đâu nhưng trước mắt vẫn phải trở về phòng mới được.
Những thương nhân thấy cảnh này cũng nhanh chóng cáo từ rời đi chỉ có Mục Trác Vân vẫn lựa chọn ở lại. Ông còn rất nhiều chuyện còn chưa giải quyết xong, ít nhất là tới khi chắc chắn Mạc Thiên Sinh an toàn. Ông nợ hắn một lời xin lỗi…