Thanh Hoa Trấn

Chương 41



Đến Bùi gia, Bùi Thư Đức đang đứng tại cửa ngóng đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy Tần Xán bọn họ lại đây thì vội vàng ra nghênh đón, “Đại lão gia, ngài thật sự là thiên cơ thần toán, tìm được hồ điệp bôi trở về?”

Tần Xán gật đầu rồi lập tức đi vào bên trong, bình thản không sợ hãi nói, “Nhưng nát bét rồi.”

“Nát… bét?” Cước bộ Bùi Thư Đức dừng lại, rồi mới há to miệng, bộ dạng không thể tin được.

Nhan Tam từ bên cạnh hắn đi qua, nhãn thần lạnh lùng nhìn hắn, dùng giọng điệu bình thản không sợ hãi lập lại một lần, “Ngươi không có nghe lầm, đúng là nát rồi.” Liền đi theo bước chân Tần Xán đi vào trong viện.

Bùi Thư Đức đứng ở chỗ đó ngốc lăng một hồi, rồi ngũ quan trên mặt mới bắt đầu vặn vẹo, thắt lưng chùn xuống, hai tay dùng sức vỗ cái bẹp lên bắp đùi mình, biểu tình như đang khóc, nhưng lại không phát ra âm thanh.

Đi vào trong phòng, thê tử Bùi Thư Đức nhìn thấy hai người bọn họ, mặt mày cũng lộ vẻ vui mừng như nhìn thấy hai vị cứu tinh, “Đại nhân…….”

Tần Xán ý bảo nàng không cần lên tiếng, rồi mới lấy cái hộp gỗ nguyên bản của hồ điệp bôi thả lên trên bàn, mở ra, một tay khác nâng lên, trong tay chính là cái chén lão bá phòng bếp đưa cho hắn.

Thấy Tần Xán muốn đem cái chén kia bỏ vào, Nhan Tam một phen cầm lấy cổ tay hắn ngăn lại, “Nhiều ngọc bôi cho ngươi chọn ngươi lại không cần, lại cầm một cái chén hư như vậy, căn bản là không giống!”

Tần Xán bị hắn nắm chặt tay, trên mặt cũng lộ ra biểu tình do dự, nhưng sau đó lại trở nên kiên quyết, “Ngọc bôi của ngươi lớn nhỏ khác biệt quá nhiều”, rồi mới đẩy tay Nhan Tam, đem cái chén bỏ vào trong hộp, “Ngựa chết chữa thành ngựa sống đi thôi.”

Tần Xán đem cái hộp đưa cho thê tử Bùi Thư Đức, mang đến phòng của lão phu nhân.

Thê tử Bùi Thư Đức đại khái cũng hiểu như vậy là không được, cầm hộp, sắc mặt có chút khó xử,  nhưng nhìn chung cũng không nghĩ ra được phương pháp nào khác, nhìn thoáng qua Tần Xán, lại nhìn về phía Bùi Thư Đức đứng ở cửa, rồi mới bình tĩnh nói, “Được rồi.”

Thê tử Bùi Thư Đức cầm hộp đi qua phòng lão phu nhân. Tần Xán và Nhan Tam đi theo phía sau, theo sau nữa là bản mặt khóc tang của Bùi Thư Đức.

Thê tử hắn ôm hộp, cẩn thận đẩy cửa phòng của lão nhân gia, ánh nến trong phòng nhẹ nhàng nhảy nhót làm bốn phía góc phòng có chút hôn ám, là loại khí tức ngưng trọng mang theo tử vong, lưu luyến trong phòng không đi, mang theo âm trầm bao phủ toàn bộ.

“Tổ mẫu……”

Thê tử Bùi Thư Đức nhẹ kêu một tiếng, thế nhưng người nằm trên giường lại không có phản ứng, nàng đành ôm hộp đi đến bên giường, lại hô một tiếng, “Tổ mẫu, đã lấy hồ điệp bôi đến cho ngài……”

Vừa nghe đến ba chữ hồ điệp bôi, các ngón tay bên mép giường nhẹ nhẹ giật giật, rồi tựa hồ thực sức nâng lên, giống như muốn bắt lấy hồ điệp bôi.

Thê tử Bùi Thư Đức quay đầu nhìn về phía Tần Xán, Tần Xán hướng nàng gật đầu, thế là nàng ngồi xuống cạnh mép giường, đem hộp gỗ mở ra trước mặt lão nhân, “Tổ mẫu, ngài xem, đây là hồ điệp bôi ngài vẫn muốn xem.”

Tần Xán nhìn hai tay nàng phát run, kỳ thực trong lòng hắn cũng cực kì khẩn trương, tay áo bỗng dưng căng thẳng, một cỗ khí lực trầm trọng xả xuống, Tần Xán cúi đầu nhìn, phát hiện Nhan Tam đang bắt lấy tay áo của mình.

Mang theo nghi hoặc nhìn qua bên cạnh, phát hiện biểu tình trên mặt Nhan Tam cũng đang rất khẩn trương nhìn về phía giường, mày hơi nhíu lại, ánh mắt mang theo bất an và lo lắng, nhưng lại hết sức chăm chú. Cho nên kéo lấy tay áo Tần Xán, có lẽ chỉ là hành động theo bản năng.

Trong lòng Tần Xán cũng cực khẩn trương, nhưng nghĩ đến động tác rất có ý tứ của Nhan Tam ở thời điểm này, khóe môi bất giác cũng cong thành một vòng, cười nhạt, liền mặc hắn nắm.

Lão nhân gia chuyển đầu nhìn vào cái hộp trong tay thê tử Bùi Thư Đức, khi tầm mắt dừng bên trong đó, ánh mắt ảm đạm ngẩn ra, tiếp theo lộ ra kinh ngạc và không thể tin được.

Quả nhiên thế này không cách nào giấu diếm được lão nhân gia… Chấp nhất với vật mình yêu mến, trước khi chết còn nhớ mãi không quên, thì thế này làm sao dễ dàng bị vật khác thay thế lừa gạt?

Lực đạo tay áo được nới lỏng ra, ước chừng Nhan Tam cũng biết là không được, Tần Xán trầm giọng, xoay người muốn đi.

“Hồ… Hồ điệp…”

Thanh âm mong manh trong hơi thở vang lên phía sau, Tần Xán chợt dừng lại cước bộ quay đầu nhìn về phía nơi giường, chỉ thấy lão nhân cố sức nâng tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hồ điệp bôi giả trong hộp, mâu mắt ảm đạm nổi lên thủy quang, lay động trong ánh nến, rạng rỡ lòe lòe.

Đó không phải là biểu tình khổ sở, mà là một loại hân hoan đã mất lại có được, yêu thương và lưu luyến như vậy, lại mang theo một loại hạnh phúc cực kì thỏa mãn.

Thật giống như nàng nhìn thấy là hồ điệp bôi thật, thật giống như cái chén giản đơn trong hộp chính là vật nàng yêu cả một đời…

Sau đó Tần Xán nghe thấy, lão nhân gia dùng thanh âm suy yếu, hừ a gì đó, là đứt quảng ngắt ngừng nghe không rõ.

Căn phòng thực im lặng, hoa đèn thỉnh thoảng nổ vang, còn lại cũng chỉ là thanh âm lão nhân, tựa như đến từ một vương quốc xa xôi, gột rửa tâm linh con ngươi, nhưng không có bất kì bi ai.

Tần Xán vẫn cho ly biệt là bi thương, được chứng thực khi Sầm Hi qua đời, chính mình một lần lại một lần lâm vào mê mang thống khổ không chịu tiếp nhận, thế nhưng giờ khắc này, hắn lại cảm thấy trong lòng lão nhân là thật sự cao hứng, không biết phần vui sướng này của nàng từ đâu mà đến, giống như sau khi nhìn thấy hồ điệp bôi, trong thân thể nàng có cái gì đó thoát ly, thân hình dần dần già đi, không chịu gò ép mà nhẹ nhàng rời khỏi.

Thanh âm lão nhân càng ngày càng thấp, hoa đèn trong phòng lại vang lên lần nữa, bàn tay khô gầy sờ hồ điệp bôi đã rũ xuống. Tần Xán nhìn thấy, khóe miệng lão nhân cong cong, ra đi bình tĩnh mà an tường……

“Lão nhân gia thật sự không phát hiện sao?”

Trên đường trở về, Nhan Tam hỏi Tần Xán như vậy, thế nhưng hắn không nói lên được, có lẽ thật sự giống như lão bá nói, đến lúc này, đã phân không kỹ, nhìn không rõ, trong lòng mình yêu cái gì, thì đều đem tất cả mọi thứ ký thác vào đó, có lẽ một khắc kia của lão nhân gia, quả thật thấy được nàng vẫn luôn yêu hồ điệp bôi.

Tần Xán ngửa đầu hít một ngụm khí lạnh đêm khuya, nâng tay nhu nhu bả vai, trong lòng cũng trở nên thoải mái, tuy rằng không bảo vệ tốt hồ điệp bôi, nhưng không để lão nhân cảm thấy tiếc nuối, an tường rời đi nhân thế, như vậy khối đá kia trong lòng cũng được hạ xuống.

Sau nửa đêm, Tần Xán nằm trên giường mình, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng tẩu điều của lão bá ở trù phòng.

“Trước sao hồng tía đua chen, giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này? Cảnh xuân sắc thắm còn đây, lòng xuân lại  đã đâu hay nhà nào… Sương giăng sớm, chiều mây cao, mưa che tranh cũ, khói xao ảnh thuyền, tuổi xuân thiếp khóa trong hiên, ngẩng ngơ ba tháng xuân nghiêng qua trời*……”

(*) Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến, tự giá bàn đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên. Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên. Thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện? Triêu phi mộ nguyện, vân hà thuý hiên Vũ ty phong phiến, yên ba hoạ thuyền Cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện

Tần Xán nhớ đến, lão nhân gia trước khi đi, cũng là đứt quãng hát một từ khúc này, thế nhưng lúc ấy hắn bị mệt mỏi vây khốn không rảnh rang suy nghĩ.

“Biến thanh sơn đề hồng liễu đỗ quyên, đồ mi ngoại yên ti túy nhuyễn, mẫu đan tuy hảo, tha xuân quy chẩm chiêm tiễn… Nhan nghi miện, sinh sinh yến ngữ minh như tiễn, lịch lịch oanh oanh thanh lưu viên*…”

Tự khúc khàn khàn, tựa như vẫn còn hát tiếp đến bình minh, nấn ná lượn quanh, ngay cả trong mộng Tần Xán cũng là tình ý du dương kéo dài, cùng với bi thương và khổ đau không rõ.