Thanh Hoa Trấn

Chương 52



Tóc đen như gió, tươi như hương hoa nhẹ thổi, yểu điệu thanh nhã như nữ tử sênh ca, mọi người chung quanh nhiều như dệt, là một hội chùa cực kì náo nhiệt.

Nhan Cảnh biết mình lại đang trong mộng, khoảng thời gian này hầu như mỗi đêm hắn đều làm mộng, cũng không phải mỗi lần đều là tình cảnh khủng bố âm trầm, mà phảng phất cũng có hình ảnh tựa như hồi ức.

Thật chân thật, thật giống như trong thân thể tồn tại một loại ý thức khác, vui vẻ, khổ sở, ghen tị, các loại cảm xúc không thuộc về mình đều có thể rõ ràng cảm nhận được.

Nhan Cảnh cũng dần dần quen việc bị một ý thức khác tùy ý đến chi phối thân thể mình, mà hắn tựa như một người đứng xem những chuyện xảy ra trong mộng, sau đó hắn sẽ nghĩ, có lẽ mình mới là ý thức không thuộc về cỗ thân thể kia, bởi vì trong mộng, hắn là [nàng].

Trong mộng thường xuyên có một nữ tử mĩ lệ đoan trang xuất hiện, hai tám phương hoa, hoa nở vừa lúc năm tuổi, nhìn ra được là một tiểu thư nhà giàu, hiền thục biết lễ, đối với [mình] trong mộng cảnh rất tốt, nhưng Nhan Cảnh có thể cảm giác được ghen tỵ mãnh liệt thật sâu từ ý thức kia đối với nữ tử.

Về nữ tử này, có hình ảnh khi còn bé, cũng có hình ảnh dần dần lớn lên sau này, thế nhưng theo nữ tử trưởng thành, một cỗ ý thức ghen tỵ khác càng phát ra hung liệt, đến nỗi về sau chuyển thành hận thù sâu đậm.

Nhan Cảnh có chút không hiểu, rõ ràng đối phương đối với [mình] rất tốt, tựa như tỷ tỷ mà chiếu cố [mình], thì vì sao một ý thức khác không thuộc về mình lại ghen tỵ đến phát cuồng, thậm chí sinh ra cảm xúc rất thực.

Giờ phút này, Nhan Cảnh vẫn còn ở trong mộng, nữ tử kia và [mình] đang ngồi trong lương đình, Nhan Cảnh chú ý đến chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay nữ tử kia, sau đó [mình] cũng chú ý tới.

Những hình ảnh này đều không có âm thanh, không biết [mình] nói gì với nàng. Chỉ thấy đối phương cúi đầu nhìn nhẫn trên tay, sau đó tháo xuống đeo vào tay [mình], tay ngọc thon thon, xanh nhạt thon dài, rất hợp với chiếc nhẫn hồng ngọc, cực kì xinh đẹp.

Thế nhưng Nhan Cảnh cũng lập tức ngây ngẩn cả người.

“Sao ta lại có cảm giác thời điểm khi mơ mình là bộ dạng của một nữ nhân, trên ngón tay trái còn đeo một chiếc nhẫn hồng ngọc……”

Nhớ tới lời Tần Xán nói, sau đó lại nhìn cảnh trước mắt, trong lòng không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ mình và Tần Xán cùng chung một mộng?

Nhan Cảnh hoàn hồn thì mới phát hiện thân [mình] lại ở trong một rừng cây âm trầm, cầm chủy thủ trong tay, giống như phát điên mà đâm thân thể nhỏ bé dưới thân, một đao lại một đao, mỗi một đao xuống, ghen tị và cừu hận trong lòng vơi đi một ít, thay vào đó còn là một loại vui sướng không từ diễn tả.

Nhan Cảnh nhận ra, người bị [mình] từng đao từng đao đâm xuống chính nữ tử đưa nhẫn cho [mình].

Lúc này nàng đã sớm trở thành một khối thi thể rách nát, nhưng tựa hồ [mình] còn chưa thỏa mãn, dùng chủy thủ cắt đầu nàng xuống, khoét một con mắt của nàng, rồi lại làm hai đao trên mặt nàng, lúc này mới  dừng lại, đem quả đầu người đã hoàn toàn thay đổi cầm trong tay, giống như đang thưởng thức một món trân phẩm tuyệt thế.

Nhan Cảnh cảm thấy nhất định là [mình] điên rồi, hắn nhìn [mình] đem đầu nàng kia và chủy thủ tùy ý vứt bỏ trong núi, sau đó đang muốn rời đi thì đột nhiên dưới chân bị một thứ gì đó vướng phải, vì thế ngồi xổm thân xuống muốn đem thứ đó bỏ đi, nhưng sau khi nhìn rõ thứ đó là gì, [mình] lại mãnh ngã ngồi trên đất, sau đó loại sợ hãi áp bách lòng người lại chậm rãi dâng lên.

Vướng ở chân mình là một cái tay, da thịt khô héo bao lấy xương cốt, [mình] kinh hoảng đá văng tay kia ra, thời điểm chật vật từ dưới đất đứng lên muốn xoay người chạy trốn thì bất hạnh lại đụng phải thứ khác, ngẩng đầu nhìn lại, thế nhưng là thân hình không đầu vừa rồi nằm trên đất, giờ phút này đang thẳng tắp đứng đó.

Tình cảnh nơi này rất quen thuộc, Nhan Cảnh nghĩ, khi lần đầu tiên nằm mộng chính là nằm mơ trong cánh rừng này, trước mắt xuất hiện một khối thi thể không đầu…… Hóa ra tất cả là phát sinh như vậy…… Thế nhưng những chuyện kế tiếp Nhan Cảnh cũng không nghĩ tới.

[Mình] đột nhiên bị thi thể không đầu đứng lên dọa sợ đến mức hồn phi phách tán, lui hai bước, sau đó phía sau truyền đến tiếng [sàn sạt].

Bị sợ hãi ép buộc nên không dám quay đầu, nhưng lại không khống chế được mà chậm rãi quay lại, Nhan Cảnh theo tầm mắt chính [mình], sau đó thấy được……

Cái tay vướng [mình] kia, giãy dụa bò từ trong ra, liền với một thân hình mang theo, thân thể chấn động làm cây cỏ và bùn đất rơi xuống, bụng lõm vào, tóc thưa thớt dính vào da đầu, sau đó bộ xương ngẫng đầu lên, trưng ra bộ xương mặt khô héo, đôi mắt là song cửa tối om, nhe răng như đang cười, trong miệng có một cái răng vàng……

Vu Hồng Thành?! Vậy mà là Vu Hồng Thành?!

Nhan Cảnh không dám tin nhìn thây khô trước mắt đang đi từng bước tới gần [mình], vì vậy mà một ý thức khác sợ hãi đến mức đạt tới trình độ trước nay chưa từng có, tim đập nhanh như vậy khiến Nhan Cảnh có cảm giác không chịu nổi.

Hắn muốn tỉnh lại nhưng không biết phải làm thế nào để thoát ly mộng cảnh, hết thảy trong mộng đều mất khống chế, huyết tinh, tử vong, cừu hận và sợ hãi làm cho cả mộng cảnh đều sinh ra vặn vẹo, Nhan Cảnh bị loại cảm xúc không thuộc về mình liên lụy, hầu như muốn xé rách, lại vô phương phản kháng.

Ngay khi Nhan Cảnh đang cảm thấy chính mình sắp bị hỏng mất thì bầu trời chợt bị xé mở một miệng ánh sáng, còn có thanh âm quen thuộc sốt ruột cấp thiết gọi hắn.

“Nhan Cảnh?! Nhan Cảnh!”

Nhiều tiếng điếc tai, đồng thời từ trên bầu trời nứt ra ánh sáng đâm vào làm hắn không mở mắt được, sự vật trước mắt dần dần biến mắt, cuối cùng toàn bộ đều biến mất không thấy, biến thành một mảnh trắng xóa.

Mờ mịt trắng bệch trước mắt tản đi, xuất hiện trước mặt là gương mặt Tần Xán, khuôn mặt đầy mồ hôi lo lắng, trong mắt hắn ánh ra thân ảnh mình bây giờ.

Thấy mình tỉnh lại hắn mới thở ra một hơi, giống như chuẩn bị chết chìm lại bỗng nhiên được cứu vậy, lo lắng trên mặt còn chưa thối lui, khóe môi đã tràn ra nụ cười vui sướng.

“Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh… Thật tốt quá!” Tần Xán vội vàng lau một đầu đầy mô hôi của mình sắp nhỏ tong tỏng xuống, tay chà chà trên quần áo rồi nâng Nhan Cảnh dậy, “Bộ dạng vừa rồi của ngươi quả thực làm ta sợ muốn chết! Gọi ngươi thế nào ngươi cũng không phản ứng.”

Nhan Cảnh giơ tay đỡ trán, chỉ cảm thấy trong óc giống như có trăm ngàn con ong đang bay, ong ong tác hưởng làm đầu đau muốn nứt.

Tần Xán xoay người từ trên bàn bưng qua một chén nọ, dùng tay khác quạt quạt hai cái rồi mới đi trở lại bên này.

“Không phải ngươi nói mấy tối gần đây ngủ không ngon sao, ta cho người đi bắt hai phó thuốc an thần, để Tiểu Nguyên mang lại cho ngươi, gõ cửa ngươi cũng không phản ứng, đi vào thì thấy biểu tình khủng bố của ngươi như bị ác mộng đè, ta vội vàng muốn kêu ngươi tỉnh, nhưng kết quả nửa ngày ngươi cũng không phản ứng, khí sắc ngược lại càng thêm phát xanh, thực sự là dọa chết người.”

Tần Xán nói rồi đem bát thuốc đưa vào tay Nhan Cảnh, “Ta thấy a, nhất là do bình thường ngươi hay khi dễ ta, lão thiên bất quá nhìn ngứa mắt nên giúp ta trừng phạt ngươi.”

Mới đầu Nhan Cảnh còn bị biểu hiện sốt ruột, lo lắng, còn quan tâm bốc thuốc cho mình mà có điều cảm động, nhưng nghe xong nửa đoạn sau của hắn thì thiếu điều muốn ném bát thuốc vào mặt Tần Xán.

Ước chừng nhìn thấu biến hóa cảm xúc trên mặt Nhan Cảnh, Tần xán kéo ghế lại ngồi bên giường.

“Ta nói đùa với ngươi thôi, rốt cuộc ngươi mơ thấy gì? Mộng có thể đè đường đường Tam đương gia Hắc Vân Cửu Long trại nhất định không đơn giản.”

Nhan Cảnh uống đến một nửa đem bát buông xuống, đang muốn mở miệng, nhưng lời đến khóe môi lại do dự: “Đương nhiên không đơn giản, ta mơ thấy ta đánh cuộc ở đổ phường, ngay cả thập phó thông sát cũng mở.”

Tần Xán trưng ra biểu tình kinh ngạc, “Vậy chẳng phải toàn bộ sòng bạc đều bị ngươi lừa sao?” Sau đó đem biểu tình thu vào, xề lại gần nhìn chằm chằm mặt Nhan Cảnh, nghiêm mặt nói: “Lừa bản Huyện thái gia chơi vui không?”

Từ mộng đi ra, cảm giác không thoải mái vẫn đè trong ngực lại bởi vì Tần Xán trêu ghẹo mà nhất thời biến mất vô tung, khóe miệng Nhan Cảnh hơi hơi cong lên, nhẹ cười một tiếng.

Mới đầu thực sự rất ghét cái tên trừ bỏ ầm ĩ thì chẳng có bản lĩnh này, cho rằng lại tới một tên tham quan ham hưởng lạc, nên muốn sửa trị hắn một lần.

Sau đó lại chậm rãi phát hiện, kỳ thật người này thật có ý tứ, hắn không phải tham quan, nhưng cũng không phải là thanh quan ngay thẳng, hắn luôn luôn có vài hành động xuất kỳ bất ý* làm người ta tức giận, nhưng cũng rất đáng cười, khi dễ hắn là chuyện làm cho Nhan Cảnh thấy rất vui.

(*) Xuất kỳ bất ý: Hành động bất ngờ.

Càng quan trọng hơn là, ở cùng với người kia lâu làm mình càng ngày thân thiết hiểu rõ nhân tình ấm lạnh.

Đó là những tình cảm trước đây ở trên Vân Long sơn, cùng Đại ca còn có Nhị ca và các huynh đệ trong sơn trại không thể nào lĩnh hội được, như là bi thương, như là ái tình đến chết không thay đổi, và quan tâm lo lắng cho người khác.

Khi bị loại cảm xúc đó bao quanh, từ đáy lòng sẽ sản sinh ra một loại cảm giác ấm áp thích ý, tùy ý biến toàn thân, sẽ làm cho người sinh ra lưu luyến.

“Sao vậy?” Thấy Nhan Cảnh phát ngốc không nói một lời, trên mặt Tần Xán lại lộ ra vài phần lo lắng.

Nhan Cảnh hồi phục lại tinh thần, lắc đầu, sau đó cầm bát thuốc uống hết thuốc bên trong, đem bát trả lại cho Tần Xán, thấy Tần Xán muốn đứng dậy, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, nắm hắn lại, “Khỉ ngốc, ta và ngươi nói…….”

Vì thế Tần Xán lại ngồi về, “Sao vậy? Muốn nói với ta ngươi làm sao khai mở thập phó thông sát, chờ ngươi khá hơn chút nói sau cũng không muộn.”

Nhan Cảnh lắc đầu, “Không phải, ta muốn nói, ngươi đoán xem ta mơ thấy gì?”

Vẻ mặt Tần Xán nghiêm túc.

Nhan Cảnh nói: “Ta cũng mơ thấy biến thành thây khô Vu Hồng Thành, hơn nữa trong mộng ta cũng là nữ tử trên tay mang nhẫn hồng ngọc……”

Nhan Cảnh đem mộng mình trôi qua nói cho Tần Xán.

Tần Xán đầu tiên là kinh ngạc, hai người sao sẽ mơ thấy thứ giống nhau, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy Nhan Cảnh mơ thấy mình là một nữ tử tay mang nhẫn hồng ngọc, cùng với biến thành thây khô Vu Hồng Thành nhất định là sau khi nghe xong mình miêu tả cảnh trong mộng, lại bởi vì phát hiện thi thể của Vu Hồng Thành tại giếng cạn cho nên phản vào mộng của hắn.

“Cái gọi là ngày suy nghĩ, đêm nằm mộng…… Có lẽ chỉ là vừa khéo thôi.”

Đối với giải thích của Tần Xán, hiển nhiên Nhan Cảnh không hài lòng, đang muốn nói thêm gì nữa Tần Xán lại không cho hắn mở miệng.

“Được rồi được rồi,  ngươi vẫn trước nghỉ ngơi cho tốt đi, trước khi ngủ cũng đừng nên suy nghĩ lung tung, cuối cùng mơ thấy loại chuyện này quả thật rất khiếp người……”

Tần Xán nói rồi đứng dậy cầm bát đi ra ngoài.

Nhan Cảnh nghe tiếng đóng cửa, không vui nhíu mày, hắn không tin Tần Xán nói vừa khéo, những điều trong mộng nhất định có chỗ kì quái, thế nhưng Tần Xán lại không nghe hắn nói, Nhan Cảnh buồn bực vỗ vỗ chăn, lần nữa nằm xuống, kéo chăn qua đầu, đầu chôn trong đống đệm chăn buồn bực mà thở không thông, Nhan Cảnh lại vén chăn lên.

Hiện tại cả người đều thanh tỉnh, còn ngủ được chỗ nào?

Tuy rằng hiểu rõ khi đó hắn đang lo lắng cho mình, nhưng nhớ đến lúc này trong mắt hắn vẫn tràn đầy lo lắng thì khóe miệng vẫn không ngăn được khẽ cong lên.

Tần Xán ra khỏi phòng Nhan Cảnh đem bát giao cho Tiểu Nguyên, dặn nàng lưu ý nhiều đến động tĩnh trong phòng Nhan Cảnh, mình thì đi vào thư phòng.

Trên bàn đặt ghi chép tình trạng nghiệm thi của Vu Hồng Thành, Tần Xán ngồi vào sau bàn, lấy quyển sổ kia lật lật, nhưng mấy thứ này hắn đã nhìn rất nhiều lần, nhưng căn bản không tìm thấy dấu vết hung thủ để lại.

Đối mặt với giấy sách tán loạn đầy đất, Tần Xán thở dài, ngoan ngoãn chui xuống phía dưới bàn nhặt sách lên, thời điểm nhặt được một nửa thì lực chú ý rơi vào một quyển tập tranh cũ kỹ đang mở ra.

Tần Xán nghiêng đầu đọc nội dung trên sách, sinh ra hứng thú.

Đây vốn là sách cổ một ít kỳ hoa dị thảo ngày đó phát hiện trong phòng A Lương, chính là nhờ vào quyển sách này để cho bọn họ nghe ngóng được Vân nương tẩu thi là vì dùng trầm ưu giả chết.

Quyển sách cổ này được hắn giữ lại, sau khi đến đây thì tùy ý để trên giá sách, từ từ thì bị những sách khác chôn xuống dưới, nếu không phải sách rơi xuống đất thì phỏng chừng hắn cũng sớm quên mất quyển sách này.

Cả người Tần Xán liền chui luôn xuống bàn, từng tờ từng tờ lật xem, khi lật tới một trang thì đột nhiên trước mắt sáng ngời.

Trên trang này có vẽ một loài hoa, đóa hoa rất lớn, đầu cánh tinh tế nhọn nhọn, nhìn thế nào cũng giống đóa hoa trong phòng Nhan Cảnh.

Tần Xán cầm sách đứng dậy nhưng lại quên mất mình đang dưới gầm bàn, đầu đụng bộp một cái thiệt mạnh nhưng hắn cố chịu đau, cầm tập sách từ dưới bàn đi ra, sau đó nhìn kỹ trong đó viết gì.

Lát sau, hắn đột nhiên đóng sách lại rồi rút từ trong bình ra một cành hoa, sau đó lại trở về bàn, đem sách kẹp dưới cánh bỏ lên bàn, mở ra, đối chiếu với hoa trong tay, một bên so, một bên lầm rầm đọc gì đó trong miệng.

Nhan Cảnh từ trên giường đứng dậy đi đến phía sau Tần Xán, vươn đầu nhìn, liếc quyển sách rách nát và đóa hoa trên bàn, “Cái này là gì?”

Tần Xán có chút kích động, quay đầu, tay chỉ quyển sách vẽ hoa trên bàn, “Ta biết vì sao lại ngươi mơ mộng này……”

Hắn giơ cánh hoa đang cầm trong tay, “Cái này…… Nó gọi là [U mộng].”

“U mộng?”

Nhan Cảnh nhìn đóa hoa trong tay hắn, lại nhìn quyển sách nát trên bàn thì luôn cảm thấy quyển sách đó cứ thấy quen mắt, thử nhớ lại thì nhớ đến khi đó ở Ô Tây sơn, Sầm Hi cầm một quyển sách trong tay giảng cho mọi người một loại tên là [trầm ưu], là thảo dược có thể làm người giả chết một lúc, giống hệt như quyển sách này……

“Vậy có tác dụng gì?”

Tần Xán lại lật quyển sách nát lên, đọc lại nội dung ghi bên trên cho Nhan Cảnh, “U mộng tỏa mộng, chiết chi tắc thích……”

Hóa ra loại này là hoa u mộng, nếu để hoa nở gần người ngủ say, nó có thể lưu lại cảnh mộng của người đó, đặt cạnh người đang ngủ say, cảnh mộng được lưu giữ sẽ tái hiện lại lần nữa.

Nhan Cảnh nghe xong, hơi hơi nhướn mi lộ ra vẻ kinh ngạc, “Trên đời này… lại có thứ như vậy?”

Bất quá Nhan Cảnh nhớ tới, mình mơ những thứ kì kì quái quái thế này quả thật là sau khi Tiểu Nguyên đến đây, mà những đóa hoa này là do Tiểu Nguyên hái đến đặt trong phòng mình.

“Cho nên…… Ta nằm mộng, tỉnh mộng đều không phải là mộng cảnh của ta, mà là mộng của người nơi u mộng sinh trưởng lúc trước?”

Như vậy cũng có thể giải thích, vì sao trong mộng cảnh tồn tại một loại ý thức khác không thể khống chế được thân thể mình, trên thực tế kia căn bản không phải là thân thể của mình, mà phải nói kia căn bản cũng không phải là mộng của mình, mà là tái hiện mộng cảnh của người khác.

Đồng dạng, đây cũng là vì sao mình và Tần Xán lại cùng mơ một mộng, vậy cũng không phải do mình ngày suy nghĩ tối nằm mơ, mà là bởi vì Tần Xán mơ thấy cũng là u mộng tỏa mộng.

“Thật sự có thứ thần kỳ như vậy?”

Đối với nghi vấn của Nhan Cảnh, Tần Xán cũng không dám trả lời khẳng định, so với [trầm ưu], tác dụng của [u mộng] có thể nói là huyền diệu khó giải thích, mà cũng vì trong sách ghi lại tác dụng thật sự của nó, tinh tế mà nghĩ, không thể không nói nó là một thứ đáng sợ…….

Hai người trầm mặc một hồi thì Nhan Cảnh đột nhiên mở miệng, “Ta biết một người, nói không chừng hắn biết……”

Vừa nghe hắn nói như vậy, Tần Xán cũng chợt giật mình, “Ngươi nói là…… Chương Thù?”

Nói đến Chương Thù tiên sinh trong ngôi miếu đổ nát dưới chân núi Vân Long sơn, thì bất luận là đám người sơn tặc trong Hắc Vân Cửu Long trại không sợ trời không sợ đất, hay là dân chúng bình thường trên Thanh Hoa trấn, đều là thái độ vừa sợ vừa kính.

Sợ hãi là vì lão nhân không chỉ tướng mạo xấu xí, cử chỉ quái dị, ngay cả tính cách cũng quái lạ, ở ẩn một mình trong ngôi miếu đổ nát, cơ hồ không qua lại với ngoại nhân. Kính ngưỡng cũng là vì lão nhân hiểu được dị thuật và những phương thuốc dân gian thất truyền, bệnh tật đại phu thúc thủ vô sách thì mang đến chỗ lão nhân cũng nhanh khỏi hẳn, người giống như là bán tiên.

Tần Xán và Nhan Cảnh mang theo [U mộng] đi đến ngôi miếu đổ nát dưới Vân Long sơn.

Cây cối chung quanh miếu đã không ít tuổi, tàng cây cao lớn cùng với lá cây rũ xuống che lại ánh nắng, cỏ dại đã cao đến thắt lưng, thảo diệp tử còn có răng cưa, không cẩn thận cứa lên tay sẽ lưu lại một đường vết máu.

Thời điểm đẩy đám cỏ dại ra thì thấy một con xà to như cánh tay đang bò tới trước mặt, Tần Xán khẩn trương, nhưng Nhan Cảnh nói với hắn xà này không có độc, tuy rằng như thế nhưng vẫn rất khó tưởng tượng sẽ có người ở trong ngôi miếu đổ nát hoang vu thường có xà trùng lui tới.

Ở nơi cửa miếu, ván cửa rơi xuống còn chặn ngang tường, hai người chỉ có thể vòng xuống đằng sau, gõ cửa, thế nhưng lại không ai trả lời.

Trong lòng Tần Xán có chút buồn cười, bình thường ra vào cũng không gõ cửa, cửa đã bị tông hư hết mấy cái, vậy mà ở đây lại quy cũ thủ lễ.

“Không gì đâu, cửa này vốn không khóa, hiển nhiên cũng không để ý có người đến hay không.” Nói xong vẫn đẩy ra.

Bên trong rất tối, có thể nhìn thấy bàn và giường dùng ván gỗ đơn giản hợp lại làm thành, trên giường có đống chăn bẩn, giống như quần áo ngày đó thấy lão nhân mặc, trên bàn có chén bể, có chuột ăn thức ăn thừa trên đó.

Tần Xán không nghĩ ra, bằng với bản lĩnh của Chương Thù, lão nhân có thể bày sạp hành nghề trên trấn, vừa được người tôn kính lại có được đời sống phú túc, vì sao lão nhân lại cứ một mực muốn ở lại cái nơi không thể ngăn gió cũng không thể che mưa, ăn canh thừa cơm lạnh, sống như một tên ăn mày?

Trong phòng không có ai, hai người mượn ánh sáng bên ngoài nhìn một vòng nơi này, thì thấy trên bốn vách tường đều viết rất nhiều văn tự kỳ quái.

“Trên tường viết gì vậy? Phù chú à?” Nhan Cảnh không biết chữ, nhìn nét bút quanh co khúc khuỷu còn tưởng là bùa vẽ quỷ đạo sĩ thường dùng.

Tần Xán nhìn sang, cảm thấy không quá giống, “Hình như không phải phù chú, ngược lại giống như văn tự cổ xưa, ta cũng thấy một ít văn tự tương tự trên mai rùa.

Bất quá hắn hoàn toàn không biết viết vậy là có ý gì, nhưng nếu như Chương Thù biết nhiều dị thuật và phương thuốc thất truyền như thế, thì có lẽ cũng có thể hiểu một ít chữ xưa.

“Lão hủ còn tưởng là ai……”

Giọng nói khàn khàn từ sau mành truyền tới, mành đồng thời cũng được vén lên.

Chương Thù từ sau rèm đi ra, bởi vì vóc dáng thấp hơn Tần Xán và Nhan Cảnh, đôi mắt nhìn người nhìn từ dưới nhìn lên, cộng với bộ dạng quái dị khiến cho tóc gáy Tần Xán dựng đứng sau lưng.

“Tần đại nhân biệt lai vô dạng a……” nói chuyện rồi chuyển sang Nhan Cảnh, nhìn Nhan Cảnh từ đầu đến chân hết một lượt, “Thân này Tam đương gia dùng đã quen thuộc chưa?”

Lời này Tần Xán nghe thật không thoải mái, cảm giác cứ như đang hỏi đôi giày này có hợp chân không, bất quá  tính tình người này hỉ nộ vô thường so với Nhan Cảnh còn kỳ quái hơn, Tần Xán chỉ có thể đem khó chịu nghẹn trong bụng.

Chương Thù đi đến cạnh bàn, phẩy tay đuổi chuột đi, “Đi đi đi…… Không thấy có khách đến sao, chút nữa lại đến ăn……” Chuột kia thật đúng là ngoan ngoãn chạy đi.

“Lần này chúng ta tới, là muốn hỏi tiên sinh món này.” Tần Xán nói, lấy u mộng đưa đến trước mặt Chương Thù, “Xin hỏi ngài có biết đây là hoa gì không?”

Tay Chương Thù run rẩy nhận lấy đóa u mộng trên tay Tần Xán, hai mắt nhìn rồi trực tiếp nhét vào miệng ăn, [rốp rốp rốp], vừa nhai mảnh vụn vừa rớt xuống.

Tần Xán quay đầu nhìn Nhan Cảnh, tuy rằng trên mặt Nhan Cảnh không biểu hiện gì, nhưng ánh mắt nhìn lão thì biết Nhan Cảnh cũng không lý giải được đối với hành động ngoài dự đoán của Chương Thù.

Chương Thù nhai hai ba cái ăn xong đóa u mộng ùng ục nuốt xuống, nói: “Nếu như là mộng đẹp thì sẽ dễ ăn hơn chút.”

Tần Xán không khỏi có chút kích động, tiến lên nửa bước, “Đây thật là [u mộng]?”

Chương Thù ngẩng đầu nhìn hắn, “Tần đại nhân không phải đã biết? Vậy còn cố ý chạy đến chỗ lão hủ giả vờ như không biết?”

“Ta, ta……” Tần Xán không biết nói gì mới tốt, tóm lại hắn không thích nói chuyện cùng người này, luôn cảm thấy chuyện trong lòng đều bị lão nhìn thấu, làm người ta thấy không thoải mái.

Chương Thù lại nói: “Từng có người tham luyến mộng đẹp trong u mộng lưu lại, kết quả cuối cùng bị nhốt trong mộng cảnh không ra được, cho nên bất luận là Tần đại nhân hay là Tam đương gia, vẫn là đừng nên tiếp cận quá mức với thứ này cho thỏa đáng……”

Nhan Cảnh ngẩn ra, quả thật như lời lão nhân nói, trong giấc mộng sau cùng đó, mình thiếu chút nữa đã không tỉnh lại.

Nếu sự tình muốn hỏi đã được chứng thực, hai người nói lời từ biệt với Chương Thù, lúc gần đi, Tần Xán nhìn nơi sinh hoạt đơn sơ của Chương Thù thì muốn cho lão một ít ngân lượng, kết quả Chương Thù lại không cần.

“Thứ này không thể ăn, các ngươi cứ giữ lại cho mình là được.”

Tần Xán đi ra ngoài trước, Nhan Cảnh đi theo sau, thời điểm khi hắn cũng phải đi, Chương Thù phía sau bất chợt mở miệng.

“Tam đương gia và Tần đại nhân ở cùng nhau trông thật có tinh thần……” Trong lời nói còn mang theo chút vui vẻ.

Nhan Cảnh có chút khó hiểu nên dừng bước quay đầu, thế nhưng Chương Thù đã tập tễnh đi đến sau rèm. Thời điểm vén rèm lên. Nhan Cảnh dường như nhìn thấy trong đó có bóng người, nhưng không chỉ là một, bất quá rèm rất nhanh đã được buông xuống.

“Nhan Cảnh, sao vậy?”

Thấy Nhan Cảnh đứng ở cửa, quay đầu nhìn vào trong, Tần Xán có chút nghi hoặc gọi hắn.

Nhan Cảnh hoàn hồn, “Không, không có gì.” Liền đi qua, thế nhưng chưa đi được mấy bước, lại nhịn không được quay đầu nhìn về tòa miếu đổ nát ẩn trong bụi cỏ.