Thánh Khư

Chương 27: Khóc không ra nước mắt (2)



“Sở Phong, cậu có sao không?” Diệp Hiên hỏi.

“Mình rất khỏe, không sao hết. Mình nói này, vừa rồi thực không phải mình đâu.” Sở Phong vừa trò chuyện với Diệp Hiên, vừa lấy tay ra hiệu cho Hoàng Ngưu tiến đến phối hợp.

Nhưng mà, cái con trâu chết tiệt, không nhúc nhích, cứ đứng im mà trừng mắt nhìn hắn, mặc kệ hắn ra hiệu thế nào, nó đều tĩnh thần đứng yên, một tiếng cũng không phát ra.

“Mình hiểu mà, cậu vừa chia tay với Lâm Nặc Y, tâm tình không tốt, nhưng mà uống rượu ít thôi. Không sao thì mình yên tâm rồi.” Diệp Hiên tắt điện thoại chấm dứt trò chuyện.

“Mình uống rượu lúc nào?” Sở Phong nghe được câu kia thì mặt một đống, phiền muộn muốn chết, thật sự là giải thích không nổi mà.

“Con trâu chết tiệt, mày tới đây, đã nói là phối hợp giải thích, sao lại không chịu làm?” Sở Phong trừng mắt nhìn nó.

Điện thoại lại vang lên, vẫn là bạn học thời đại học, Tô Linh Khê, một cô bé rất đẹp.

Sở Phong lập tức hiểu, sau Chu Toàn, thì hơn phân nửa là Hoàng Ngưu quấy rối đám bạn học đại học của hắn.

“Tô Linh Khê, nghe mình giải thích này.” Lần này, hắn nắm chặt sừng của Hoàng Ngưu, giữ chặt nó, bắt nó phối hợp.

Thế nhưng, Tô Linh Khê cũng không để hắn giải thích thêm, cười cười, trả lời trong điện thoại: “Có phải cậu định nói cho mình là, bên cạnh cậu có một con trâu, mọi chuyện đều là nó làm, cậu còn chuẩn bị chụp một tấm hình cho mình xem nữa đúng không? Được rồi, mình tin cậu. Nhưng mà, Sở Phong à, cái này không giống phong cách ngày thường của cậu nha, bình thường rất tiêu sái mà, sao sau khi chia tay Lâm Nặc Y lại lấy rượu làm bạn thế? Cẩn thận chút, dạo này các nơi đều bất ổn, uống ít thôi nhé, chú ý sức khỏe bản thân, bảo vệ tốt cho chính mình. Thôi, mình không nói nhiều nữa, mình còn việc quan trọng phải làm, gặp lại sau.”

Sở Phong ngẩn ngơ, trò chuyện chấm dứt rồi.

Phong cách của Tô Linh Khê, vô cùng nhanh gọn, có thể xưng là soái khí, làm chuyện gì cũng gọn gàng, mười phần tiêu sái.

Qua một lúc lâu, Sở Phong nhìn chằm chằm vào Hoàng Ngưu, nói: “Con trâu chết tiệt, hại tao thảm quá rồi.”

Hoàng Ngưu vẻ mặt vô tội, ý của nó là, nó chuẩn bị phối hợp rồi, đáng tiếc người ta không cho nó cơ hội.

Sở Phong đợi một hồi nữa, cuối cùng cũng không có ai liên lạc.

“Chắc có lẽ chỉ có mấy người này thôi nhỉ?” Hắn thở phào một cái.

Bên cạnh, Hoàng Ngưu cũng quyết đoán gật đầu, bộ dạng khẳng định, biểu thị không còn ai khác, chỉ có mấy người vậy thôi.

“Đừng có xạo, rõ ràng còn một người, mày bảo tao phải mở miệng với cô ấy thế nào đây?”

Sở Phong tin chắc, còn có Lâm Nặc Y, bởi vì lúc hắn trở về đúng lúc nhìn thấy.

Hắn an tĩnh một lúc, đẩy Hoàng Ngưu đang tiến đến gần ra, sau đó chuẩn bị gọi choLâm Nặc Y.

Điện thoại kết nối rồi, đầu dây bên kia có tiếng nhạc êm dịu, Sở Phong cũng không lập tức nói chuyện, đối với Lâm Nặc Y hắn muốn giải thích cho rõ ràng.

Có lẽ, cô cũng hiểu, hắn không rảnh rỗi đến như thế.

Hai đầu điện thoại đều im lặng, hắn chưa nói mà Lâm Nặc Y cũng không nói chuyện, hai người yên tĩnh, mơ hô nghe được tiếng hít thở của hai bên.

Cứ giằng co như vậy nửa phút.

Đột nhiên, Hoàng Ngưu ngẩng đầu, trực tiếp vọt tới gần, kê miệng vào sát điện thoại, Ùm…ụm…ò…ọ…. rống lớn một tiếng, khiến hai lỗ tai của Sở Phong ông ông.

Ngưu Ma Vương!

Sở Phong quả thực phát điên rồi, mặc dù hắn muốn giải thích, nhưng không ngờ đến kết quả thế này.

Lúc trước, cật lực xin nó phối hợp giải thích với người khác, nó như đại thần, đứng im không hoạt động, bây giờ, lúc không cần đến nó nữa, nó lại lăng xăng xông tới, phát ra một tiếng rống kinh thiên như vậy.

Hắn nghe được, bên đầu dây kia, rõ ràng có tiếng loảng xoảng của ly rượu rơi xuống đất, hiển nhiên Lâm Nặc Y bị chấn kinh hoảng sợ rồi, trực tiếp cắt đứt liên lạc.

Sở Phong ngây ra như phỗng, không nhúc nhích, đến lúc lâu sau, hắn rống to một tiếng: “Con trâu chết tiệt, tao chém mày thành tám khúc!”

Vẻ mặt Hoàng Ngưu trông rất vô tội, như đang muốn nói, không phải anh bảo tôi phối hợp giải thích hay sao.

Tức thời, trong nội viện, gà bay chó sủa, tiếng người hô trâu rống, không yên tĩnh chút nào.

Đến cuối cùng, Sở Phong mặc kệ tất cả, vào phòng ngủ, muốn ra sao thì ra.

Lúc hắn tỉnh lại, sắc trời đã hơi tối rồi.

Sở Phong vào bếp, chuẩn bị một bữa cơm tối phong phú, đây cũng là ưu điểm của hắn, gặp sự tình phiền phức gì, có một bữa cơm no đủ là tốt rồi.

Hồi nãy hận không thể chặt con trâu chết tiệt kia làm tám khúc, nhưng giờ nộ khí cũng đã tắt, hắn cũng chuẩn bị cho nó cỏ xanh cùng một ít trái cây tươi.

Buổi tối, Sở Phong vẫn quan sát các loại tin tức, trong thời gian này hắn luôn để ý đến sự việc ở khắp nơi.

Trong lúc này, vô luận là Tivi hay là điện thoại đều có dấu hiệu bị nhiễu, khiến lòng hắn cảm thấy nặng nề. Hơn phân nửa là vệ tinh vũ trụ gặp công kích rồi.

Đến tối hẳn, độ nhiễu sóng biến mất.

Trên mạng sôi trào,

Có một ít tin tức bán chính quy truyền ra, các loại thực vật trong vũ trụ đã bị thanh lý gần như hoàn toàn.

Sở Phong trầm tư, thật sự thanh lý sạch sẽ rồi sao?

Cảnh đêm dần dần hiện lên, sau khi đọc một ít tin tức, hắn có chút lo lắng, hắn biết rằng mọi chuyện vẫn chưa chính thức.

Vì có rất nhiều khu vực bắt đầu xuất hiện dị biến vô cùng mãnh liệt.

Có người up một bức ảnh lên, trước cửa nhà bỗng ở đâu xuất hiện mấy chục ngọn núi cao to nguy nga, cao vút đâm vào mây, như là trong thần thoại.

Có người khác đưa tin, một người muốn đi đến một thị trấn lân cận cách đó mười dặm, vậy mà lái xe hơn trăm dặm mới đến.

Lúc này, không chỉ tại Tung sơn, Vương Ốc sơn, Thái Hành sơn, mà ở rất nhiều địa phương khác đều xảy ra những dị tượng không thể nào giải thích được, hằng trăm hàng ngàn ngọn núi lớn, thác nước chọc trời xuất hiện.

“Xảy ra chuyện gì thế này, sao tự nhiên Vũ Di Sơn lại rộng lớn hơn mấy lần, xuất hiện một số khu vực chưa biết thế?”

“Hoa Sơn hiện ra một ngọn núi nối thẳng lên trời, phát ra hào quang vạn trượng, khu vực này lớn hơn gấp mấy lần, một số ngọn núi cao có mây đỏ chảy xuôi.”

Các tin tức tràn ngập trên mạng, còn thêm nhiều nữa….

Kịch biến gần như bắt đầu bùng nổ, không giới hạn ở một vài khu vực nữa, mà các danh sơn đều thay đổi, sương trắng lượn lờ, linh khí mãnh liệt, hung cầm quái thú ẩn hiện, trở nên vô cùng nguy hiểm.

Động đất, mất điện, kiến trúc sụp đổ, mất hết liên lạc, tất cả thảm họa đang phát sinh, tình huống cực kỳ nghiêm trọng.

Đêm khuya, Sở Phong nằm trong phòng một mình, hắn biết rõ cái gì muốn tới đã tới rồi, biến dị kịch liệt nhất đã đến rồi.

Cốc!

Có tiếng gõ cửa phòng, Hoàng Ngưu ùm…um…ò…ọ gọi hắn.

Sở Phong mở cửa, nghé con ra hiệu hắn đi theo, cùng nhau vào nội viện.

Sau đó, Hoàng Ngưu hai chân sau xếp bằng, ngửa đầu đối mặt với bầu trời, lại bắt đầu phương pháp hô hấp đặc biệt của nó, yêu cầu hắn tiến hành theo.

Sở Phong kinh ngạc, Hoàng Ngưu lại đốc thúc hắn.

Hắn bình tĩnh lại, dựa theo tiết tấu cổ quái tiến hành hô hấp hít thở, cảm nhận được tinh khí phồn vinh mạnh mẽ đầy trời.

Ánh trăng nhu hòa, mộc mạc mông lung, phảng phất như bị dẫn đi, chiếu trên người hắn, càng ngày càng đậm, cuối cùng hình thành một luồng ánh sáng trắng mờ ảo, vô cùng thánh khiết.

Ngoài ra, bầu trời đầy sao giống như rơi vãi tinh hoa, hóa thành vô số dòng sông nhỏ chậm rãi chảy đến bên hắn.

Sở Phong vẫn không nhúc nhích, được vô số ngôi sao nhỏ bao vây lấy, trông có vẻ rất mông lung.
— QUẢNG CÁO —