Lục Trung chợt nghĩ đến một trường hợp, chính con bé Tiểu Bạch là người biến thành nàng để lừa dối hắn. Huyết Yêu nhất định đã biết hắn là ai, chuyện điều tra ra Mỵ Trâm cũng chẳng lạ gì. Có thể Huyết Yêu nghĩ biến thành Mỵ Trâm có thể lừa và giết hắn ư? Gã tóc đỏ đó giống như Trúc Chi đều nghĩ Mỵ Trâm là nhược điểm chí mạng của hắn.
Lục Trung lạnh lùng nói:
“Ngươi đừng tưởng biến thành người ta quen biết thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Ta còn hận nàng nữa là đằng khác.”
Tiểu Bạch, dưới bộ dáng của Mỵ Trâm, ngước mặt lên nhìn Lục Trung, bắt đầu cất tiếng hát:
“Đắm say những tháng ngày bên nhau
Ai đã thề non, ai đã hẹn biển
Rồi vội vàng xa cách như chưa từng
Một mình em ngậm ngùi những niềm đau, một mình em ngậm ngùi những niềm đau.”
Giọng hát này đích thị là của Mỵ Trâm, đúng là khúc hát này nàng đã từng hát cho hắn nghe khi hắn còn bị giam trong ngục. “Không, không thể”, hắn tự thì thầm với chính mình. Nàng không thể còn sống sau ngần ấy thời gian được khi nàng chỉ là một con người bình thường. Chắc chắn là âm mưu của bọn họ. Họ biết nhược điểm của hắn là Mỵ Trâm, nên phái người đến giả dạng là nàng, hòng khiến hắn phân tâm.
Nhưng còn bài hát này, chỉ có nàng và hắn biết về nó cơ mà. Hắn nhớ ra còn một người nữa biết về bài hát này là Trúc Chi. Cho dù cô ta biết về nó, cũng không thể nào cô ta biết được mối liên quan giữa nàng, hắn và bài hát này.
Có thể cô ta biết Mỵ Trâm còn sống nên mới hỏi hắn “Anh không muốn gặp lại Mỵ Trâm sao?”. Đáng lý lúc đó hắn phải nghi ngờ rồi mới phải. Trúc Chi nói như vậy rõ ràng nàng còn sống. Và nàng bằng cách thần kỳ nào đó đang đứng trước mặt hắn, hát cho hắn nghe.
Lục Trung xua đi ý nghĩ: Nàng còn sống. Hắn lắc đầu nói với vẻ nghi ngờ:
“Bài hát đó, ta cá là Trúc Chi đã hát cho ngươi nghe. Các ngươi biết nàng từng hát bài hát đó cho ta nghe ư? Các ngươi có thể điều tra ra cả chuyện đó ư?”
Mỵ Trâm vẫn còn đang chật vật với vết cắn của rắn, máu đã bắt đầu đen, và nàng đang cảm thấy gần như không xong. Nàng cố nói cho hắn hiểu:
“Huynh không còn là người mà ta biết, Ái Thiêm. Ái Thiêm của ta hẳn là phải nhận ra ta chính là người trong lòng huynh ấy. Bài hát thì có thể giả vờ, nhưng kỷ niệm thì không.”
Lâu nay nàng ở đâu, làm gì, tại sao nàng khi ấy lại rời bỏ hắn, hắn thật sự muốn biết. Nhìn thấy khuôn mặt nàng nhăn nhúm lại vì đau đớn, hắn cảm tháy nhói trong tim. Chẳng phải hắn muốn nàng chết đi ư? Chẳng phải hắn muốn tự tay đoạt mạng nàng ư?
Lục Trung quỳ rập xuống, hắn bò tới chổ Tiểu Bạch. Bây giờ Tiểu Bạch đã hóa thân thành nỗi kiếp sợ nhất trong lòng Lục Trung: chính là vị muội muội mà hắn đem lòng vừa yêu vừa hận. Hắn lôi giải dược ra, trực tiếp bôi nó lên cổ của nàng. Khuôn mặt đã vì nước mắt mà ướt đẫm. Hắn không biết nên nói với nàng câu gì, cũng không biết nên hỏi nàng cái gì. Hắn đang rất thương tâm.
Cuối cùng, Lục Trung quyết định tin đây là Mỵ Trâm Của hắn. Hắn ôm lấy đầu của nàng, ép nó vào lòng ngực. Hắn thủ thỉ:
“Muội còn sống ư?”
“May phước, muội còn sống.”
Lục Trung ép Mỵ Trâm mặt đối mặt với mình. Hắn nói:
“Tại sao muội lại ở cùng Huyết Yêu? Không phải muội đã cưới gã pháp sư kia ư? Không phải muội đã thỉnh cầu gã đến giết ta lấy trái tim ta ư? Không phải muội thất hẹn với ta, nói ra nơi ở của ta khiến ta suýt bị giết chết ư?”
Tiểu Bạch gạt tay của Lục Trung ra một bên. Nó dùng khuôn mặt bi thương của Mỵ Trâm nói với Lục Trung:
“Không phải muội là người bội tín. Huynh mới là kẻ khiến muội phải chịu bao nhiêu thương tổn sau này.”
Trúc Chi vừa chứng kiến được một màn. Cô còn lạ gì trình diễn xuất của Tiểu Bạch. Nó còn từng giả vờ làm Huyết Yêu, ngay cả cô cũng không nhận ra nó đang giả dạng thành hắn cơ mà. Cô núp một chổ canh chừng, trừ trường hợp Tiểu Bạch diễn xuất không xong sẽ xông vào sứu nó. Không thể để nó bị thương lại còn chống đối với Lục Trung. Mà cô cũng tò mò Mỵ Trâm và Lục Trung đã xảy ra cớ sự gì.
Lục Trung gào lên:
“Nàng nói dối. Chính tai ta nghe được cái tên pháp sư họ Đinh đó nói rằng: Muội là người sai khiến hắn đến giết ta.”
Tiểu Bạch gào đáp trả:
“Cái tên đó nói chứ có phải muội nói đâu? Huynh ngu ngốc giả vờ hay ngu ngốc thật? Muội là người như vậy sao? Nếu muội muốn huynh chết, huynh nghĩ huynh có thể chạy thoát khỏi nhà lao một cách an toàn ư?”
Hai vai Lục Trung run lên. Ý của nàng ấy, hắn vẫn chưa tỏ tường. Rõ ràng tên pháp sư đã nói như thế với hắn. Mà không, hắn quả thật không phải nghe từ miệng nàng. Hắn tin gã pháp sư, bởi vì gã biết nơi giao hẹn giữa nàng và hắn. Trong cơn tuyệt vọng vì không đợi được nàng, hắn đã chấp nhận tin những lời của gã pháp sư.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt Mỵ Trâm, hắn muốn chắc rằng người con gái trước mặt không phải vì sợ hắn sẽ giết nàng mà nói dối hắn. Hắn hỏi:
“Nói như vậy là có ý gì?”
“Cha đã đưa ra hai sự lựa chọn: một là thả huynh đi và muội phải ở yên trong nhà, hai là giết chết huynh. Chuyện chúng ta muốn bỏ trốn cùng nhau, cha muội đã biết.”
Lục Trung thụt lùi ngã xuống đất. Tay của hắn dính đầy bùn đất, đôi mắt đang mở to hết cở nhìn vị muội muội của hắn. Có thật những gì nàng nói là sự thật? Có thật nàng đã vì tính mạng của hắn mà ở lại trong nhà họ Lý, chứ không phải muốn lấy mạng hắn. Trong lòng hắn đang rất hoảng sợ.
Nếu là sự thật, chính vì cứu Lục Trung thoát khỏi lau tù mà Mỵ Trâm phải một mình nhận hình phạt của người cha kia sao. Cái tên pháp sư ác độc đó đã lừa gạt hắn. Cái tên đó đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa họ trong nhà lao ư? Sau đó lại lừa dối gã rằng nàng đồng ý cưới hắn và muốn đoạt trái tim của hắn.
Lục Trung gầm vang trời. Không ngờ cả đời sáng suốt lại bị một kẻ xa lạ lừa gạt suốt ngần ấy năm. Hắn đã ôm mối hận người đã hy sinh tính mạng cứu hắn là Mỵ Trâm. Hắn đã nghĩ nàng tuyệt tình, đầy dối trá, độc ác đến mức muốn ăn trái tim của hắn để duy trì mạng sống kia. Hắn gắt gao ôm lấy Mỵ Trâm vào lòng. Hắn muốn tạ lỗi cùng nàng, hắn muốn nàng tha thứ cho sự ngu ngốc và dễ tin người của hắn.
Tiểu Bạch trong dáng vẻ của Mỵ Trâm cố đứng dậy, vùng vẫy khỏi cái ôm của Lục Trung. Nó lùi ra xa khỏi hắn, nức nở khóc lóc thảm thiết (Trúc Chi ngối phía xa tặc lưỡi khen ngợi một hồi lâu):
“Muội đã chết. Đây chỉ là phần linh hồn của muội được Huyết Yêu cứu lấy. Muội thà chết chứ nhất quyết không lấy tên Đinh Khiết Ngạn đó.”
Ba chữ “Đinh Khiết Ngạn” như một con dao khứa lấy trái tim của Lục Trung. Trước giờ, hắn chỉ biết tên pháp sư đó họ Đinh, chưa bao giờ biết tên đầy đủ của hắn. Khiết Ngạn nghe quen đến mức nào cơ chứ. Có phải là người mà hắn đang nghĩ đến hay không? Bởi vì Khiết Ngạn – cánh tay phải của Ngọc Tự, cũng là một pháp sư hùng mạnh. Hy vọng là không phải.
Ngọc Tự có biết điều này không? Có phải vì thế mà chủ nhân của hắn không cho cả hai gặp mặt nhau từng ấy thời gian không? Sao hắn lại chưa một lần suy nghĩ về điều này? Cùng làm dưới trướng của Ngọc Tự, lại chưa từng gặp nhau. Muốn xác nhận, hắn chỉ còn cách tìm chủ nhân hỏi thẳng hoặc gặp trực tiếp gã ta thôi.
Lục Trung dãy dụa dưới đất, hắn ôm lấy cái đầu đang đau như búa bổ. Không thể nào tên pháp sư kia cùng với Khiết Ngạn mà hắn biết là cùng một người. Chủ nhân sẽ không đời nào đối xử với hắn như thế. Chủ nhân thừa biết hắn muốn giết gã pháp sư kia như thế nào kia mà. Chắc chỉ cùng tên họ mà thôi.
Lục Trung nhớ lại cái ngày hôm đó. Hắn đã quyết định buông xuôi số phận của mình rồi. Hắn không còn lý do sống nữa. Mẹ mất, người mà hắn yêu thương cũng sắp trở thành vợ kẻ khác. Hắn không còn tiếc nuối nào nữa. Hắn sẽ thành toàn cho nàng, dù trong lòng hắn đang dâng trào một mối hận muốn giết chết nàng.
Gã pháp sư họ Đinh không hiểu vì lý do gì lại không giết Lục Trung ngay. Gã đang ngóng chờ cái gì đó. Lục Trung cho rằng, lòng trất ẩn của gã đang xâm chiếm tâm trí của gã, nên gã mới chậm thi hành phi vụ giết người tàn bạo ấy.
Bỗng một cơn gió mạnh lùa đến, Ngọc Tự xuất hiện đánh bay gã pháp sư họ Đinh và cứu lấy tấm thân tàn ma dại của hắn. Chủ nhân đã cứu rỗi hắn, từ thể xác đến tâm hồn. Mặc dù rất hằn hộc với hắn, nhưng nghĩ về quá khứ kia, hắn lại một lòng trung thành với chủ nhân.
Chưa nói đến việc, chính Ngọc Tự là người đã đào tạo hắn trở thành một ác thần có sức mạnh như ngày hôm nay. Ơn cứu mạng cộng ơn dạy dỗ của ngài khiến hắn khâm phục và đã thề trung thành với ngài đến chết mới thôi. Hắn đã đổi tên thành Lục Trung và đi theo ngài ấy cho đến giờ.
Tiểu Bạch nhận thấy nét bi thương của Lục Trung hiển hiện trên nét mặt. Trúc Chi núp bên kia cũng thấy rõ mồn một. Tại sao nghe đến cái tên đó lại khiến hắn đau đớn đến vậy, đau đớn còn hơn cả khi thấy Mỵ Trâm sống lại. Không chừng hắn ta quen biết với Khiết Ngạn kia.
Lục Trung cố lấy lại bình tĩnh. Có khi là hai người trùng tên thôi, chuyện đó chẳng có gì hiếm hoi cả. Hắn cố đứng thẳng lưng, nhìn vào người con gái mình thầm thương trộm nhớ bao đêm dài. Hắn muôn ôm lấy nàng một lần nữa lại sợ nàng cự tuyệt hắn. Thế là hắn đành đứng im một chổ nhìn nàng.
Tiểu Bạch thừa cơ hội hắn phân tâm, nó chạy tới ôm lấy Lục Trung vào lòng. Lục Trung những tưởng người con gái của mình đã nghĩ thông, nàng thật sự muốn ôm ấp hắn như ngày xưa cũ.
Nào ngờ, Tiểu Bạch dùng cây trâm trên tay đâm vào lưng của Lục Trung. Gã rú lên đau đớn bên trong lòng của nó. Chưa hết, nó đẩy hắn xuống đất, biến trở lại thành Tiểu Bạch. Nó dùng một sợi dây xích nhỏ màu đỏ quấn chặt thân thể của Lục Trung. Sợi dây này Huyết Yêu đã đưa cho nó và nhấn mạng rằng:
“Chỉ khi nào hắn mất tỉnh táo hãy dùng sợi dây này trói hắn lại. Hắn sẽ không cách nào thoát ra khỏi nó dù sức mạnh của hắn lợi hại thế nào đi nữa.”
Quả nhiên, sau khi cột chặt Lục Trung lại, hắn có cựa quậy cũng chẳng thoát khỏi sợi dây đó. Đến lúc này hắn mới biết mình đã bị lừa bởi con nhóc kia. Nó biến thành Mỵ Trâm và dụ hắn vào tròng. Còn hắn ngu ngốc đến mức mắc bẫy. Quái lạ ở một chổ, sao nó biết những kỷ niệm rất riêng tư của hắn và Mỵ Trâm? Nhất là đoạn ký ức trong nhà lao kia.
Lục Trung trừng mắt nói:
“Tại sao lại làm vậy? Dùng Mỵ Trâm lừa gạt ta, ngươi rất thỏa mãn ư?”
“Chúng ta là kẻ địch. Ta lừa ngươi là chuyện nên làm. Nhưng Tiểu Bạch ta sẽ không giết ngươi, vì lời hứa với chú Huyết Yêu.”
Lục Trung cắn răng nói:
“Tại sao lại biết về Mỵ Trâm, biết về hai chúng ta?”
“Ta có thể đọc được ký ức trong đầu của ngươi, Lục Trung. Ngay cả nỗi tương tư dai dẵng mà ngươi dành cho vị tỷ tỷ kia.”
“Vậy thì những gì ngươi nói với ta lúc nảy đều là lừa gạt ta thôi sao?”
Tiểu Bạch ngồi xuống gần Lục Trung, nó rót vào tai hắn:
“Không. Không. Những việc đó đều là sự thật. Mỵ Trâm chị ấy đã hy sinh tính mạng của mình để cứu lấy ngươi. Ngươi không hề biết hay sao? Mỵ Trâm bị một loại bệnh kì lạ, phải dùng trái tim tươi của một kẻ con lai giữa người và thần tiên mới có thể chữa hết bệnh. Tên pháp sư kia muốn có trái tim của người để luyện đan dược. Nhưng Mỵ Trâm không muốn giết ngươi. Chị ấy thà chết chứ không bao giờ muốn mạng của ngươi đổi lấy mạng của mình. Biết vì sao không?”
Tiểu Bạch cúi xuống mớm cho Lục Trung một câu đả kích tinh thần của hắn:
“Chị ấy yêu ngươi. Ta đã gặp được chị ấy. Ngươi nghe lời một chút, ta sẽ thành toàn cho ngươi gặp người trong mộng. Sẽ sớm gặp nhau thôi, Huyết Yêu đã chắc như vậy.”
Nói xong, Tiểu Bạch dùng một hô lô thu phục Lục Trung vào bên trong trước sự chứng kiến của Trúc Chi. Đương nhiên cô cũng vừa mới nghe cuộc trò chuyện nho nhỏ của họ. Cô quyết định chạy ra xem sao.
Trúc Chi vừa ra đã hỏi ngay:
“Em có ý gì khi nói đã gặp gỡ Mỵ Trâm?”
“Huyết Yêu và em đã đi gặp chị ấy. Nhờ vậy mà em có thể giả dạng chị ấy giống vậy đó.”
“Hai người đi gặp chị ấy ở đâu?”
“Đương nhiên là xuống âm phủ gặp rồi.”
“Cái gì? Chị ấy đã chết ư?”, Trúc Chi nói xong tự thấy bản thân ngu ngốc, Mỵ Trâm đương nhiên đã chết, dù sao thời gian trôi ngần ấy năm nàng cũng không thể nào còn sống được. Huống hồ, nàng lại còn mắc bệnh quái lạ nữa.
Tiểu Bạch đột nhiên nói giọng buồn buồn:
“Mỵ Trâm không muốn siêu thoát bởi vì vẫn còn muốn gặp và từ biệt Ái Thiêm lần cuối. Chị ấy không thể theo tụi em lên trên này, nên chỉ còn cách nhờ vả Huyết Yêu đừng làm ảnh hưởng đến tính mạng của hắn.”
Trúc Chi gật đầu cười với Tiểu Bạch. Cô gởi lời khen ngợi có cánh cho nó. Bởi vì nó vừa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thu phục Lục Trung. Huyết Yêu hẳn đã đoán được khi Tiểu Bạch xuất hiện trong bộ dạng của Mỵ Trâm, Lục Trung nhất định không cách nào ra tay với nó được. Nhất là sau khi biết được sự thật, Mỵ Trâm đã chọn tính mạng của hắn mà bỏ lỡ cuộc gặp gỡ kia.
“Đôi khi chị nghĩ Huyết Yêu như biết hết mọi chuyện vậy.”
Vừa dứt lời, Trúc Chi ngã xuống đất. Tiểu Bạch hoảng vía chụp kịp cánh tay của cô, nhưng cả người nặng nề của cô vẫn tiếp đất. Lúc này, nó mới trông thấy vết thương trước ngực của Trúc Chi loang ra một mảng dài đến tận rốn, thâm đen; mặt của cô xanh xao như không còn giọt máu. Nó cố gọi cô dậy, đáp lại chỉ có sự im lặng đến đáng sợ.