Ngư Lâm ghét cái kiểu nói chuyện ngang ngược của tên pháp sư. Gã làm như Ái Thiêm và đứa con kia được sinh ra với mục đích dùng để duy trì sự sống cho gã vậy. Làm gì có việc lấy mạng sống của người khác ra làm trò tiêu khiển và cho đó là điều hiển nhiên được.
Ngư Lâm đã đuổi kịp đến đây, nếu không giết được tên pháp sư này, hắn thề không trở về làm cái nghề bảo vệ của người phàm nữa, hắn sẽ biến mất khỏi thế gian này mãi mãi. Hắn tiếp tục nắm chặt Giao Long, phi người vào chém cho bằng được Khiết Ngạn.
Lúc này, Nhất Đằng, Cẩm Như và gần hơn năm mươi pháp sư trừ tà đã triệt hạ xong đám thuộc hạ của Khiết Ngạn. Bọn chúng không mạnh lắm, bọn chúng trở nên vô dụng một cách kỳ cục. Không phải lúc bắt họ đi, chúng rất mạnh sao. Có thể thấy, tất cả sức mạnh mà chúng có đều do một tay Khiết Ngạn dùng những linh hồn ác quỷ nhét vào. Mà Nhất Đằng cũng với Cẩm Như nào vô dụng khi đụng độ ma quỷ đâu. Ít nhất, họ cũng mệt lả sau trận chiến này.
Tất cả mọi người nhìn nhau và trao cho nhau một nụ cười tươi. Lâu rồi họ lại xông pha một trận sống chết như thế. Và cũng lâu rồi họ mới lại cùng đồng nghiệp tương ngộ trong một tình huống như thế. Họ dùng thời gian còn lại làm quen với nhau trước khi trở về nhà an toàn. Họ muốn nhớ từng khuôn mặt đã ở bên nhau lúc này, nhất là cái ơn cứu mạng mà Nhất Đằng đem lại.
Nhất Đằng nói to:
“Ngoài kia vẫn còn một tên nguy hiểm, hiện giờ một người mà tôi quen biết đang đánh với gã. Sau khi trở về an toàn, tôi nghĩ anh em mình sẽ gặp và cảm ơn người kia một cách đàng hoàng. Bây giờ, chúng ta không nên xen vào trận chiến của họ. Tôi sẽ nhờ bạn của tôi đưa mọi người rời khỏi đây trước. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sau.”
Mọi người nhất trí đồng ý với Nhất Đằng. Họ cũng biết bản thân ở đây chỉ thêm gánh nặng cho những người vừa cứu mạng mình. Tốt nhất, họ cứ tạm lánh nạn đã. Sau khi xong việc, họ sẽ gặp và nói lời cảm ơn chân thành.
Cẩm Như đưa họ rời đi. Nhất Đằng vẫn còn nhiều điều muồn biết nên không thể rời đi ngay. Ông muốn biết Ngư Lâm tại sao lại hành động như vậy. Tại sao hắn lại đến đây cứu ông. Ông lén chạy ra bên ngoài xem tình hình.
Lúc này, Ngư Lâm và Khiết Ngạn vẫn còn đánh nhau rất hăng. Có thể thấy nhà cửa gần đó đều trở nên tan hoang vì đòn mà họ dùng tấn công đối phương. Ông thấy Ngư Lâm đánh nhỉnh hơn rất nhiều, nhưng sao mãi chưa hạ được Khiết Ngạn.
Đột nhiên, có một người khác xuất hiện ngay bên cạnh Nhất Đằng. Người này mặc dù nhìn trẻ tuổi hơn ông một chút, nhưng sát khí của người này không thể đùa được. Nhất Đằng còn chưa xác nhận tên này là phê nào, thì người này la toáng lên:
“Khiết Ngạn.”
Người này gọi to tên của Khiết Ngạn. Bởi vì hắn bối rối thực sự. Có đến ba người đàn ông ở đây và chẳng biết ai trong số họ là Khiết Ngạn. Gã pháp sư thì quay lưng về phía người này nên hắn không nhìn được mặt tên ấy.
Khiết Ngạn bị gọi tên thì hơi sửng sốt, gã quay lại nhìn thấy Lục Trung đứng đó. Mắt hắn suýt nữa rớt luôn tròng đen ra ngoài. Ngay cả Ngư Lâm cũng bị dọa một hồi. Người đang đứng kia không phải là em trai cùng cha khác mẹ của hắn hay sao.
Khiết Ngạn không biết người tới là Lục Trung. Gã cứ ngỡ Ái Thiêm đến đây đòi nợ. Gã quát tháo một hồi:
“Ngươi mất tích bao lâu. Nay xuất hiện lại bởi vì biết ta đã bắt sống đứa con của ngươi ư, Ái Thiêm?”
Lục Trung cố kiềm lại cảm xúc phức tạp trong lòng mình. Sau khi lằn theo dấu thư, hắn đã tìm được đến đây. Vậy mà tên Khiết Ngạn – đồng môn của hắn lại chính là Đinh Khiết Ngạn suýt giết chết hắn đêm đó. Hắn có thể nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra, ngay cả những lời nói dối hoang đường mà gã đã lừa được hắn.
Tất cả đã quá rõ ràng, Ngọc Tự một mặt cứu hắn thoát khỏi sự truy đuổi của Khiết Ngạn. Mặt khác lại che giấu cái bí mật này. Mục đích của lão là gì khi ngăn không cho hắn và gã gặp nhau. Lão chắc hẳn biết người mà hắn căm giận nhất ngoài Mỵ Trâm ra chính là gã pháp sư này kia mà.
Lục Trung bây giờ mới nhìn kỹ người đang đánh nhau với Khiết Ngạn là người từng muốn giúp đỡ mình, nhưng dĩ nhiên lúc đó hắn từ chối người ta. Hắn không thèm tin dù người ta đã nói: Người ta chính là anh cùng cha khác mẹ với hắn.
Lục Trung đau đớn nhìn về phía Khiết Ngạn. Nhận ra tất cả đau khổ mà hắn có đều xuất phát từ người này. Nếu gã ta không vì muốn lấy trái tim này của Ái Thiêm để duy trì cái mạng sống hèn yếu kia, hắn đâu đến nỗi lìa xa Mỵ Trâm, bị truy đuổi đến tận cùng. Ngay cả việc hắn có một đứa con trai cũng chỉ được nghe từ miệng người khác.
Nhất Đằng cũng ngạc nhiên không ít. Khiết Ngạn gọi người này là Ái Thiêm, vậy hắn chính là người cha ruột của ông rồi. Nhìn một người còn trẻ tuổi hơn cả mình đóng vai trò làm cha của mình, không biết ông nên biểu lộ cảm xúc ra sao đây.
Ngư Lâm lo lắng nói:
“Sau đệ lại đến đây? Chổ Huyết Yêu đã xảy ra chuyện gì ư?”
Lục Trung lắc đầu, hắn nói:
“Là Trúc Chi đề nghị đệ tới đây một chuyến. Xem ra đúng như dự đoán, Đinh Khiết Ngạn và Khiết Ngạn là một người.”
Ngư Lâm hướng mắt về phía Nhất Đằng, người đang đứng bên cạnh Lục Trung, không quên giới thiệu:
“Đứa con của đệ vẫn còn an toàn đứng cạnh đệ. Đệ nhìn xem, khuôn mặt của nó giống Mỵ Trâm biết bao.”
Lục Trung quay sang ngó Nhất Đằng khiến ông bối rối. Trong tình cảnh này, thú thực, ông không biết phải chưng bộ mặt nào ra. Ông chỉ đứng đó, giả đò dửng dưng, mặc cho Lục Trung quan sát một hồi.
Khiết Ngạn không thích bị phớt lờ, nhất là chuyện ba người kia hội ngộ một cách bất thường. Ngư Lâm thì không nói, có thể hắn đã theo dõi gã kể từ khi gã bắt được Nhất Đằng. Thế còn Ái Thiêm từ đâu ra? Tai sao hắn vẫn còn sống đến tận lúc này.
Lục Trung tự động giới thiệu:
“Nhìn mặt của ngươi, ta đoán ngươi cũng không hề biết ta là Lục Trung.”
“Cái gì?”, Khiết Ngạn vẫn còn hơi mơ hồ thốt lên một câu.
“Chủ nhân đã giấu ta lẫn ngươi, Khiết Ngạn. Đó là lý do chủ nhân không muốn ta và ngươi gặp mặt nhau, dù hai ta đều là cánh tay đắt lực của người.”
Khiết Ngạn lao tới bớp lấy cổ của Lục Trung. Gã nói trong tức giận:
“Đừng giở trò gạt ta, Ái Thiêm. Ta không ngu ngốc như ngươi.”
Lục Trung rút lá thư mà Ngọc Tự muốn hắn chuyển cho Khiết Ngạn, cố nhét vào tay gã trước khi gã kịp giết chết mình. Khiết Ngạn buông tay ra khỏi cổ Lục Trung. Gã cầm lá thư kia lên săm soi, hòng muốn tìm ra cái bút tích giả mạo.
Nhưng không, bút tích kia đích thị là của Ngọc Tự - chủ nhân của gã. Trong lá thư, chủ nhân buộc gã phải tiêu hủy giải dược mà Âm Tà độc gây ra. Ngọc Tự cũng mong gã nhanh chóng điều binh bao vây cổng Âm giới. Tối hôm nay, nhất định phải chiếm được Âm phủ.
Lời văn đanh thép vô cùng, theo như lời Ngọc Tự, lão muốn gã phải thực hiện ngay hành động của mình không được chậm trễ thêm một phút nào. Còn về phần lão, lão đã bắt được tên tiểu ma vương và chuẩn bị nhai tim của nó.
Khiết Ngạn không tập trung được vào lá thư. Bởi vì sự thật giống như Ái Thiêm đang nói: Hắn là Lục Trung. Khiết Ngạn không thể tin vào sự thật trước mắt. Vậy là chủ nhân đã lừa gạt gã bấy lâu ư? Chủ nhân chắc phải biết gã muốn dùng trái tim kia để bảo toàn mạng sống của mình chứ. Huống hồ, chính chủ nhân là người nói với gã về một tên có dòng máu lai giữa thần tiên và con người kia mà.
Khiết Ngạn thốt lên, trong giọng của gã vừa có một chút tức giận vừa buồn bã:
“Chủ nhân hẳn vì muốn bảo vệ ngươi, cho nên mới không để hai ta gặp nhau. Bỏi vì người biết ta sẽ không tha cho cái mạng của ngươi.”
Lục Trung lắc đầu:
“Không. Chủ nhân vì muốn bảo vệ ngươi mới đúng, tên pháp sư họ Đinh. Bởi vì ta mới là kẻ sẽ giết chết ngươi nếu chúng ta chạm mặt. Mà ta không còn ngu ngốc như cái lúc chúng ta chạm mặt nhau đâu.”
Tên lùn xấu xí tái xuất hiện trong bộ dáng ngáo ngơ. Nó cũng cầm trên tay một bức thư từ Mạc Y và định chạy tới đây cấp báo cho Khiết Ngạn. Nào ngờ, nó phát hiện binh lính bị giết hại gần như không còn một tên. Nó tính chạy hỏi Khiết Ngạn có cần điều âm binh ra hay không. Nó đứng như trời chồng khi thấy Ngư Lâm cầm trong tay một thanh kiếm nhỏ và dài, Khiết Ngạn đang bầm gan tím tái mặt mày đang nói chuyện với một tên khác cũng đang giận dữ không kém.
Tên lùn la làng:
“Các ngươi là ai?”, trong giọng của nó không thấy một chút tự tin nào.
Khiết Ngạn quay sang nói:
“Chuyện gì?”
“Có thư từ Mạc Y. Lãnh địa của chủ nhân bị Huyết Yêu và đám thuộc hạ tấn công. Bây giờ ở bên đó rất loạn.”
Thì ra, Mạc Y vẫn có thời gian thông tin cho Khiết Ngạn nắm rõ tình hình. Khiết Ngạn lập tức trở nên gấp rút. Chuyện truy hỏi lý do, gã sẽ hỏi chủ nhân sau. Chuyện trước mắt phải dẫn âm binh đến trợ giúp chủ nhân một tay.
Khiết Ngạn nhớ ra, lúc nảy, Ngư Lâm đã hỏi Lục Trung về Huyết Yêu. Không lẽ hắn đã phản bội chủ nhân rồi ư. Đáng lý việc giao thư từ hắn nên để một người khác thay thế chứ.
Khiết Ngạn hỏi Lục Trung:
“Ngươi thân chinh đến đây gặp ta hẳn là đã phát hiện ra chuyện cũ?”
Lục Trung khoanh tay lạnh lùng:
“Đúng vậy.”
“Ngươi phản bội chủ nhân, ngươi giúp tên Huyết Yêu đến được lãnh địa của chủ nhân đổi lại hắn sẽ nói cho ngươi biết sự thật ư?”
“Không.”, Lục Trung khẳng định lại một lần nữa, “Ta không phải là người đưa Huyết Yêu đến gặp chủ nhân. Ta đến đây để xác nhận xem ngươi và Đinh Khiết Ngạn kia có phải cùng một người hay không. Sau đó, ta sẽ đến gặp chủ nhân hỏi cho bằng được cái lý do: Vì sao ngài biết tất cả mọi chuyện lại muốn giấu ta, ngài cứu ta có mục đích gì, muốn ta sống trong căm hận Mỵ Trâm là vì đâu. Nhưng trước hết, ta sẽ giết ngươi rửa mối hận trong lòng ta trước.”
Khiết Ngạn nói câu gì nghe như:
“Nằm mơ.”
Lục Trung quay sang nói với Ngư Lâm:
“Huynh sẽ giao tên này lại cho đệ chứ? Đệ muốn chính tay đệ giết chết hắn.”
Ngư Lâm tỏ ra e ngại:
“Ngay cả Giao Long cũng không giết được hắn. Cơ thể của hắn có một chút lạ. Vết thương không có máu. Đệ hãy cẩn thận một chút. Ta đưa Nhất Đằng tạm lạnh một chút.”
Ngư Lâm nói xong bay tới gần Nhất Đằng và đưa ông đi mất. Trước khi biến mất hẳn, hắn còn kịp chụp lấy cổ áo tên lùn xấu xí theo. Tên lùn kịp ném một hồng bao lớn gần bằng một cái đầu người cho Khiết Ngạn. Nó nói lớn:
“Bửa tối của đại ca trong đấy.”
Khiết Ngạn tươi cười. Cơ thể của gã đang thay đổi. Cái mà gã cần nhất trong lúc này chính là một quả tim tươi. Gã chỉ cần ăn nó và sức mạnh của gã ngay cả đến tên Ngư Lâm lúc nảy cũng phải khiếp sợ, chứ đừng nói một tên tép riu như Lục Trung. Khiết Ngạn nuốt trọn quả tim kia trước mặt Lục Trung.
Sau đó, khi Lục Trung còn chưa định thần, Khiết Ngạn đã lao vào nắm lấy cổ ảo của hắn. Lục Trung đã đề phòng từ trước, hắn dùng thanh đoản kiếm chặn nhát chém từ Khiết Ngạn. Cả hai bắt đầu phô diễn sức mạnh trước mặt nhau.
Lục Trung đâm vào ngực Khiết Ngạn một nhát chí mạng. Chính hắn cũng bị Khiết Ngạn đâm trúng một nhát. Cả hai văng ra xa, hướng ngược nhau. Họ cố bò dậy một lần nữa, muốn triệt hạ đối phương.
Nhưng điều khiến Khiết Ngạn hoang mang nhất chính là máu đang chảy dài trước ngực gã. Chuyện này đáng lý không thể xảy ra. Lục Trung thì chỉ đứng đó bắt đầu cười.
Khiết Ngạn đột nhiên co rúm người lại. Gã bắt đầu cào lên mặt mình vì ngứa, rất ngứa. Gã cảm thấy ngứa khắp nơi trên cơ thể mình, nhất là khuôn mặt. Gã gãi mạnh đến mức toét máu, mặt của gã xuất hiện mấy vệt dài, máu rỉ theo đường cào. Gã gãi khắp mặt rồi lại bắt đầu gãi khắp thân thể của mình, cho đến khi gã cảm thấy móng tay của mình không thể làm thỏa mãn cảm giác ngứa đem lại, gã chuyển sang dùng thanh kiếm trên tay liên tục khứa khắp nơi trên cơ thể mình.
Khiết Ngạn không thấy đau chỉ thấy đã ngứa. Mỗi lần thanh kiếm chạm vào cơ thể, gã lại run lên vì thích thú. Gã cứ tiếp tục hành động như thế. Mãi cho đến khi thân xác của gã bắt đầu tách ra từ từ, những lớp da bắt đầu tróc ra từng đóm nhỏ, gã mới nhận thấy bản thân đang làm gì. Gã ném thanh kiếm đi, tuyệt vọng nhìn Lục Trung. Gã hộc ra một ngụm máu tươi.
Lục Trung biết không thể đánh bại cái tên pháp sư ác ma này, vì thân thể bất bại đó. Hắn chỉ còn cách gài bẫy gã. Đầu tiên, trước khi đến đây, gã đã cố tình hạ một loại độc lên tất cả quả tim mà Khiết Ngạn dự trữ bên trong cái kho của gã. Hắn biết điểm chết của gã nhờ một lần Ngọc Tự đã lỡ miệng nói cho hắn biết. Độc rắn của hắn có thể giết chết Khiết Ngạn. Loại độc này được nuôi trong môi trường đặc thù, hắn nuôi chúng chủ yếu bằng loài ếch cực độc. Hắn còn xin xỏ Ngọc Tự bào chế một loại độc dược khiến người ta chết trong vòng nửa giờ đồng hồ.
Ngọc Tự khi ấy đã lỡ miệng nói:
“Tốt nhất đừng để Khiết Ngạn dùng loại độc này. Nó có thể chết nếu nó lỡ để chúng lọt vào dạ dày, dù chỉ một giọt nhỏ.”
Lục Trung lạnh lùng nhìn Khiết Ngạn nằm đó. Gã vần còn đang cố hớp lấy không khí một lần nữa. Không chịu tin cái thân xác kia bắt đầu không nghe lời mình.
Lục Trung lạnh nhạt nói:
“Kết cục của một kẻ luôn dùng trái tim của kẻ khác để duy trì mạng sống là chết không toàn thây. Ngươi biết đấy, ta đã hạ độc vào tất cả quả tim mà ngươi đã cất giữ, trừ trường hợp ngươi không lấy trúng quả tim được tẩm độc.”
Khiết Ngạn yếu ớt nói:
“Ngươi cố hạ độc ta từ trước, dù chưa xác nhận ta có phải là Khiết Ngạn kẻ thù của ngươi ư?”
“Đúng vậy. Nếu ngươi không phải gã pháp sư họ Đinh, ta sẽ ngăn ngươi dùng quả tim tẩm độc. Ta rất muốn gặp ngươi một lần, tại sao ngươi lại gạt ta. Chuyện của Mỵ Trâm sau khi ngươi cố giết ta, ngươi không thể kể cho ta nghe ư?”
Khiết Ngạn khổ não nói:
“Nàng ấy yêu ngươi. Nàng bất chấp tất cả chỉ muốn giúp ngươi thoát khỏi nhà lao. Ta giả vờ tốt bụng, giả vờ đồng ý với điều kiện: Nàng phải lấy ta. Sau đó, ngươi biết rồi đấy. Ta đến gặp ngươi và nói những chuyện hoang đường. Nhưng thừa nhận đi, rằng ngươi ngốc đến mức tin lời một người không thân thiết như ta.”
Khiết Ngạn vừa lấy tay gỡ một miếng da trên mặt xuống đất. Gã cười khẩy, gã cười cho cuộc đời của gã. Gã cười cho số phận của gã. Đáng lý ngay từ đầu gã không nên phạm sai lầm tày đình, gã không nên dùng tà thuật làm những chuyện độc ác. Gã sẽ làm điều tốt cuối cùng vậy, mặc dù nói thật, gã mà không bị trúng độc còn lâu gã mới trở nên yếu đuối như vầy, còn lâu gã mới cảm thấy hối hận với việc làm của mình.
Khiết Ngạn nói một cách lâm ly bi đát:
“Nàng chấp nhận chết còn hơn lấy ta. Bởi vì nàng mang đứa nhỏ con của ngươi. Ta đau khổ như thế nào. Cuộc đời của ta lần đầu ta cảm thấy cơn đau của tình ái đem lại. Thì ra tất cả các ngươi đều có thể hy sinh tính mạng vì người mình yêu. Còn ta thì không. Ai đó đã đem nàng ra xa khỏi lòng bàn tay của ta.”
Khiết Ngạn nằm xuống đất, ngửa mặt lên trời một lần cuối như muốn hứng trọn ánh trăng khuyết mờ kia vào trong ánh mắt. Gã ngậm ngùi nói tiếp (giọng của gã như đang tâm sự với một người bạn lâu rồi mới gặp):
“Nhưng ai đó đã đến cứu ngươi khỏi tay của ta. Ta không biết kẻ đó là ai, kẻ đó có phải cái tên lúc nảy hay không?”
Lục Trung giọng lạc đi:
“Chủ nhân đã cứu ta.”
Khiết Ngạn cảm thấy rất buồn cười:
“Như vậy, ngài ấy đích thị muốn bảo vệ ngươi khỏi tay của ta, Ái Thiêm. Chủ nhân chưa hề nói rằng ngài đã cứu sống ngươi. Người nói với ta, Ái Thiêm ngươi đã chết. Vì thế ta mới không truy đuổi ngươi nữa mà truy đuổi đứa con của ngươi. Ta cá đó là lý do người bắt ngươi thay đổi họ tên. Ngươi nợ chủ nhân, Ái Thiêm. Ngươi nợ ngài ấy mạng sống. Đành rằng ngài ấy nói dối ngươi về ta, đành rằng ngài ấy có thế nào đi chăng nữa, ngài ấy vẫn là ân nhân của ngươi.”
Khiết Ngạn không nói thêm điều gì nữa. Gã nhìn lên trời nở một nụ cười. Trước mắt gã hiện ra hình ảnh Ngọc Tự khoác lấy vai gã nói rằng:
“Ngươi hãy trở thành người của ta. Sau này, chúng ta sẽ chiếm tam giới. Đến lúc đó, ngươi tha hồ mà ăn tim người. Cón về phần Ái Thiêm, nó đã chết dưới tay của ta rồi, ngươi quên nó đi.”
Gã tự thì thầm với chính mình:
“Cuối cùng, thuộc hạ vẫn không đi cùng ngài đến cuối cùng được.”