Chàng Bụt – Nàng, đã thôi nhìn vào tờ giấy mà cô đang ghi ghi chép chép, gã chuyển sang nhìn Huyết Yêu – người đang chăm chú nhìn Trúc Chi với ánh mắt dịu dàng, mà gã chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt ấy bao giờ.
Gã rất kinh ngạc.
Từ những gì gã nhìn thấy từ lúc gặp Trúc Chi, từ cơn ghen tuông, từ những lời nói và cả cái ôm ban nảy mà Trúc Chi bất chợt ôm Huyết Yêu cũng vậy, gã đã tin vào sợi tơ nghiệt duyên mà gã nhìn thấy.Chàng Bụt là một hàng xóm (lúc nào cũng bận rộn) của ông Tơ bà Nguyệt, lãnh trách nhiệm trông nom những số phận bất hạnh, những người cần sự giúp đỡ, cần có kỳ tích, khi ấy gã sẽ xuất hiện và giúp họ.
Gã thường hay tới lui nơi ở của ông Tơ bà Nguyệt, nên mới vô tình nhìn thấy sợi tơ nghiệt duyên ấy.
Ông Tơ bà Nguyệt cũng rất lo lắng cho tính mạng của Huyết Yêu, như cái cách mà gã lo lắng, dù sao giữa gã và Huyết Yêu cũng có qua lại thân thiết (dù hai người không gặp gỡ nhau nhiều lắm).
Bởi vì một khi sợi nghiệt duyên ấy xuất hiện, một trong hai kẻ được duyên phận kết nối lại với nhau ấy sẽ chết trong tay kẻ còn lại.Huyết Yêu đã đến gặp chàng Bụt mấy bửa trước thôi.
Hắn đến tám chuyện trên Thiên giới.
Rằng Quý Nhậm đã thực hiện một cuộc chinh phạt hay xâm lược gì ấy, rồi chuốc lấy kết cục vô cùng thảm hại bằng cái chết không mấy đẹp đẽ của lão.Chàng Bụt vừa nghe qua chuyện kinh thiên động địa đó cũng phát hoảng sơ sơ.
Bởi vì Quý Nhậm là thần tiên, mà thần tiên lại có suy nghĩ điên rồ của một ác quỷ.
Kết cục của lão ấy đều tự tay lão làm ra, đáng lắm.
Chàng Bụt sẽ không bao giờ có suy nghĩ chiếm lấy Tam giới làm gì.
Gã vẫn còn bận rộn nhiều chuyện trong công việc cứu nhân độ thế của gã.Huyết Yêu không chỉ nói về Quý Nhậm, hắn còn nói về đội quân con người nho nhỏ của hắn, cái đội quân đã nhiều lần giúp hắn giải quyết nhiều vấn đề lớn nhỏ khác nhau, trong đó có việc giết chết Mạnh Quân.
Khi nghe đến Trúc Chi chính là cô gái đã tự tử hôm nọ, gã thoáng giật mình.
Gã nói với Huyết Yêu:“Trúc Chi là cô bé mà anh muốn em theo dõi ngày trước đấy ư?”Huyết Yêu gật đầu.
Bụt nhớ lại ngay dáng vẻ của cô gái chịu thương chịu khó hôm nào, cô gái mất mát người thân yêu quý của mình, không nơi nương tựa, mà lại có sức sống mãnh liệt.
Cô luôn luôn làm việc chăm chỉ, giúp đỡ mọi người, luôn lạc quan, yêu đời, dù gã thú nhận rằng cuộc đời của cô quá nghiệt ngã, nghiệt ngã đến mức gã không tin cô lại có được tính cách như thế.Trúc Chi không phải người duy nhất Bụt quan sát và nhớ mặt, cô là người duy nhất Huyết Yêu đến gặp và nhờ vả gã trông nom.
Gã không biết lý do vì sao một thần giữ của lại nhờ một thần ban điều ước giúp mình quan sát một cô bé nhỏ, nhưng gã vẫn làm đúng như những gì Huyết Yêu nói: Luôn luôn quan sát từ xa và sẽ giúp đỡ nếu cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Bụt càng quan sát Trúc Chi lại càng nhìn ra cô có rất nhiều điểm tốt.
Bụt nhớ có một lần cô suýt nữa mất mạng khi cứu bé trai thoát khỏi cảnh bắt cóc.
Cô đã vô tình nhìn thấy bọn bắt cóc tính bắt đứa bé đi, cô thấy họ dằn co quyết liệt ngay trước cửa nhà và bà mẹ đã bị xô ngã ra ngoài đường.
Cô không thể ngồi im bên trong chiếc taxi nữa, cô lao ra với vũ khí “hạng nặng” trên tay (đó chỉ là một chai xịt côn trung mà cô vừa mua ban sáng) vào lũ cướp trắng trợn.
Cô hét toáng lên:“Mấy người nghĩ gì mà làm ba cái chuyện này ban ngày ban mặt như vậy hả? Rồi tin tôi báo công an không? Tôi nhớ mặt mũi của mấy người rồi đấy.”Câu nói kia quả nhiên có hiệu quả vô cùng tốt (mà tốt với ai thì Bụt không biết, chứ nó không tốt với cô chút nào).
Điều đó chỉ tổ khiến bốn tên to vạm vỡ kia chuyển đối tượng sang cô.
Chúng muốn khừ trử con bé lo chuyện bao đồng, người đã đinh ninh nhìn thấy mặt chúng và muốn báo công an chuyện xấu mà chúng đang làm.
Chúng muốn giết người diệt khẩu trước khi bắt thằng bé con này đi.May mà Trúc Chi khi ấy biết vài chiêu tự vệ, Bụt còn nhớ cô đã dùng hết cả bình xịt và xịt vào lũ “côn trùng to bự” kia biết tay.
Bụt núp một nơi quan sát, vừa thích thú lại vừa lo sợ cô thật sự xảy ra chuyện gì.
Khi ấy, Bụt đã âm thầm giúp cô thoát khỏi lũ người man rợ kia bằng cách báo động cho công an khu vực gần đó.
Cả lũ côn đồ đã bị bắt tại trận.Thời gian trôi thêm chút nữa, khi nghe cô khóc trên sân thượng bệnh viện, khi nghe những lời bi thương và ký ức đau khổ của cô tràn về trong tâm trí cô, nó cũng tự hiện ra cho Bụt thấy nỗi khiếp đảm, nỗi ám ảnh của cô, Bụt đã rất xót xa cho cô.
Một người đã trải qua vô vàn chuyện đau khổ như vậy lại có một sức sống mãnh liệt thế kia.
Vậy mà ung thư dạ dày giai đoạn cuối lại là giọt nước làm tràn ly, làm hy vọng sống nhỏ nhoi của cô gái vụt tắt.
Bụt càng thương xót cô gái ấy hơn.Trúc Chi muốn tự tử mà trong lòng lại khao khát được sống hơn cả.
Một người luôn lạc quan yêu đời như cô lại có ngày tự hỏi: Có phải chết đi sẽ tuyệt hơn cả việc còn sống hay không.
Cái chết đối với cô có thật là lối thoát duy nhất khi chính bản thân cô muốn sống hay không.
Bụt có nên cứu một người không hề trân trọng tính mạng của mình như cô hay không, dù cô chỉ còn rất ít thời gian trên thế gian, nhưng thay vì hưởng thụ những ngày tháng sau cùng, cô lại chọn cái chết.
Có lẽ vì giận cô chuyện cô muốn tước đi mạng sống của chính mình, bởi vì Bụt tin rằng: Tự tử cũng là một tội ác, nên Bụt quyết định không xuất hiện.
Gã chỉ kịp gửi cho Huyết Yêu một tín hiệu cầu cứu thay cho cô gái đó.Bụt biết Huyết Yêu đã đến bên cạnh cô gái đó, nhưng Bụt không biết những chuyện sau đó là gì, hắn cũng không thèm kể cho Bụt nghe những chuyện riêng tư ấy.
Bụt cũng mất đi cơ hội hỏi hắn về sợi nghiệt duyên mà mình đã trông thấy tại miếu ông Tơ bà Nguyệt.
Mãi cho đến hai tuần trước hắn mới xuất hiện trức ngưỡng của nhà Bụt và kể cho Bụt nghe mọi chuyện, về mười hai phong ấn chứa mười hai thần khí, về cả thanh kiếm lừng danh: Thanh kiếm của Quỷ đang dần mất đi kiếm khí và hắn nghi ngờ người đứng sau mọi chuyện là Nguyên Sâm.Giờ đây khi đối diện với Trúc Chi, Bụt vẫn còn chút áy náy nho nhỏ khi không cứu sống cô kịp lúc.
Và Bụt vui mừng khi thấy cô vẫn còn sống, dù đang trong hình hài của một người khác.
Khi thấy tình cảm mà cô dành cho Huyết Yêu thì gã đâm ra lo lắng cho cả hai, gã lo thực sự sẽ có một ngày một trong hai phải kết liễu đối phương.
Gã còn lạ gì cái kết cục của những người bị kết nối bởi sợi dây duyên nghiệt ấy nữa.Đang thẫn thờ về chuyện xưa cũ, Bụt bị giọng nói của Trúc Chi kéo về thực tại:“Vậy kế hoạch của chúng ta ra sao?”Huyết Yêu thôi nhìn cô.
Ánh mắt lấp lánh có chút mong đợi của Trúc Chi khiến hắn đỏ bừng mặt và hắn sợ điều gì đó vô hình đang xảy ra, một thứ gì đó bên trong lòng hắn như bong bóng vỡ tan và hắn sợ điều đó.
Thay vì hắn lập tức trả lời cô hắn lại nhích ra xa khỏi cô, tránh né sự gần gủi của hai người, tránh cả việc nhìn thấy cô đang cười rạng rỡ với mình.Điệu bộ tránh né của Huyết Yêu dĩ nhiên lọt vào tầm mắt của một kẻ có đầy kinh nghiệm trong tình yêu như chàng Bụt.
Gã biết tỏng Huyết Yêu, biết tỏng hắn đang né tránh cảm xúc sâu trong lòng hắn hơn là tránh né Trúc Chi.
Và hình như gã mơ hồ cảm nhận cái lý do, lý do mà Huyết Yêu đã nhờ gã trông chừng Trúc Chi kể từ lúc con bé ấy mới vừa tuổi đôi mươi.
Rằng Huyết Yêu đã biết về sợi tơ hồng nghiệt duyên của hai người trước cả khi sợi tơ ấy xuất hiện.
Rằng hắn đã âm thầm theo dõi cuộc sống của cô trước cả khi hai người gặp nhau, trước cả khi hai người quen biết nhau.Trúc Chi không biết những xung đột tâm lý bên trong đầu của Huyết Yêu (của cả chàng Bụt), cô chỉ nghĩ Huyết Yêu đang im lặng suy tính kế hoạch và chưa thể nói cho cô biết mà thôi.
Cuối cùng, cô giả vờ xụi lơ, cô trưng ra bộ mặt mệt mỏi quá độ, giống như kiểu Huyết Yêu mà còn không mau trả lời cô thì cô sẽ ngất mất.Huyết Yêu không còn cách nào khác ngoài việc lên tiếng trả lời cô.
Hắn định đưa tay đỡ lấy thân hình (như cành mai chỉ cần một cơn gió lùa qua sẽ rơi rụng xuống đất của cô), nhưng hắn kịp ngừng lại.
Hắn trầm giọng nói:“Phải tập hợp đội quân nho nhỏ của ta trước cái đã.
Họ cũng nên tham gia vào kế hoạch lần này.
Còn bây giờ, cô hãy nghỉ ngơi thêm một chút.
Ta biết cô đã mệt mỏi cả ngày dài.”Và rồi chàng Bụt bị Huyết Yêu đuổi khéo, hẹn ngày mai gặp lại tại nhà của Trúc Chi.
Bụt chắc mẻm cái lý do hắn đuổi khéo mình đi chẳng qua vì muốn “người tình bé nhỏ” của hắn có nhiều thời gian nghĩ ngơi đây mà.
Gã tặc lưỡi rồi rời đi một nước.Trúc Chi vội vàng nằm xuống theo lệnh của Huyết Yêu, nghe giọng thì biết nếu cô không chịu nghỉ ngơi theo lời của hắn, hắn sẽ biến cô thành đồng hồ bỏ túi.
Cô năn nỉ Huyết Yêu:“Hay anh cho tui với Tiểu Bạch về nhà tui đi.
Tui thật sự thoải mái hơn khi nằm trên giường của mình.
Anh biết tôi đang bị gì rồi đấy, nằm ở đây tui cảm thấy không được ổn lắm.”Huyết Yêu không trả lời cô, nhưng hắn đã gọi Tiểu Bạch trở lại theo ý của cô.
Hắn xua tay bảo cô và Tiểu Bạch rời đi trước khi hắn đổi ý.
Sau đó cô đã thấy mình nằm trên giường của mình rồi.
Cô thoải mái đặt lưng xuống và thiếp đi.Một gã mặc áo đen đang lạnh lùng khám xét từng ngỏ ngách, từng căn nhà sinh được những bé gái vào đêm trăng máu.
Cuối cùng gã cũng tìm được đứa bé có nốt ruồi son trên mi tâm.
Đứa bé đang nằm trong nôi, say giấc ngủ, môi của bé vẫn chúm chím cười.
Gã phớt lờ người mẹ đang nằm bên cạnh, hình như đã quá mệt vì trông trẻ suốt, mới vừa chợp mắt một chút.
Gã rút ra một con dao, lạnh lùng đâm vào mi tâm của đứa bé mang thần khí.
Đứa bé rú lên một tiếng dài khủng khiếp rồi mới chết hẳn.Trúc Chi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt dọc sóng lưng của cô.
Cô cảm nhận rõ ràng con dao nhọn hoắc kia vừa mới đâm lên mi tâm của mình.
Cô bước vội xuống giường.
Đây hẳn là một điềm báo khác, một điềm báo về cái chết của một đứa bé.
Sao gã kia lại có thể ra tay với một đứa bé một cách tàn bạo như vậy.Trúc Chi nhớ lại có một đứa bé mang thần khí của thần sinh nở và có lẽ nào người kia đã tìm ra mục tiêu và muốn lấy mạng đứa bé? Cô phải hành động trước gã, cô đã nhìn thấy trước sự việc cơ mà, cô sẽ thay đổi được chuyện tương lai kinh khủng kia.
Cô phải cứu mạng đứa trẻ vô tội ấy.Trúc Chi chạy ra khỏi phòng, cô tìm Tiểu Bạch, nhưng lại không thấy nó.
Quái lạ, cô ngó lên đồng hồ treo tường và kim giờ đang chỉ vào con số bốn.
Bốn giờ sáng, không biết đứa bé sẽ bị giết vào lúc nào, mà cô thì không thể tìm thông tin nhanh như tên giết người kia được.Trúc Chi cố nhớ lại những gì mình thấy trong điềm báo, cố nhớ lại khuôn mặt quen thuộc của người mẹ đang nằm đó và cô chợt nhận ra hình như cô đã gặp bà ấy một lần.
Đó là lần mà cô cứu đứa con trai bốn tuổi mấy của dì ấy thoát khỏi đám bắt cóc trẻ em cách đây ba năm.
Dì ấy tên Trang, cô chỉ biết như vậy.
Dì ấy đã rối rít cảm ơn cô, còn ép cô nhận thằng bé ấy làm con nuôi.
May mà khi ấy cô từ chối với lý do: Cô còn đi học và còn chẳng biết yêu đương là gì, mới thoát khỏi sự cố chấp của dì Trang.
Nhiều lúc cô thật yêu cái duyên phận giữa con người với nhau.
Cô biết chính xác ngôi nhà đó nằm ở đâu.Trúc Chi dịch chuyển đến nơi đó.
Cô vào thẳng căn phòng của đứa bé mang thần khí.
Cô phất tay khiến người mẹ biến mất và chính bản thân mình giả vờ nằm thế vào chổ nằm của người mẹ.
Cô vờ ngủ say, giữ nhịp thở sao cho giống một người đang say ngủ nhất, tai thì đang dỏng lên nghe ngóng.Chỉ vài phút sau, Trúc Chi nghe thấy tiếng gió rít qua khe cửa sổ, có ai đó đang bước vào phòng, dù cô không nghe tiếng bước chân của gã, nhưng mùi sát khi của gã không lẫn vào đâu được..