Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 352: Đồng Xu Bị Nguyền Rủa



Nguyệt Trinh gật đầu đồng ý. Đó cũng là lần đầu tiên Nguyệt Trinh gặp Trúc Chi và Huyết Yêu. Ả chưa từng gặp lại họ cho đến khi Trúc Chi gặp chuyện không may. Ả chuyên tâm thực hiện nhiệm vụ mà Trúc Chi giao cho, chưa bao giờ chểnh mảng nhiệm vụ.

Nguyệt Trinh ban đầu đã theo dõi Ngọc Điền, nhưng tên này gian xảo và hành tung coi bộ rất bí ẩn, bí ẩn còn hơn cả Nguyên Sâm kia nữa. Thế nên sau khi biết tung tích của Bạch Kê tinh, ả đã đổi sang theo dõi Nguyên Lực.

Nguyệt Trinh đang theo đuôi Nguyên Lực – một trong những cánh tay phải đắc lực của Nguyên Sâm. Y rất thông minh, nhanh nhẹn, nhiều lần phát hiện có kẻ rình rập, theo dõi mình, nhưng ả không giống những tên theo đuôi khác, ả luôn luôn thay đổi hình dáng, thay đổi phương thức tiếp cận nên mới qua mặt được y. Vốn dĩ ả và Nguyên Lực ấy còn có đoạn thời gian quen biết nhau, vì thế ả luôn luôn cẩn trọng, không cho phép bản thân bị y phát hiện.

Trong lúc theo dõi Nguyên Lực, Nguyệt Trinh phát hiện y đang đi vào một ngôi nhà dân thường. Ả âm thầm đi theo và phát hiện y suýt nữa giết chết Trúc Chi. Ả vừa lo lắng cho chủ nhân, lại không thể lộ mặt ngay lúc đó, ả tin rằng chủ nhân của mình sẽ có cách thoát khỏi Nguyên Lực.

Thế rồi, Nguyệt Trinh trông thấy chủ nhân bị trúng độc nhờ vết rạch trên mặt của người. Ả một lần nữa phải kiềm chế lắm mới không lao ra giết chết Nguyên Lực kia. Và rồi ả thấy chủ nhân biến mất trong đêm đen, và ả biết đây chính là cơ hội giúp mình tìm được chủ nhân sớm hơn Nguyên Lực.

Nguyệt Trinh canh chừng giúp Trúc Chi khi cô đến trường học, cố gắng ngăn chặn tên Nguyên Lực kia phát hiện chủ nhân đến đây trốn khỏi y. Điều mà ả lo lắng chính là tên Nguyên Lực có kịp nhìn thấy chủ nhân bằng sợi dây chuyền đáng ghét của y hay không.

Nguyệt Trinh xuất hiện trước mặt Trúc Chi và đưa cô về lại hang động của mình. Điều đáng nói chính là Trúc Chi muốn giữ bí mật về cuộc gặp gỡ của ả và cô với Huyết Yêu.

Trúc Chi thở dài, dĩ nhiên cô đoán Nguyệt Trinh hẳn phải kinh ngạc lắm khi cô muốn giữ bí mật với cả Huyết Yêu – người mà cô yêu nhất và cô không muốn giấu hắn bất cứ chuyện gì. Nhưng Huyết Yêu mà biết cô đã tự ý rời khỏi nhà, tự ý lộ mặt trước một gã là cánh tay đắc lực của Nguyên Sâm, thể nào hắn cũng cho cô một trận.

Trúc Chi ôm chặt đứa nhỏ hơn, cô nói bằng một giọng nhỏ nhẹ:

“Đến lúc thích hợp, ta sẽ tự mình nói với Huyết Yêu. Chị đừng lỡ lời rồi nói với anh ta đấy nhé.”

Nguyệt Trinh gật đầu một cách máy móc, dường như đang nhớ đến Huyết Yêu. Hắn cũng từng nói với ả như vậy. Hai người ấy thật sự rất giống nhau. Ả cũng cho rằng họ xứng đôi. Bởi vì ả nhận ra trong đôi mắt của Trúc Chi khi nhìn Huyết Yêu rất tình, rất giống đôi mắt của Quỷ vương Y Nguyên khi nhìn và nhắc đến Thủy Hà công chúa. Ả chỉ hy vọng tình yêu của cô có kết thúc tốt đẹp, ít ra cũng không thể giống với cái kết của Quỷ vương và Thủy Hà, một người thì chết, một người sống trong dằn vặt cả đời. Ả chỉ hy vọng sợi tơ hồng giữa Trúc Chi và Huyết Yêu là một sơi tơ hồng bình thường.

Nguyệt Trinh cung kính cúi chào Trúc Chi một lần nữa trước khi cô kịp biến mất. Ả nhìn vào khoảng trống trước mặt, lúc này mới dám thở dài. Ả lại phải tiếp tục theo đuôi Nguyên Lực, hy vọng y chưa kịp gặp Nguyên Sâm và báo cáo về chuyện của Trúc Chi.

Nguyên Sâm đang úp mặt trên bàn, thở hổn hển, phì phò coi bộ đã thấm mệt và gần như bất tỉnh nhân sự nếu như lão không mạnh. Lão với tay chụp lấy ly nước trước mặt và khiến nó rơi xuống bàn, vỡ tan. Lão tức giận phá nát tất cả cửa kiếng trong phòng bằng sức lực còn lại của mình. Lão cũng mặc kệ một mảnh kiếng nhỏ vừa cứa rách da mặt của mình. Máu trên má của lão là một màu đen, đen như vết mực loang màu.

Ngọc Điền bước vội vào phòng khi nghe được tiếng động bất thường. Gã nhìn thấy bộ dạng sắp chết đi của Nguyên Sâm thì trở nên cuống cuồng. Gã nhanh chóng chạm ba ngón tay lên mạch của Nguyên Sâm, trên mặt không giấu được tia lo lắng. Đôi mắt gã di chuyển sang bên cạnh và thấy một đồng xu trên bàn, gã liền biết được chủ nhân vừa từ đâu về.

Ngọc Điền vội vàng rót một thứ chất lỏng đặc màu xanh lam, làm người nhìn liên tưởng đến bùn lầy dưới đất được lấy lên và đem cho người ta uống. Cá là thứ nước đó không hề ngon lành gì lắm, bởi vì mặt Nguyên Sâm vốn dĩ đã nhăn nheo giờ còn nhăn nheo hơn vì cau mày và vì nhìn thứ nước đang bốc khói nghi ngút đó. Lão tỏ thái độ cự tuyệt rành rành, không hề thích thú khi nhìn ly nước trước mặt.

Ngọc Điền biết chủ nhân không thích món thuốc này, nhưng thứ này chính là thứ tốt nhất mà chủ nhân của gã cần ngay lúc này. Nên gã đang cố tìm cách dụ ngọt Nguyên Sâm uống theo ý mình. Gã nói:

“Chủ nhân sao lại tự mình lấy nó về đây? Đây là công việc của thuộc hạ cơ mà.”

Ngọc Điền nói xong thì đẩy ly nước về phía Nguyên Sâm. Gã càng đẩy ly nước về phía Nguyên Sâm càng khiến lão muốn nổi điên hơn. Mùi thuốc xộc vào mũi lão khiến chớp mũi của lão cay cay, và thứ mùi kinh dị bốc ra từ ly nước khiến lão thà chết còn hơn ngửi lấy nó. Lão trừng mắt nhìn y, khó chịu nói:

“Ta bắt buộc phải uống thứ đó hả?”

Nguyên Sâm liếc nhìn Ngọc Điền như kiểu nếu gã dám trả lời “phải” lão sẽ giết chết gã đi. Nhưng Ngọc Điền dường như đã quen với thái độ muốn giết chết mình đến ngàn lần của lão, nên gã chỉ đáp:

“Đây là thứ thuốc giải tẩy trần cho ngài. Dù nó không mấy ngon lành, nhưng nó có thể giúp ngài rủ bỏ lời nguyền mà đồng xu kia đem lại. Nếu ngài không uống, ngài sẽ bị nguyền rủa cả đời.”

Nguyên Sâm chưa quên cái đồng xu chết tiệt đó. Nó đang được đặt bên cạnh lão. Lão ném một ánh mắt tàn độc nhìn đồng xu, như muốn vứt phứt nó đi còn hơn giữ nó bên cạnh mình. Lão hừ lạnh một tiếng rồi nói:

“Cái tên thần tài thối tha đó làm đủ trò, làm đủ trò hại người. Bộ không ai quản cái mạng của tên nhóc đó hay sao. Có vị thần nào như thằng ấy không hả?”

Ngọc Điền ráng nín cười đến mức mặt đỏ gay. Nguyên Sâm chưa bao giờ có bộ dàng này, ít ra gã chưa nhìn thấy chủ nhân mắng xối xả một tên nào cả, thay vì mắng lão nhất định sẽ khiến người đó sống không bằng chết hơn.

Ngọc Điền nói nhỏ, giọng có chút oán trách:

“Chủ nhân biết đồng xu đó rất nguy hiểm mà vẫn hấp tấp cầm lấy như vậy? Bộ ngài không nghĩ đến tính mạng của mình hay sao.”

Nguyên Sâm lạnh lùng quát:

“Ngươi đang tỏ thái độ với ta đó hả?”

Ngọc Điền quỳ mạnh xuống đất. Gã lập tức dịu giọng:

“Thuộc hạ không dám.”

Ngay lúc này, Ngọc Điền biết bản thân không nên châm dầu vào lửa. Gã muốn lão uống thứ nước kia càng sớm càng tốt mà thôi.

Nguyên Sâm cuối cùng cũng chịu cầm ly nước và uống thật nhanh. Lão ném mạnh ly nước trống không vào bức tường đối diện, vẫn thôi hết bực mình khi phải uống thứ nước kia. Lão cầm đồng xu ném vào mặt Ngọc Điền và nói:

“Có cho ngươi thêm vài cái mạng nữa ngươi cũng đừng dám. Ta biết nó nguy hiểm chứ, nhưng phép màu mà thần tài ếm trên đồng xu khiến người ta bị mê hoặc. Chính ta cũng không thoát khỏi nó huống chi lũ con người tầm thường ngoài kia.”

Ngọc Điền hoàn toàn đồng ý với điều Nguyên Sâm vừa nói. Đồng xu chứa thần khí của thần tài không phải một đồng xu thiện lành, mà là một đồng xu bị nguyền rủa bởi thần khí của thần tài. Những ai có được đồng xu thần tài sẽ được ban một điều ước liên quan đến tiền tài, nhưng đổi lại người đó phải giữ thật kỹ đồng xu và không được để nó rơi vào tay một người khác không mang huyết thống của mình. Nếu làm mất hay đánh rơi đồng xu, người đó sẽ bị dính lời nguyền, sẽ đánh mất thứ quan trọng nhất của họ mười kiếp. Mà đồng xu sẽ trở thành một thứ tà thuật có thể giết chết bất cứ ai đụng đến nó.

Không khó để tìm thấy tung tích đồng xu bị nguyền rủa. Có thể nói nó là thứ dễ tìm thấy nhất trong mười hai thần khí của mười hai vị thần tiên. Bởi vì nó không hề được bảo vệ cẩn thận gì cả. Bởi vì bản thân nó đã tự dính một loại độc tố mạnh đến mức bất cứ ai muốn có nó một cách bất chính đều sẽ chết không toàn thây.

Đồng xu bị nguyền rủa được truyền qua từ đời này sang đời khác trong một dòng tộc họ Trần, một dòng tộc lâu đời và giàu có. Tổ tiên của nhà họ Trần có được đồng xu này rất tình cờ. Nghe đâu trong một lần người đầu tiên trong họ Trần ăn xin bên chùa Thần tài đã được một người kì bí tặng một đồng xu. Người thần bí này còn dặn dò ông ta:

“Đồng xu này sẽ ban cho ngươi một điều ước về tiền tài. Ngươi cứ tha hồ mà ước đi.”

Tên ăn mày xấu xí không suy nghĩ nhiều, chỉ nghe đến sự giàu có và tiền của mắt đã sáng lên. Gã chụp lấy đồng xu, không ngần ngại mà ước:

“Tôi ước gì có thể giàu có, giàu có bậc nhất.”

Người thần bí gật đầu, nở một nụ cười đầy ẩn ý. Anh ta nói với gã ăn mày:

“Ngươi không được đánh mất đồng xu này. Đồng xu này một khi bị mất vào tay kẻ khác, hoặc ngươi tự mình làm rơi nó, ngươi sẽ hối hận đấy. Không chỉ có ngươi, mà cả họ Trần của ngươi đời đời kiếp kiếp đều nghèo mạc. Khi ấy ta sẽ xuất hiện và lấy đi một thứ quan trọng nhất của ngươi. Đồng xu này ta tặng cho ngươi, chỉ vì ta thấy cốt cách nghèo khó đã ba đời của ngươi, thấy được tính tình tốt bụng thiện lương của ngươi và thấy được tương lai mai này ngươi cũng chẳng khá lên được. Nhưng nó có thể làm thay đổi vận mệnh nghèo khó của ngươi. Hãy trân trọng nó như một báu vật, một thứ quan trọng hơn mạng sống của ngươi.”

Gã ăn mày định sẽ không tin những lời điên khùng của người thần bí, nhưng người đàn ông ấy đã biến mất tâm, như chưa từng xuất hiện. Còn đồng xu sáng rực rỡ trong tay của gã ăn mày và gã nhìn thấy rõ ràng rất nhiều vàng rơi vào cái túi rách nát cũ xì của gã.

Gã ăn mày nhanh chóng chạy về nhà, tất cả vàng bạc châu báu mà gã có được chắc chắn nuôi được gã mấy đời nữa. Kể từ đó gã ăn mày họ Trần đã giàu lên một cách bất thường. Sự giàu có của gã ăn mày luôn là đề tài được bàn tán xôn xao trong giới giang hồ ngày ấy. Không ai biết vì sao gã lại giàu có một cách nhanh chóng như thế. Một tên ăn mày chỉ trong vài ngày đã trở thành một phú hộ giàu có, có tất cả mọi thứ trên đời, ngay cả người mà gã từng yêu say đắm cũng chấp nhận cưới gã.

Gã luôn trao lại đồng xu bị nguyền rủa cho đứa con thật thà nhất của lão, căn dặn lại những lời mà người thần bí đã nói. Rằng không được trao lại đồng xu cho một kẻ ngoài dòng tộc, càng không được đánh mất hay bị đánh cắp.

Sau khi gã chết đi, đời sau của gã đã đánh mất đồng xu vào tay một tên trộm. Tên này trôm kho báu của cải của cháu chắt tên ăn mày, vô tình chôm luôn đồng xu bị nguyền rủa kia. bị cướp khỏi nơi phong ấn, nơi đầu tiên mà nó rời khỏi chủ nhân là vị thần tiên thần bí kia, trở thành một thứ nguy hiểm bậc nhất. Đồng xu trở thành một thứ đầy mê hoặc. Nó khiến tên trộm muốn cầm nó lên trước tiên, có một thứ gì đó tỏa ra từ đồng xu khiến tên trộm điên đảo hồn phách, chỉ muốn được cầm nó lên trong tay mình, nâng niu ôm ấp nó bên cạnh mình. Và tên trộm cầm nó lên thật. Nó đã giết chết tên trộm ngay khi gã vừa chạm vào nó. Nó thiêu đốt thân xác của tên ấy thành tro tàn.