Bỗng dưng Tuấn Tú từ phòng vệ sinh bước ra, hai cánh tay cũng đầy máu. Hình như anh mới vừa vào trong mà thôi, chưa kịp rửa tay đã nghe tiếng Trúc Chi nên chạy ra. Anh vừa cười với Trúc Chi một cái rồi lại chạy vào phòng vệ sinh.
Trúc Chi quay sang nhìn bóng lưng của Tuấn Tú, vẫn chưa thôi kinh ngạc khi thấy anh ở đây cùng Huyết Yêu. Chưa kịp chào hỏi nhau, cô đã thấy anh chạy lại vào trong kia. Cô quay sang tính hỏi Huyết Yêu làm sao Tuấn Tú lại ở đây với hắn, nhưng cô không mở lời được lời nào cả, bởi vì hắn một lần nữa tập trung chữa trị cho người kia đến mức Tuấn Tú chạy ra cũng không nghe thấy.
Năm phút sau, Tuấn Tú chạy ra một lần nữa. Lần này hai tay của anh đã sạch sẽ, thơm tho. Anh nhào tới ôm lấy Trúc Chi như thể cả hai anh em đã một thế kỷ mới gặp lại nhau.
Tuấn Tú nói với Trúc Chi, giọng trách móc:
“Con nhỏ này, mày suýt nữa khiến anh sợ đến tắt thở. Phòng ngủ trống không, rồi anh nghe anh Yêu nói em suýt chết nữa.”
Trúc Chi lôi Tuấn Tú ra khỏi người mình, tự xoay một vòng cho anh thấy mình đã không sao. Thấy nụ cười trên môi Tuấn Tú tắt lịm, cô nhanh chóng nói ngay, giọng nũng nịu:
“Em không có thời gian tìm người giúp đỡ.”
“Vậy em thì sao?”
Nhất Uy bước ra từ một căn phòng ngủ khác, giận hờn nói to. Cậu tựa lưng vào bức tường bên cạnh, mặt cậu nhăn như mặt khỉ, có vẻ cậu đang trách chuyện Trúc Chi bỏ qua mình để đi vào nguy hiểm một mình. Cậu đương nhiên sẽ vui vẻ ra sức nếu cô chịu tìm đến mình rồi. Khi nghe Tiểu Bạch và Huyết Yêu báo lại tình hình của cô, cậu đã vừa giận vừa lo rất nhiều.
Trúc Chi suýt hét lên sung sướng khi thấy một người thân quen khác ngoài Tuấn Tú. Cô vui vẻ ôm lấy Nhất Uy thật chặt, mặc kệ khuôn mặt giận giữ kia của cậu. Có thể cô không quan tâm đến chuyện giận hờn vu vơ của Nhất Uy, bởi vì được gặp cậu ấy ở đây đã là một niềm vui lớn lao hơn rồi.
Nhất Uy không buông Trúc Chi ra, mà cậu còn vươn tay ôm lấy cô vào lòng, như cái cách một đứa em trai ôm lấy chị gái của mình. Cậu không vui nói qua vai của cô:
“Chị có thể dịch chuyển đến nhà em và chúng ta cùng đi xem đứa bé mang thần khí đó kia mà. Chị không nhất thiết đi một mình.”
Trúc Chi ngập ngừng:
“Nhưng mà...”
Trúc Chi chưa kịp nói hết câu thì thấy Thiên Thanh, Thanh Lâm và Tiểu Bạch cùng bước vào trong căn hộ. Họ vui vẻ vẫy tay chào Trúc Chi. Tiểu Bạch chạy đến đứng ngay bên cạnh Thiên Thanh. Duy chỉ có Thanh Lâm không vui vẻ gì mấy. Nó trừng mắt liếc Nhất Uy rồi lôi Nhất Uy ra khỏi người Trúc Chi một cách thô bạo.
Thanh Lâm nói giọng hờn mát:
“Không chỉ có mày mới giúp được chị ấy đâu nhé.”
Thiên Thanh treo ghẹo Thanh Lâm:
“Chứ không lẽ mày giúp được?”
Thiên Thanh đập vào vai Thanh Lâm mà cười lớn, có vẻ anh không muốn giấu nụ cười chọc ghẹo ấy với nó. Thiên Thanh biết tỏng Thanh Lâm chỉ nói xạo. Nó không có khả năng siêu nhiên giống như Nhất Uy, đi theo Trúc Chi chỉ tổ khiến cô thêm một gánh nặng.
Tiểu Bạch đi cùng Huyết Yêu và Trúc Chi một thời dài dài đủ giúp nó biết quan sát nét mặt người khác. Nó thấy vẻ mặt của Thanh Lâm đen lại, như sắp nhào vào đánh Thiên Thanh một phen nhừ tử, nó liền giật giật tay áo của Thiên Thanh, ra hiệu cho anh nhìn về phía Thanh Lâm và bớt cười cợt lại.
Thiên Thanh nín khe khi bắt gặp ánh mắt giận dữ đến độ sẽ giết chết anh của Thanh Lâm, anh ho vài cái rồi mới nín hẳn. Anh nuốt nước miếng, gãi gãi sóng mũi, rồi đến ngồi vào ghế sofa cạnh nơi Huyết Yêu đang loay hoay chữa bệnh. Anh chuyển sang nhòm Tuấn Tú khi anh ấy đang giúp Huyết Yêu băng bó lại vết thương cho người đàn ông bị đâm kia.
Trúc Chi không nhịn được cười nữa, cô cười lớn, ngay cả Nhất Uy cũng cười theo. Bộ dạng của hai anh em nhà họ Diệp quả thật rất buồn cười, họ không thể nào nhìn cười được, dù Nhất Uy và Trúc Chi biết Thanh Lâm nhất định sẽ không vui vẻ gì lắm.
Căn phòng bây giờ đầy ấp người, đầy ấp tiếng cười đùa của mọi người (dù Thanh Lâm vẫn còn đang tức giận cành hong thằng anh của nó). Trúc Chi nhìn hết người này đến người kia và cảm thấy cô yêu mến họ quá chừng. Giá như cô và họ đều mãi mãi ở bên cạnh nhau như một gia đình thế này. Cô đoán Huyết Yêu đã gọi cả nhóm của họ đến đây.
Nhất Uy nói với Trúc Chi:
“Trong khi chị đang nghỉ ngơi, thầy đã phổ cập một chút cho tụi em biết về mười hai phong ấn, mười hai thần khí rồi. Đứa nhỏ đi cùng với chị đã được Huyết Yêu rút lấy thần khí của thần sinh nở. Nó bây giờ chỉ là một đứa bé bình thường, em nghĩ tính mạng của nó đã không còn gặp nguy hiểm nữa.”
Trúc Chi vẫn chưa hết lo lắng:
“Nhưng những người kia không biết con bé đã bị lấy mất thần khí ấy. Nếu chúng vẫn tìm đến nó và giết oan nó thì sao?”
Nhất Uy trấn an:
“Thầy nói đã có cách khiến chúng biết thần khí không còn tồn tại trong cơ thể đứa nhỏ nữa.”
Trúc Chi trộm nhìn về phía Huyết Yêu, trộm nghĩ: Hắn thật sự có cách ư, cái cách đó hắn không chịu tiết lộ cho mọi người biết hay sao. Cái tên tóc đỏ ích kỷ đó luôn luôn hành động một mình, hắn có quyền gì mà chỉ trích cô đâu chứ.
Thanh Lâm hỏi Trúc Chi:
“Nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy? Chị đã đi đâu vào tối qua?”
Rõ ràng Thiên Thanh dù đã đến ngồi gần Tuấn Tú, nhưng đôi tai của anh vẫn hóng chuyện bên này. Vừa nghe Thanh Lâm hỏi, anh đã vội vàng chạy tới đứng bên cạnh Tiểu Bạch và nghe Trúc Chi kể chuyện.
Trúc Chi rất nhanh đã tóm tắt một cách chi tiết mọi chuyện, từ chuyện cô thấy được điềm báo về cái chết của đứa bé mang thần khí, đến chuyện cô quyết định tự mình đến đó và gặp Nguyên Lực – một cánh tay đắc lực của Nguyên Sâm. Từ đó cô chắc chắn biết được Nguyên Sâm là kẻ đứng đằng sau mọi chuyện, lão ấy đang tìm cách lấy đi mười hai thần khí và cướp lấy sức mạnh của thanh kiếm. Duy chỉ có chuyện cô gặp Nguyệt Trinh là được giấu kín.
Thanh Lâm, Nhất Uy cảm thấy cuộc phiêu lưu của cô rất ly kì, dù cái chuyện cô bị trúng độc sau khi bị Nguyên Lực rạch một đường trên mặt đã khiến họ hơi kinh sợ. Tiểu Bạch còn nhích tới gần Trúc Chi, muốn xem kỹ vết thương trên mặt của cô. Nhưng vết thương đã tự lành từ lâu, độc tố chắc cũng không còn đáng ngại.
Trúc Chi hỏi ngược lại họ:
“Còn mọi người thì sao? Làm sao mọi người biết mà đến đây. Rồi đây là đâu? Người đàn ông đang nằm bên kia là ai? Chị hỏi mà Huyết Yêu đang bận rộn quá.”
Đúng lúc này, Huyết Yêu vẫy tay một cái khiến thân thể người đàn ông nọ trôi lơ lửng trên không, rồi từ từ vào phòng ngủ của anh ta. Hắn đi khuất bóng cùng người đàn ông xa lạ kia vào phòng ngủ, Tuấn TÚ tháp tùng theo sau.
Tiểu Bạch chờ Huyết Yêu đi vào bên trong mới nói:
“Em được lệnh của chú Huyết Yêu đến từng nhà để báo chuyện hợp mặt. Vì hình như bên phía Nguyên Sâm có kẻ vẫn luôn rình mò chúng ta. Vì thế chúng ta không thể hợp hành ở bất cứ đâu cả.”
Trúc Chi cảm thấy lạ. Rõ ràng Nguyệt Trinh có nói đến chuyện Nguyên Sâm cho người theo dõi họ. Làm sao Huyết Yêu biết đến chuyện đó nếu Nguyệt Trinh không khai ra cho anh ta biết. Sau đó Trúc Chi nghĩ đến việc từ khi nào Huyết Yêu lại chờ một người như Nguyệt Trinh đến báo cáo mới biết chuyện của Nguyên Sâm, hắn ta luôn luôn hành động một mình và lúc nào cũng khó mà dò ra được bước tiếp theo của hắn.
Có điều Trúc Chi vẫn còn nghĩ đến giấc mơ kia, khi Nguyệt Trinh ôm lấy Huyết Yêu như đang ôm người mình yêu. Có khi nào Nguyệt Trinh đã thầm mến mộ Huyết Yêu hay không, có khi nào hai người vẫn thường xuyên gặp gỡ nhau mà cô không biết hay không, dù sao hắn cũng đang cầm cái thứ có thể triệu hồi Nguyệt Trinh bất cứ lúc nào. Chưa kể đến chuyện hắn và ả gặp riêng nhau và nói với nhau gì đó, trong khi cô phải ra ngoài đợi họ. Cô thấy hơi khó chịu khi nghĩ đến việc Nguyệt Trinh có thể trở thành tình địch của mình.
Tiếng của Tiểu Bạch vọng tới tai cô một lần nữa. Nó khiến cô trở lại thực tại. Cô quay sang chăm chú Tiểu Bạch nói, cố gạt ý nghĩ kinh khủng kia ra khỏi đầu.
Tiểu Bạch đến từng nhà thông báo về thời gian và địa điểm gặp mặt – nhà Tuấn Tú, xong xuôi nó cùng Nhất Uy trở về nhà Trúc Chi. Lúc này, hai người phát hiện Trúc Chi không còn ở trong phòng ngủ. Hai người lo lắng chia nhau ra tìm kiếm, Nhất Uy lập tức liên lạc với Tuấn Tú và Thanh Lâm, còn Tiểu Bạch cố liên lạc với Huyết Yêu.
Huyết Yêu biết được tin Trúc Chi mất tích thì bắt đầu biến mất tăm. Nghe Tiểu Bạch nói hắn chỉ mất vài phút đã biết được cô đang ở đâu. Hắn trở về nhà và bảo Nhất Uy và Tiểu Bạch đừng quá lo lắng. Hắn biết cô bình an vô sự ở đâu đó. Nhất Uy và Tiểu Bạch không dám hỏi tung tích của cô, chỉ biết cô đã nhìn thấy điềm báo chết chóc và tự ý đi cứu người một mình.
Tiểu Bạch nói, giọng hơi khàn đi vì nói quá nhiều:
“Không hiểu sao chú Huyết Yêu trở nên lo lắng cực độ. Sau đó chú nói phải đi cứu ai đó. Hình như người đó ra ám hiệu gì đó cho chú ấy biết. Tụi em không được đi cùng. Chỉ đến khi chú ấy nói chị đang gặp nguy hiểm và biến mất một lần nữa. Đến khi tụi em biết chuyện gì đang xảy ra thì chú ấy đã đưa chị đến đây. Chị đã ngủ rất lâu.”
Nhất Uy bổ sung:
“Thầy đã đưa tất cả mọi người đến đây. Thầy cũng nói cho tụi em biết những gì đang xảy ra. Thầy nói suy đoán của thầy về chuyện chị biến mất. Thầy nghĩ thầy biết chị đi cứu ai đó khi chị có được điềm báo. Thầy cũng nói đứa bé đi cùng chị mang thần khí của thần sinh nở.”
Thanh Lâm nói thêm:
“Nhờ vậy tụi em mới biết chuyện gì đang diễn ra: Có người nào đó đang tìm cách phá vỡ từng phong ấn, sau đó chiếm đoạt sức mạnh của thanh kiếm. Và khi người đó lấy được một thần khí, chị sẽ bị ngất xỉu, mất hết linh lực trong một thười gian.”
Tiểu Bạch bổ sung câu cuối:
“Đây là ngôi nhà của người đàn ông bị Nguyên Sâm giết chết. Hình như chính anh ta đã ra ám hiệu cho chú Huyết Yêu đến cứu. Chú ấy vẫn chưa kịp nói gì cho tụi em biết cả. Chỉ bảo mọi người tập trung tại đây. Anh Tuấn Tú thì bận rộn phụ giúp chú ấy cứu người đàn ông kia, vì ảnh là bác sĩ mà.”
Thiên Thanh thắc mắc:
“Nhưng tại sao mỗi lần thanh kiếm mất đi quỷ khí em đều mất đi ý thức. Chuyện này không phải rất nguy hiểm hay sao? Giống như em và thanh kiếm bị lệ thuộc vào nhau vậy đó. Điều gì xảy ra nếu thanh kiếm bị mất hết quyền năng, có phải khi đó em cũng sẽ chết theo?”
Thanh Lâm quát tháo anh mình:
“Anh đừng nói bậy vậy chớ. Làm gì đến nổi mất mạng của chị ấy?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi đó của Thanh Lâm, cũng không ai có thể biết chính xác chuyện thanh kiếm và Trúc Chi có thật sự có mối liên kết và ràng buộc qua lại hay không. Họ đưa mắt nhìn nhau, họ chỉ có thể chờ đợi Huyết Yêu đến cho họ biết đáp án mà thôi.