Trúc Chi nhìn máu trong lòng bàn tay của cô, là máu màu đen, lại nhìn cảnh tượng trước mắt, càng thêm đau lòng. Cô lùi về sau, bàng hoàng không thể đứng vững, nhưng cũng không muốn tạo ra bất cứ âm thanh nào khiến hai người kia biết rằng có người thứ ba ở đây. Cô cúi đầu, lẳng lặng rời đi. Trái tim của cô thắt lại từng cơn, chất độc cũng khiến đôi chân của cô tê đi, nhưng cô vẫn cố gắng gượng từng bước chân đến bên cạnh Nhất Uy.
Trúc Chi đã đưa Nhất Uy về đây. Vừa vào đến nhà Huyết Yêu, cô đã gặp Tiểu Bạch và nó khẳng định hắn đang đợi cô về. Cô đã vui vẻ ra sao khi biết hắn đang đợi mình. Cô nào có ngờ thứ đang đợi cô lại là cảnh tượng ngọt ngào của Huyết Yêu và Nguyệt Trinh, là thứ sẽ giết chết trái tim của cô.
Trúc Chi cảm thấy độc tố đang lan tràn trong từng tế bào. Trước khi vào gặp Huyết Yêu, cô đã rút lấy tất cả độc tố từ cơ thể Nhất Uy sang cơ thể mình. Bởi vì cô không biết thuốc giải là gì, lại sợ Nhất Uy sẽ chết trước khi kịp chữa lành, không biết một phượng hoàng có khả năng kháng độc hay không, còn cô thì có. Sau đó, cô đến tìm Huyết Yêu và nhờ hắn giúp đỡ, giúp cô giải độc sau.
Từ những gì cô nghe được, cô biết Huyết Yêu và Nguyệt Trinh quen nhau từ trước, lại còn trao nhau chiếc nhẫn định tình. Khi nhìn thấy chiếc nhẫn, Huyết Yêu mới nhận ra người quen. Huyết Yêu hôn Nguyệt Trinh, điều đó giết chết trái tim của Trúc Chi.
Huyết Yêu từng nói trong lòng hắn không có cô gái nào cả. Tất cả chỉ là dối trá, lừa gạt Trúc Chi. Cô không oán trách hắn khi không đáp lại tình cảm của cô, nhưng cô có chút giận dữ khi hắn nói những lời khiến cô không ngừng hy vọng về tương lai của hai người. Cô đã mặc kệ cái sợi tơ nghiệt duyên kia, mặc kệ việc hắn có thể không thích mình và vẫn tiếp tục trao gửi tình cảm cho hắn. Hắn đã khiến cô có hy vọng, rồi lại dập tắt tất cả.
Trúc Chi không khóc, nhưng nước mắt không thể ngừng rơi. Quái lạ là cơn đau trong cơ thể cũng đau bằng cơn đau trong lòng cô. Đầu óc cô trống rỗng, chẳng biết nên làm gì nữa. Cô cứ như thế đến bên cạnh Tiểu Bạch, và đôi chân dường như không thể đứng vững được nữa, đầu óc cũng trở nên mụ mị, cả cơ thể cô rơi xuống đất.
Tiểu Bạch đến đỡ lấy cơ thể Trúc Chi khi cô ngất xỉu. Đôi môi cô tím tái, cơ thể đang co giật trong tay Tiểu Bạch. Nó hoảng sợ đặt Trúc Chi xuống sàn nhà và gọi tên của cô.
Trúc Chi thấy mình đang ở trong ngôi miếu hoang, hình ảnh không rõ ràng lắm, cô chỉ thấy có ai đó sắp bị giết chết. Đầu óc cô mụ mị đến mức chẳng nhìn thấy người tấn công là ai, chỉ biết người bị giết tự xưng mình là Triều Nghê, người đang canh giữ thứ gì đó. Một vài hình ảnh chớp, vài giọng nói nghe xa lạ:
“Ta sẽ không để ngươi lấy bức tượng đi. Nếu muốn lấy nó, phải bước qua xác của ta.”
“Vậy chỉ còn cách đó thôi.”
Trúc Chi thấy cả ba tên cùng tấn công cô gái nhỏ tên Triều Nghê đó. Con bé không địch lại chúng, có vẻ thế, cô chỉ thấy cái xác của nó nằm dưới đất, mắt mở to, bàn tay nắm chặt một bức tượng dính đầy máu.
Trúc Chi không đủ tỉnh táo để đứng dậy, cô chỉ còn đủ sức níu lấy ống tay áo của Tiểu Bạch. Cô nói với nó:
“Là điềm báo, nói với mọi người cứu lấy ai đó tên Triều Nghê. Chị không nhìn thấy tất cả sự việc, chỉ hy vọng ai đó đến cứu con bé đó sớm một chút. Tại một ngôi miếu hoang, bức tượng, chị khá chắc nó là một trong mười hai thần khí.”
Trúc Chi nói xong liền ngất xỉu. Tiểu Bạch hét toáng lên, nó nhanh chân chạy đến gọi Huyết Yêu giúp đỡ. Nhưng phòng sách của Huyết Yêu trống trơn, chẳng có ai ở đó cả. Nó bối rối chẳng biết làm gì, đành đến gọi nhóm người Tuấn Tú đang ở sau vườn. Dù sao Tuấn Tú cũng là bác sĩ, hy vọng anh có thể giúp Trúc Chi phần nào.
Tuấn Tú, Thiên Thanh và Thanh Lâm đến nhà Huyết Yêu và nghe được thầy Hóa cũng ở đây. Họ đến sau vườn – nơi thầy Hóa đang nghỉ ngơi, muốn chào hỏi thầy, một phần cũng vì tò mò chuyện thầy và Vô Ảnh.
Thầy Hóa có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy học trò của mình đến chổ Huyết Yêu – một thần giữ của mà thầy được Tiểu Bạch phổ cập vài thông tin, rất mạnh. Một phần cũng vui vì họ đến thăm hỏi mình. Bởi vì thầy chán cái cảnh tự mình chơi cờ tướng trong khu vườn này lắm rồi. Vô Ảnh hứa hết tuần này mới cho thầy trở lại cuộc sống bình thường.
Thanh Lâm vô tình tiết lộ chuyện Vô Ảnh gặp nguy hiểm tính mạng, khiến thầy Hóa đứng dậy, đòi ra khỏi nơi này cứu Vô Ảnh. Thiên Thanh đã nhanh tay hơn, anh ngăn thầy lại:
“Họ sẽ cứu được Vô Ảnh thôi, họ mạnh lắm. Thầy đi sẽ khiến mọi chuyện tệ hơn thôi, chúng có thể sẽ bắt thầy uy hiếp ảnh.”
Thầy Hóa đành ngồi xuống một lần nữa, ánh mắt buồn rười rượi như thể thầy vừa mất đi Vô Ảnh thật. Thiên Thanh đập mạnh vào lưng Thanh Lâm một cái, anh ném ánh mắt tàn độc sang cho nó và rõ ràng môi đang cố gắng không bật ra một tiếng chửi nào dành cho thằng em. Nó đã lỡ lười, đã khiến thầy Hóa lo lắng như thế.
Tiểu Bạch hớt hãi chạy đến. Vì không muốn cả thầy Hóa cũng lo lắng chung, nên nó ra hiệu cho những người kia đi theo mình vào trong. Thầy Hóa khó lắm mới tìm được ai đó để bầu bạn, giờ lại phải tiếp tục ngồi một mình. Nhưng thầy không đòi theo họ, thầy nghĩ họ đang có công chuyện quan trọng lắm, cái công chuyện giải cứu thế giới của tụi nhỏ.
Trên đường đi, Tiểu Bạch đã kịp giải thích cho Tuấn Tú, Thiên Thanh và Thanh Lâm nghe những gì xảy ra bên trong: Nhất Uy và Trúc Chi trở về đây với thương thế đầy mình, Trúc Chi còn ngất lịm bên trong. Họ nhanh chân chạy đến xem Trúc Chi thế nào. Nhưng họ chỉ là người phàm, người phàm thì chẳng biết phải giúp Trúc Chi loại bỏ độc dược ra sao. Nhất Uy thì vẫn bất tỉnh.
Tuấn Tú hỏi Tiểu Bạch:
“Không phải Huyết Yêu có mặt tại đây hay sao?”
Tiểu Bạch cũng không biết giải thích thế nào. Rõ ràng Huyết Yêu đang ở phòng sách đợi Trúc Chi, nhưng lại rời đi đâu đó. Nó buồn rầu nói:
“Em không biết. Rõ ràng chú ấy đang đợi chị Trúc Chi trong phòng sách, nhưng em chỉ thấy chị ấy ra ngoài một mình, còn chú ấy đã đi đâu mất rồi.”
Thanh Lâm nói giọng bất mãn:
“Cuối cùng thì thầy bỏ mặc chúng ta ở đây và đi đâu, nếu như không phải đi cứu Hoàng Anh.”
Thiên Thanh la rầy Thanh Lâm:
“Em đừng nói như vậy, thầy ấy chắc đang bận chuyện gì đó. Thầy đâu thể cứ quanh quẫn bảo vệ tụi mình suốt được.”
Tuấn Tú gật đầu đồng ý với Thiên Thanh. Không phải Thanh Lâm không thông cảm cho Huyết Yêu, chỉ tại tính mạng của Trúc Chi đang gặp nguy hiểm mà thầy lại không có ở đây. Nó căng thẳng quá, nên mới buông ra những lời khó nghe.
Trúc Chi bỗng dưng bị nâng lên cao bởi thứ gì đó, toàn cơ thể của cô chảy máu, như có thứ gì đó đã đâm nát cơ thể cô từ bên trong. Những người còn lại nhìn thấy thì kinh hãi tột độ. Tiểu Bạch bay lên nắm lấy Trúc Chi, nhưng bị đẩy ra xa. Cơ thể của cô tự động xoay trên không trung, sau đó rơi mạnh xuống đất.
Thiên Thanh chạy đến đỡ Tiểu Bạch dậy, trên tay Tiểu Bạch có một vết cắt dài bởi thứ gì đó, anh chắc nó bị như thế khi cố cứu Trúc Chi. Nhìn hào quang đỏ tỏa ra từ cơ thể Trúc Chi, anh đoán thứ này không cho phép những người khác tiếp cận cô ấy.
Thanh Lâm gào lên bất lực:
“Rồi chúng ta ở đây nhìn chị ấy chết ư? Phải có ai đó giúp đỡ chúng ta chứ?”
Ngay lúc đó Huyết Yêu từ ngoài cửa bước vào. Hắn nhìn thấy Tiểu Bạch khóc lóc thảm thiết, những người còn lại bất lực nhìn hai cái khối cơ thể của Nhất Uy và Trúc Chi (được bao bọc bởi một làn khí lạ màu đỏ) dưới đất, hắn không đoán được tình hình, chỉ nhanh đến xem Trúc Chi trước.
Huyết Yêu dùng cánh quạt cắt đứt làn hào quang kia. Những người còn lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu Huyết Yêu đã trở lại, họ không cần quá lo lắng đến tính mạng của hai người kia nữa.
Tiểu Bạch nói vấn tắt:
“Chị ấy rút lấy độc tố từ anh Nhất Uy. Con không biết cách giải độc.”
Huyết Yêu không nói gì, chỉ ngồi xuống bắt mạch của Trúc Chi, sau đó dùng pháp thuật nâng Trúc Chi và Nhất Uy về phòng ngủ của mình. Những người còn lại theo sát nút, họ cũng muốn biết xem chuyện gì đã xảy ra.
Huyết Yêu đuổi những người còn lại ra ngoài, hắn đảm bảo sẽ cứu được hai người mới có thể đuổi hết họ đi. Thanh Lâm còn tính đi theo vào trong giúp đỡ Huyết Yêu, nó bị hắn lạnh lùng đẩy ra ngoài.
“Ta có bao giờ khiến các ngươi thất vọng chưa hả?”
Thiên Thanh kéo Thanh Lâm đứng sát bên cạnh mình, anh sợ Huyết Yêu thật sự nổi khùng sẽ biến nó thành thứ gì đó nuôi chơi. Tính cách của Thanh Lâm dạo này hơi nông nổi một chút, không biết có phải vì đang trong giai đoạn chống đối với mọi thứ trên đời hay không.
Nhất Uy đã tỉnh lại trong hai giờ sau đó, Trúc Chi vẫn còn hôn mê. Huyết Yêu vẫn còn chưa ra khỏi phòng mình. Thanh Lâm đập hai phát vào lưng Nhất Uy để chắc rằng thằng bạn mình không sai mới yên tâm ngồi xuống. Tất cả mọi người đều đang ở trong phòng khách.
Tiểu Bạch lập tức giải thích mọi chuyện cho những người kia nghe.
“Chị Trúc Chi hút lấy độc từ Nhất Uy. Rồi chị ấy vào đọc sách tìm chú Huyết Yêu. Rõ ràng chú đã có mặt ở trong phòng, nhưng em chỉ thấy chị Trúc Chi ra đây một mình.”
Nhất Uy rất lo lắng cho Trúc Chi, nếu không phải cô giúp cậu lấy hết độc tố, chắc chắn người bị thương tích đầy mình kia là cậu mới đúng. Mọi người không ai nói với ai thêm câu nào nữa, họ chỉ tập trung vào cánh cửa trước mặt, mong chờ tin vui từ Huyết Yêu.
Mười phút sau, Huyết Yêu bước ra ngoài, mồ hôi nhẽ nhãi. Hắn đi đến bên cạnh mọi người, thả mình xuống chiếc ghế. Tiểu Bạch nhanh tay đưa cho Huyết Yêu một ly nước màu đỏ, không biết có phải loại nước ép đặt trưng nào dành cho hắn hay không mà mọi người thấy Huyết Yêu có vẻ không muốn thứ đó một chút nào.
Dưới sự ép buộc của Tiểu Bach, Huyết Yêu đành miễn cưỡng uống vào. Tiểu Bạch lúc này mới kể lại rõ sự tình đầu đuôi câu chuyện cho Huyết Yêu nghe.
Tuấn Tú hỏi trước:
“Em ấy thế nào rồi?”
Huyết Yêu cau mày một chút, rồi mới trả lời:
“Loại độc mà cô ấy trúng được gọi là Độc Hỏa Tử. Nó khiến người ta hôn mê đến khi thiêu chết tất cả nội tạng của họ, nói đúng ra nó giết chết người ta từ bên trong bằng lửa địa ngục. Họ sẽ phải qua những đợt đau đớn trong một tháng, rồi mới chết hẳn. Làn khói màu đỏ kia sắt như dao, đó là lý do khiến Tiểu Bạch bị thương khi lỡ đụng vào.”
Thanh Lâm lo lắng:
“Vậy chị ấy ổn rồi chứ ạ?”
“Ta nghĩ thế. Ta đã xuất hiện đúng thời điểm. Ta đã loại bỏ được phần nào độc tố, còn lại phải trông cậy vào khả năng miễn nhiễm với mọi loại độc của cô ấy. Loại độc này không có thuốc giải. Ta mất khá nhiều sức mới loại bớt độc tố ra bên ngoài.”
Tiểu Bạch ré lên đày sợ hãi. Nó không dám tưởng tượng khi ấy Huyết Yêu chưa về thì chuyện đáng sợ gì sẽ xảy ra. Nó vừa chợt nhớ ra trước khi ngất xỉu Trúc Chi đã dặn nó nói lại cho Huyết Yêu nghe về Triều Nghê. Nó nhanh chóng báo cáo:
“Con nhớ chị ấy thấy điềm báo, không rõ ràng lắm, chỉ biết người đó tên Triều Nghê. Triều Nghê bị tấn công và bức tượng gì đó.”
Huyết Yêu đứng dậy, làm những người khác đứng dậy theo. Khuôn mặt hắn hiện lên nét lo lắng khó che giấu. Nhất Uy rất thông cảm cho Huyết Yêu, hắn vừa tốn hao rất nhiều sức lực mới cứu được Trúc Chi, giờ lại tiếp tục đi đâu đó cứu Triều Nghê kia. Quả thật cậu chưa thấy hắn nghỉ ngơi được phút nào cả, mọi thứ luôn dồn lên đôi vai của hắn.
Huyết Yêu nói:
“Triều Nghê là một trong những thần thú, nó đang canh giữ bức tượng chứa thần khí của Thổ địa. Ta chắc chắn Nguyên Sâm đang cho người tấn công con bé. Ta sẽ đến đó xem sao. Có điều, lần này ta muốn Nhất Uy theo cùng. Trò còn đủ sức đi cùng ta chứ?”
Nhất Uy đứng dậy, xoay hai vòng tại chổ để chứng tỏ mình còn khỏe re. Cậu rất mong chờ được đi cùng Huyết Yêu một chuyến, bình thường những vụ như thế Huyết Yêu hay chọn Trúc Chi đi cùng.