Đừng nhìn khuôn mặt khả ái của Triều Nghê mà hiểu lầm, nó rất hiếu chiến, nếu không phải nói là một đứa hung hăng. Không phải khi không người ta lại chọn nó là một tiểu Nghê thần mạnh nhất trong đám Nghê thần đâu, nó có quá nhiều chiến tích để lại, hơi nổi tiếng là đằng khác. Ví dụ như không ai dám tay đôi cải lý với nó, nó sẽ chiến một trận sống còn để phân thắng bại, mà nó thì chưa hề bại trận lần nào.
Lòng tự tin tràn trề, Triều Nghê không tin mình sẽ thua đứa nào cả, chấp đứa đó một cánh tay trái luôn nó cũng chẳng sợ. Ấy là Triều Nghê chưa từng gặp qua những tên máu mặt như năm tên đang đứng trước mặt. Chúng chỉ là những tên mặc trang phục màu đen, đội một chiếc nón màu đen trên đầu, thoạt nhìn chỉ tưởng một nông dân cày ruộng ngoài đồng, bởi vì trên tay chúng cầm lưỡi liềm sắc bén.
Triều Nghê không sợ hãi chút nào cả, nó kéo mũi tên và bắn vào một tên trước mặt coi như bắt đầu trận chiến trước. Nhưng điều khiến nó kinh hãi chính là mũi tên vừa chạm vào da thịt của tên kia đã tan thành tro bụi. Chính xác là mũi tên của nó chẳng ăn nhầm gì với chúng cả.
Một tên trong số năm tên nói lớn:
“Hai đứa vào bên trong lấy bức tượng. Số còn lại lấy mạng của con nhỏ này.”
Triều Nghê lập tức biến cung tên thành một thanh kiếm màu xanh, trùng với màu tóc của nó. Nó bay vào một chọi với cả năm tên. Nó không thể để bức tượng rơi vào tay những tên kia. Bây giờ nó mới biết chúng đến đây không phải chơi, cũng không phải tìm nó giao đấu, chúng đến đây vì bức tượng giấu bên trong tượng phật. Bức tượng kia rất quan trọng, nó không thể để nó mất đi.
Triều Nghê hiển nhiên không địch lại nổi năm tên, nhưng nó quyết hy sinh tấm thân này cũng không muốn hai tên kia bước vào bên trong ngôi miếu. Nó bay đến trấn thủ trước cửa, đôi mắt híp lại một đường dài, bắt đầu trở nên điên hơn ban nảy.
Ba tên đồng loạt lao vào chém Triều Nghê, nó bị đẩy lùi ra một bên, nhưng vẫn gắng gượng chống lại bọn chúng. Một tên (trông hung hăng nhất bọn) vừa đá Triều Nghê văng ra xa mấy thước. Khi nó tưởng cuộc đời này coi như xong rồi, khi nó tưởng tấm lưng ngọc ngà của nó sắp sửa đụng phải cây cổ thụ bên kia thì eo của nó được ai đó ôm trọn, tấm lưng dựa hẳn vào ngực của ai đó. Cả hai bay lên mái ngói cao cao.
Triều Nghê không kịp quay đầu nhìn người đó đã thấy mình và người đó đáp xuống đất. Lúc này, nó mới có cơ hội nhìn mặt người đó. Anh là một người đẹp đến mức nó không tin nổi trên đời lại có một người con trai đẹp ma mị đến vậy. Trái tim của nó đập điên cuồng và đây là lần đầu nó cảm thấy bụng dạ nhồn nhột tức cười.
Triều Nghê bị đẩy ra sau lưng chàng trai ấy, lần đầu tiên nó cảm thấy được người khác bảo vệ lại thích thú như vậy. Nó muốn xem chàng trai này là ai, tại sao đến đây cứu mạng nó.
Đột nhiên, Triều Nghê nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Nhất Uy, Kim Quy kiếm là điểm yếu chí mạng của chúng.”
Triều Nghê lúc này mới nhìn thấy Huyết Yêu. Nó cũng vừa biết được tên của chàng trai cứu mạng nó vừa nảy là Nhất Uy. Nó cũng biết hai người đến đây giúp nó ngăn chặn những tên kia lại. Bởi vì Huyết Yêu và nó quen biết nhau, thân thiết là đằng khác.
Nhất Uy nói nhỏ:
“Đừng sợ, cứ đứng đằng sau lưng của tôi.”
Triều Nghê bất giác mỉm cười. Nó trước giờ có sợ hãi thứ gì đâu chứ, dù không đánh lại những tên kia, nó cũng sẽ kéo theo chúng chết chung. Nhưng Nhất Uy nói như thế khiến nó mềm nhũng, nó cũng muốn được bảo vệ. Nó liền nép đằng sau lưng Nhất Uy, gật nhẹ cái đầu, nhưng Nhất Uy không nhìn thấy, bởi vì cậu đang quay lưng với nó.
Nhất Uy nhìn thấy Huyết Yêu đã vào bên trong, chắc chắn hắn đã đi cứu bức tượng. Vậy thì nó sẽ phải ngăn ba tên bên ngoài lại. Nhất Uy rút thanh kiếm Kim Quy ra bên ngoài, bay vào tấn công ba tên kia cùng một lúc.
Thanh Kim Quy sượt nhẹ bả vai một tên, gã lập tức rú lên đau đớn, phần vết thương bốc khói. Huyết Yêu nói đúng, thanh Kim Quy đúng là khắc tinh của đám người kia. Điều đó giúp họ có thêm phần thắng, chỉ cần thanh kiếm này trúng da thịt của chúng cũng khiến chúng phải hối hận.
Triều Nghê không muốn Nhất Uy phải nhọc công đấu với cả ba tên, nên nó cũng bay vào tiếp ứng cùng Nhất Uy. Một mình Triều Nghê không đánh lại cả bam nhưng có Nhất Uy góp sức giống như hổ mọc thêm cánh. Chỉ thoáng chốc, cả ba tên đều bị đánh te tua sơ muối. Sự phối hợp ăn ý giữa họ khiến Nhất Uy có chút bất ngờ.
Triều Nghê tự dưng ngã xuống đất, Nhất Uy hớt hải chạy đến xem sao. Nhất Uy hỏi:
“Không sao chứ?”
“Đau ở đây.” Triều Nghê chỉ vào giữa bụng của mình.
Thì ra, Triều Nghê vừa đâm cái tên cuối cùng trong bọn cũng bị gã đâm trả một nhát vào bụng. Nhất Uy sợ nó bị thương thì không cách nào ăn nói với Huyết Yêu, nên vội vàng ngồi xuống cạnh nó.
Nhất Uy vội vàng kéo áo Triều Nghê lên khiến nó không kịp ngăn cậu lại. Phần eo của nó quả nhiên có một vết kiếm dài. Nhất Uy không suy nghĩ gì nhiều liền dùng kiếm cắt trên tay mình một đoạn nhỏ. Sau đó cậu nhỏ máu lên vết thương của Triều Nghê.
Triều Nghê kinh hãi nhìn Nhất Uy đang nhỏ máu vào vết thương của mình. Nó không hiểu máu của cậu có ích gì, cho đến khi tận mắt chứng kiến vết thương đang liền lại.
Triều Nghê ngây ngốc nhìn Nhất Uy, trái tim bất giác đập điên cuồng, mặt cũng bắt đầu đỏ bừng. Nhất Uy lại hiểu lầm tình huống, lấy tay đặt lên trán của Triều Nghê, xem xem nó còn bị thương hay sốt gì khác không.
Triều Nghê xấu hổ, nhưng lại không muốn né tránh cái chạm của Nhất Uy, nên giả vờ tỏ ra đau đớn, hy vọng nhận được sự quan tâm của cậu. Triều Nghê nói:
“Anh có thể đưa em vào bên trong miếu, được không? Em muốn xem bức tượng còn an toàn hay không.”
Nhất Uy không nói gì, chỉ dìu Triều Nghê đứng lên. Cả hai cùng vào bên trong miếu. Nhưng họ chỉ thấy Huyết Yêu một mình đứng đó, khuôn mặt buồn bã nhìn họ.
Huyết Yêu nói:
“Ta vào không kịp. Chúng đã lấy mất bức tượng.”
Triều Nghê suy sụp rơi khỏi vòng tay của Nhất Uy, cậu vội vàng ngồi xuống đỡ lấy nó. Thế là bao nhiêu công sức bao năm qua của nó đã đổ sông, bức tượng mà lâu nay nó dùng cả tính mạng bảo vệ đã bị cướp mất. Nó dụi đầu vào ngực Nhất Uy khóc to.
Đáng lý Nhất Uy phải lôi cái đầu của Triều Nghê ra khỏi ngực mình, nhưng cậu thấy thông cảm cho nó. Dù sao nó đã ở bên cạnh bức tượng rất lâu rồi. Cậu biết rằng nó đang cảm thấy có lỗi với Thổ địa lắm. Thế nên, cậu quyết định cứ để nó mượn ngực của mình một chút.
Huyết Yêu nói với Triều Nghê:
“Vật cũng bị cướp mất rồi, lỗi cũng không phải tại ngươi. Theo ta về chổ của ta đi, ta sẽ nói với Thổ địa giúp ngươi.”
Triều Nghê quẹt nước mắt, nó rời khỏi Nhất Uy và đứng dậy, chuẩn bị sẽ rời đi cùng Huyết Yêu. Nó tự động nắm lấy tay Nhất Uy và chờ đợi được rời khỏi nơi này cùng với họ. Huyết Yêu nhìn sắc mặt đang từ từ đen lại của Nhất Uy cũng không nhịn được mà mỉm cười một cái. Hắn đi đến cạnh hai người, rồi cả ba cùng trở về nhà.
Trúc Chi, Tiểu Bạch nghe đến say mê, nhất là đoạn Nhất Uy ôm Triều Nghê bay lên mái ngói, chắc cảnh tượng lúc đó đẹp lắm. Mặc dù họ có chút buồn khi bức tượng cuối cùng đã rơi vào tay Nguyên Sâm, nhưng chuyện Triều Nghê cùng Nhất Uy dễ thương đến mức họ chẳng hơi đâu mà buồn phiền.
Triều Nghê tựa đầu lên vai Nhất Uy và nói:
“Em đã quyết định dâng hiến tâm hồn này cho Nhất Uy rồi, chỉ cần anh ấy đến tuổi là tụi em sẽ về một nhà.”
Trúc Chi vui vẻ hùa theo:
“Chị thấy hai đứa cũng rất hợp nhau.”
Trúc Chi thấy Nhất Uy và Triều Nghê rất hợp nhau. Một người sôi nổi, người kia lại trầm tính, hai tính cách trái ngược này lại bù trừ cho nhau. Cô quyết định cùng Tiểu Bạch tác hợp cho hai người này.
Tiểu Bạch cũng không kém cạnh mà nói chen vào:
“Em sẽ là dâu phụ nhé!”
Nhất Uy tức mình bỏ ra ngoài trước, cậu không chịu nổi cái cách ghép đôi trắng trợn mà cả ba đang làm với cậu. Nếu cậu còn tiếp tục ở bên trong, cậu sẽ bị Triều Nghê kia chọc cho tức chết, không thì cũng bị Trúc Chi và Tiểu Bạch chọc cho đen mặt. Trúc Chi thấy thế cười khà khà. Triều Nghê thấy người trong lòng đã ra ngoài, nó cũng vội vàng chào tạm biệt Trúc Chi và rượt theo Nhất Uy sát nút.
Tiểu Bạch cười nói:
“Coi bộ anh Nhất Uy khó mà thoát khỏi vụ cưới xin này.”
Trúc Chi cũng gật gù đồng ý. Cô hỏi Tiểu Bạch:
“Mấy bửa nay có chuyện gì xảy ra không?”
Tiểu Bạch liệt kê những người đến đây thăm Trúc Chi. Gia Khánh cùng Minh Nghĩa tới đây ngay sau khi Huyết Yêu vừa trị độc cho Trúc Chi. Huyết Yêu không cho hai người kia ở lại lâu, chỉ cho hai người nhìn thấy cô một chút rồi thôi. Gia Khánh và Minh Nghĩa cùng hẹn với Huyết Yêu khi nào Trúc Chi tỉnh lại sẽ lại đến, vì họ đã hứa giúp Trúc Chi cái gì đó.
Tiếp theo, Vô Ảnh cùng Hoàng Anh đến thăm Trúc Chi và họ cũng cùng cảnh ngộ với nhóm người Gia Khánh. Huyết Yêu chẳng lưu họ lại thêm một ngày nào cả, hình như cả hai cùng nhau đi làm nhiệm vụ gì đó mà hắn giao. Tiểu Bạch còn chưa kịp hỏi hai người đó thoát khỏi tay Nguyên Sâm như thế nào, chỉ thấy cả hai bình an là nó vui rồi.
Cuối cùng, Nguyệt Trinh là người thường xuyên xuất hiện nhất. Cứ hai hôm ả lại xuất hiện và hỏi thăm tình hình của Trúc Chi. Có điều, nói đến đây, mặt của Tiểu Bạch trở nên nghiêm trọng:
“Em thấy chú Huyết Yêu và chị gái Nguyệt Trinh đó cải nhau suốt. Hình như Nguyệt Trinh muốn thứ gì đó từ chú, mà chú nhất quyết không cho. Em đoán chị ta đang chờ chị hồi phục để nhờ vả chị đó.”
Trúc Chi chưa kịp phản ứng với lời nói của Tiểu Bạch đã thấy có người bước vào trong phòng. Cô nhìn thấy đó là Nguyệt Trinh. Cô cố giấu nỗi ghen tuông đang trào dâng từ sâu đáy lòng, cố mỉm cười như thể cô chưa hề nhìn thấy ả và Huyết Yêu hôn nhau. Tiểu Bạch biết ý biết tứ đi ra ngoài trước, trước khi đi còn ném cho Trúc Chi một cái nhìn đầy ẩn ý: Thấy em nói đúng chưa?
Nguyệt Trinh ngồi xuống bên cạnh Trúc Chi. Ả vừa ngồi xuống đã bắt đầu nói trước:
“Thuộc hạ có một thỉnh cầu, hy vọng tiểu chủ nhân có thể giúp đỡ.”
Nhờ Tiểu Bạch mà Trúc Chi đoán Nguyệt Trinh này muốn cô nói với Huyết Yêu cái gì đó, nhưng ả là người trong lòng của hắn kia mà, cô tưởng ả phải dễ dàng có được chứ.
Trúc Chi nói:
“Cứ nói ra đi, để xem em có thể giúp được không đã.”
“Thuộc hạ tin chỉ có chủ nhân mới có thể nói với tên tóc đỏ đó một tiếng.”
“Em vẫn không hiểu ý của chị là gì?”
Nguyệt Trinh huỵch toẹt ra:
“Chuyện hôm nay thuộc hạ đến nhờ vả chủ nhân cũng vì mấy ngày nay thuộc hạ đã trực tiếp thỉnh cầu mà tên tóc đỏ ấy không cho.”
“Tại sao chị nghĩ em nói thì anh ta sẽ cho chị cơ chứ?”
Nguyệt Trinh thì thào, rất nhỏ, như sợ có ai đó nghe thấy lời của ả:
“Thuộc hạ đoán tiểu chủ nhân yêu Huyết Yêu, phải không? Thuộc hạ đã biết về sợi nghiệt duyên của tiểu chủ nhân và Huyết Yêu.”
Trúc Chi nhìn sâu vào đôi mắt của Nguyệt Trinh, cố gắng không tỏ thái độ chán ghét, nhưng đôi mắt ánh lên tia giận dữ. Câu hỏi của ả chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của cô ở trên cả.
“Phải.” Trúc Chi cuối cùng cũng mở miệng, cô lạnh lùng nói thêm: “Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra trong tương lai, nên chị không cần quá lo lắng. Ta đã hứa với anh ta sẽ không bao giờ gặp anh ta nữa.”
Nguyệt Trinh xua tay giải thích:
“Thuộc hạ không cấm cản chuyện hai người đến với nhau. Ban đầu thuộc hạ nghĩ tên tóc đỏ kia quá không xứng với người, hắn lạnh lùng vô cảm, không xem ai vào trong mắt. Chủ nhân yêu hắn rồi cũng sẽ đau khổ mà thôi. Người như hắn nào biết yêu ai đâu chứ.”
Trúc Chi không muốn vạch trần những lời giả dối của Nguyệt Trinh. Hắn là Huyết Yêu không biết yêu ai, hẳn là hắn chưa từng ôm và hôn lấy ả. Ả đâu lường được việc cô đã chứng kiến cảnh ngọt ngào của họ.
Nguyệt Trinh tiếp tục luyên thuyên:
“Nhưng mấy ngày nay thuộc hạ đến đây thăm chủ nhân, thuộc hạ nhận ra chủ nhân rất đặc biệt đối với Huyết Yêu. Thuộc hạ không chắc đó là tình cảm nam nữ hay không, nhưng thuộc hạ chắc chắn chủ nhân giữ một vị trí trong lòng tên tóc đỏ đó. Lời nói của chủ nhân có thể khiến anh ta đổi ý.”
Trúc Chi có cảm tưởng Nguyệt Trinh này rất biết cách chê giấu cảm xúc. Rõ ràng ả rất yêu Huyết Yêu, nhưng lại nói ra những lời kia chân thành và không chứa tia ghen tuông nào cả. Cô còn lầm tưởng ả đang thực sự tác thành cho cô và người yêu của ả cơ.
Trúc Chi nói đầy ẩn ý:
“Ta biết Huyết Yêu đã có người trong lòng, người đó không phải ta. Ta đã quyết định không liên quan gì đến anh ta nữa.”
“Thuộc hạ cũng hy vọng vậy. Bởi vì thuộc hạ sợ hai người lại có kết cục không tốt đẹp như cha mẹ của người. Thuộc hạ mong sợi nghiệt duyên đó được cắt bỏ là hay nhất.”
Trúc Chi có chút giận dữ nói:
“Vậy thỉnh cầu của ngươi chính là bảo ta nói với anh ấy cắt đứt sợi nghiệt duyên ấy đi chứ gì?”
Nguyệt Trinh lắc đầu, ả nói:
“Thuộc hạ đã đến xem thử và phát hiện Huyết Yêu hình như đã cắt đứt sợi tơ ấy đi rồi. Thuộc hạ vô cùng yên tâm.”
Trúc Chi đau lòng quay mặt sang hướng khác. Chính cô cũng thỉnh cầu Huyết Yêu cắt đứt sợi tơ hồng ấy đi. Nhưng khi hắn thực hiện, cô lại tủi thân vô cùng. Không phải hắn đã cắt đứt nó trước cả khi cô yêu cầu hay sao, có như thế Nguyệt Trinh mới nhìn thấy trước chứ.
Nguyệt Trinh không khách khí nói ra thỉnh cầu của mình:
“Huyết Yêu hiện giờ đang giữ một người vô cùng quan trọng với thuộc hạ. Hy vọng chủ nhân có thể nói với hắn thả người ra.”
Đến lúc này Trúc Chi không muốn giả vờ nữa. Cô bực bội nói một hơi:
“Ta tưởng ngoài Quỷ vương ra, người quan trọng với ngươi chính là Huyết Yêu chứ? Ta đã nhìn thấy hai người hôn nhau vào ngày hôm đó, ta không mù, Nguyệt Trinh. Và ta tin rằng anh ta sẽ nể mặt tình nhân mà giúp ngươi thôi.”