Nhất Uy trở lại lớp học, nhưng không thấy Trúc Chi đâu. Điều đáng nghi nhất chính là Thanh Lâm cũng không có mặt ở đây. Cậu cho rằng hai người này đã lén đi đâu đó trong khi mình hì hục chạy mua đồ ăn. Chỉ bởi vì Trúc Chi không thể chường mặt ra cho mọi người bàn tán xôn xao thêm, và cậu phải lãnh trách nhiệm mua đồ ăn luôn cho thằng Lâm, trong khi nó lấy cớ ra đón anh Thanh vào trường. Nó làm như anh Thanh không biết đường đến văn phòng thầy hiệu trưởng. Rồi nó hứa một cách chắc nịch rằng: Tao chỉ đưa ảnh vào phòng ba tao rồi quay lại lớp học liền.
Chính Triều Nghê đã khiến mọi thứ rối tung như thế, nếu nó ngừng cái trò lẽo đẽo theo cậu khắp nơi, ngừng cái trò ôm khư khư cánh tay của cậu khắp trường học, cũng ngưng cái trò thề thốt sẽ lấy cậu làm chồng, thì Trúc Chi đâu đến nỗi bị đồn đại dữ như vậy, chị ấy đâu đến nổi phải ngồi một cách chán nản trong lớp học, thay vì ra ngoài kia dạo chơi.
Có lần Triều Nghê đi theo Nhất Uy đến căng – tin, nó nhìn thấy sợi dây kẹp tóc màu xanh dương, trùng với màu tóc của nó (Nhất Uy biết như thế), nó tỏ ra thích thú và cầm kẹp tóc ấy lên. Nó ngước nhìn Nhất Uy với ánh mắt tràn trề niềm hy vọng cùng khát khao muốn có được đồ vật yêu thích (dĩ nhiên với khuôn mặt của Trúc Chi). Nó (dùng giọng của Trúc Chi) nói với Nhất Uy:
“Anh Nhất Uy ơi, anh mua cho em cái kẹp tóc này đi. Em thấy nó hợp với tóc của em.”
Nhất Uy phải cắn răng mua cho Triều Nghê đó chứ. Có như vậy nó mới thôi ca cẩm suốt ngày đòi Nhất Uy mua cái này, cái kia cho nó. Trong mười ngày đi học chung mà Triều Nghê đã bắt Nhất Uy mua nào là kẹp tóc, vòng tay làm bằng sợi chỉ màu đỏ, một đôi bông tai mua tại quầy cô bán hàng rong ngoài đường, một cái nón màu xanh dương và một cái móc khóa để móc lên cung tên của nó.
Nhất Uy mệt mỏi nói với Triều Nghê:
“Cái móc khóa đâu phải treo trên đó đâu.”
Nhưng Triều Nghê vẫn loay hoay gắn móc khóa vào đầu cung tên, miệng còn tươi cười rạng rỡ. Nó quay sang khoe cho Nhất Uy xem thành tích mà nó đã mò mẫn suốt mấy giờ đồng hồ chỉ để gắn cho được cái móc khóa vào mũi tên. Nó còn hổ hởi nói:
“Em thấy nó đẹp mà. Anh không thấy nó đáng yêu hay sao?”
Nhất Uy nhất quyết không dám nói: “Không đáng yêu chút nào hết.”. Bởi vì cậu thừa biết mỗi lần cậu nói những câu đại loại như thế, Triều Nghê sẽ trưng cái bộ mặt ủ rũ đó suốt cả ngày. Mà cậu lại không quen nhìn thấy khuôn mặt của Trúc Chi bí xị như thế, nên đành phải giả vờ khen ngợi Triều Nghê chút đỉnh.
Đỉnh điểm là vào giờ ra chơi hôm thứ sáu tuần trước, Nhất Uy và Triều Nghê đang ngồi trên ghế đá (nơi mà cậu và Trúc Chi hay ngồi), cậu dùng khuôn mặt đẹp trai đó hứng lấy ánh nắng hơi gay gắt của bầu trời, nhìn ngắm áng mây trôi nhẹ trên bầu trời, trong đầu thầm mong Trúc Chi tỉnh lại.
Triều Nghê cũng bắt chước nhìn trời, dù ánh nắng khiến mắt nó rát bỏng, nó vẫn muốn nhìn giống như Nhất Uy đang nhìn, có lẽ nó cũng muốn biết trên bầu trời đầy nắng kia có thứ gì thu hút Nhất Uy đến thế.
Triều Nghê nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai đầy ma mị của Nhất Uy, nó hỏi nhỏ:
“Anh Nhất Uy ơi, người trần gian các anh thích cái gì nhất? Em sẽ ráng mua tặng anh.”
Lúc đó Nhất Uy cũng ngán ngẫm trả lời cho xong chuyện, coi như không muốn Triều Nghê phá bĩnh tâm trạng lâng lâng của mình:
“Không thích gì cả.”
Vậy mà trong lúc Nhất Uy đang mãi mê nhìn ngắm mây trời, Triều Nghê đã hạ môi nó lên đôi gò má của Nhất Uy, sau đó bỏ chạy mất. Chắc nó biết cậu sẽ nổi điên nếu nó còn ngồi lại gần cậu, cậu biết mình sẽ không tha thứ cho hành động bạo gan đó của nó.
Nụ hôn thoáng qua đó khiến Nhất Uy nửa bực bội, nửa lại bối rối vô cùng. Cậu không muốn nhớ lại, càng không muốn nhắc đến. Rất may những ngày sau, Triều Nghê hình như quên luôn nụ hôn đó, điều này khiến cậu an tâm, ít ra không ai biết giữa hai người tồn tại cái nụ hôn má thoáng qua kia. Thử tưởng tượng thằng Lâm mà biết cái vụ đó thể nào nó cũng ghép đôi cậu với Triều Nghê suốt ngày, à không, chắc phải cả đời mới đúng.
Nhưng cũng từ đó, Nhất Uy trở nên cảnh giác khi ở cạnh Triều Nghê. Cậu không dám lơ là, ai biết được sau khi hôn được gò má của cậu, nó còn muốn cái gì nữa. Mỗi lần Triều Nghê đến quá gần, cậu liệu mà cao chạy xa bay.
Tiếng trống vào lớp vang lên, nó cũng giúp Nhất Uy thoát khỏi những suy nghĩ vẫn vơ liên quan đến Triều Nghê, nó giúp cậu trở lại thực tại: Trúc Chi và Thanh Lâm vẫn chưa vào lớp học.
Tiết học tiếp theo của môn Sử. Thầy Đạo – thầy dạy môn lịch sử (ít ai biết thầy chính là Gia Khánh) bước vào lớp học. Ngày trước Nhất Uy từng nghi ngờ thầy là kẻ địch, cho đến khi Gia Khánh từng tự nhận mình giả dạng thành thầy Đạo để theo dõi Trúc Chi.
Gia Khánh dùng năng lực của mình khiến mọi thứ bên trong lớp học ngưng động, ngay cả đồng hồ treo tường cũng ngừng chạy. Thầy từ từ đi đến gần Nhất Uy, nở một nụ cười hiền từ rồi nói:
“Huyết Yêu nhờ thầy đến đây canh chừng mấy đứa, nhất là Trúc Chi. Anh ta lo sợ có chuyện xảy đến cho cô ấy.”
Nhất Uy nói:
“Em không thấy cả Thanh Lâm và Trúc Chi đâu cả. Không biết hai người đó đã đi đâu, em gọi không được.”
“Ta thấy Trúc Chi đi vào văn phòng thầy hiệu trưởng nảy giờ vẫn chưa ra. Hay em chạy đến đó xem thử đã có chuyện gì mà thầy hiệu trưởng lại giữ hai đứa nó lâu như vậy.”
Nhất Uy đương nhiên rất sẵn lòng. Cậu còn nghi ngờ thầy hiệu trưởng sẽ gọi thêm cả mình cho đủ bộ, không lý nào thầy lại gặp Trúc Chi và Thanh Lâm mà lại chừa mình ra.
Nhưng thứ mà Nhất Uy nhìn thấy khiến cậu ngã khụy xuống đất: Thanh Lâm và Thiên Thanh bị hóa đá, Trúc Chi và thầy hiệu trưởng lại chẳng thấy đâu. Điều này cho thấy thầy hiệu trưởng gọi Trúc Chi đến đây với ý đồ không tốt. Hoặc có kẻ nào đó đã đến đây, khiến hai anh em họ Diệp hóa đá, bắt luôn thầy hiệu trưởng cùng Trúc Chi.
Nhất Uy vội vàng chạy đi tìm Gia Khánh. Gia Khánh lại gõ cây quyền trượng lên sàn nhà một lần nữa, khiến mọi thứ đang chuyển động bị ngưng lại. Y cùng Nhất Uy dịch chuyển đến văn phòng thầy hiệu trưởng.
Gia Khánh xem xét một hồi. Y dùng cây quyền trượng của mình đặt lên đầu Thanh Lâm, rồi lại đặt lên đầu Thiên Thanh. Nhất Uy âm thầm chờ đợi kỳ tích xuất hiện. Y nói:
“Thứ pháp thuật này rõ ràng thuộc hàng cao thủ, người có thể hóa đá người khác chỉ có mấy người thôi. Ta e rằng giống như Huyết Yêu nói, Nguyên Sâm rút cuộc đã biết thân thế của tiểu ma vương. Nhất định lão đã phái người, hoặc chính lão đã đến đây bắt cô ấy. Ta phải đến gặp Huyết Yêu ngay. Anh ta nhờ ta trông nom mấy đứa, nhưng ta vừa hắt hơi một cái đã xảy ra chuyện. Hy vọng hắn không bực mình ta lắm. Trò cứ ở đây trông chừng hai anh em họ, sẽ trở lại bình thường nhanh thôi.”
Gia Khánh nói xong liền biến mất. Nhất Uy không biết làm gì ngoài đứng đó chờ đợi. Sau đó, cậu nhìn thấy sợi dây chuyền mà Huyết Yêu đã tặng cho Trúc Chi bị bỏ lại trên bàn thầy hiệu trưởng. Cậu đi đến và nhặt lấy.
Đúng lúc này, Thanh Lâm và Thiên Thanh tỉnh lại. Họ ngã khụy xuống đất. Nhất Uy vội vàng chạy đến bên cạnh đỡ từng người đứng lên.
Thanh Lâm nói như bị hụt hơi:
“Ba của tao... à không... Người nào đó bắt ba của tao đi, dụ tao với anh Thanh đến đây. Tụi tao còn tưởng ba có chuyện gì quan trọng cần hai anh em tao giúp đỡ. Nhưng vừa mới ló đầu vào đã bị tên kia bắt lấy. Không còn nghi ngờ gì nữa khi thằng cha đó gọi chị Trúc Chi đến đây, dùng tính mạng của hai anh em tao ép chị ấy đi theo ổng. Tao đồ rằng vì muốn tụi tao an toàn chị Chi đã tự nguyện đi theo ổng rồi.”
Nhất Uy chìa bày tay có sợi dây chuyền của Trúc Chi ra cho hai anh em họ Diệp nhìn thấy và nói:
“Chỉ để lại thứ này trên bàn. Tao từng nghe chị ấy nói đây là đồ của thầy Huyết Yêu tặng cho. Không lý nào chị ấy lại để lại nó được.”
“Bởi vì nó có thể giúp ta tìm được cô ấy. Nguyên Sâm biết công dụng của nó nên mới bắt cô ấy tháo ra.”
Huyết Yêu cùng Gia Khánh đến đây từ lúc nào không ai nhận ra. Giọng nói trầm ấm của hắn vừa cất lên đã khiến ba người trong phòng cảm thấy an tâm rất nhiều. Có Huyết Yêu xuất hiện, cơ hội tìm ra Trúc Chi cao hơn hẳn.
Nhất Uy hỏi Huyết Yêu:
“Thầy sẽ tìm ra được chị ấy chứ?”
Huyết Yêu không cách nào tìm ra Trúc Chi một khi cô bị Nguyên Sâm bắt đi. Sợi dây chuyên hắn đích thân làm ra kia cũng trở nên vô dụng khi cô bỏ nó lại trên bàn thầy hiệu trưởng. Cái cách dò tìm cô cũng không còn khả năng, Nguyên Sâm đã chặn đứng tất cả mọi pháp thuật, dù mạnh nhất. Lão chắc hẳn đã giấu cô tại một nơi mà không thần tiên nào có thể xuất hiện.
Huyết Yêu buồn bã nói:
“Nguyên Sâm hiểm độc ở chổ lão biết sợi dây chuyền kia có chức năng gì. Nó không chỉ bảo vệ cô ấy mà nó còn giống như định vị mà con người làm ra. Ta đã học hỏi không ít từ loài người. Trúc Chi bỏ lại nó ở đây, có nghĩa là Nguyên Sâm ép cô ấy bỏ nó ra. Không có sợi dây chuyền, ta không thể nào tìm được cô ấy.”
Thanh Lâm khẩn khiết nói:
“Thầy sẽ tìm ra chị ấy chứ? Ngày trước thầy từng tìm được chị ấy đó thôi. Em nhớ có lần chị ấy bị mộng du, nghe đâu Nguyên Sâm đã triệu hồi chị ấy lần đó mà.”
“Đúng là có chuyện đó, nhưng lúc đó cô ấy vẫn còn đang ở bên trong cơ thể Ngân Chi. Còn Trúc Chi này, ta chưa có dịp lấy máu của cô ấy.”
Thiên Thanh nói như thể đã buông xuôi tất cả:
“Vậy còn cách nào nữa đâu? Chúng ta sẽ mất chị ấy sao? Hay chúng ta cứ tấn công trực diện cái lão Nguyên Sâm đó được không. Ba của em...”
Thiên Thanh nhắc đến ba của mình thì nín ngang, khuôn mặt trở nên tái mét, không dám nghĩ đến viễn cảnh kinh khủng đã xảy ra với ba của mình. Nhất Uy vội vàng nắm lấy đôi vai của Thiên Thanh và trấn an:
“Thầy ấy sẽ không sao đâu.”
Thiên Thanh ú ớ rồi nói:
“Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra với ông ấy, chắc anh không sống nổi quá.”
Huyết Yêu nói:
“Gia Khánh sẽ giúp các trò tìm kiếm Diệp Thiên. Nguyên Sâm ắt hẳn đã bắt cóc ông ấy và giấu ở đâu đó thôi. Ta sẽ gọi Vô Ảnh và Hoàng Anh đến hỗ trợ.”
Thiên Thanh và Thanh Lâm nghe đến tên Gia Khánh, Vô Ảnh lại còn cả nữ hoàng bóng đêm Hoàng Anh thì yên tâm bội phần. Giờ chỉ cần tìm được Trúc Chi nữa thôi.
Nhất Uy vội nói:
“Còn chị Trúc Chi? Thầy hãy nói là đã có cách đi.”
Huyết Yêu trả lời:
“Có một người sẽ giúp được ta. Ta sẽ đi gặp người đó ngay bây giờ. Nhất Uy phải về nhà ta một lần nữa, cùng Triều Nghê và Tiểu Bạch tới gặp Thủy vương một lần. Ta sẽ để lại tín vật cho ba trò. Cứ đưa Thủy vương về nhà của ta càng tốt. Chúng ta cần phải chuẩn bị chu đáo mới đi gặp Nguyên Sâm. Ta nghĩ đã đến lúc phải gặp lão già ấy rồi.”
Huyết Yêu lo xong xuôi mọi thứ mới rời đi. Hắn không còn cách nào khác đành phải nhờ sự giúp đỡ của người đó, duy chỉ có người đó mới có khả năng tìm ra Trúc Chi. Nhờ liên kết của hai người, cộng với khả năng tiên tri mà nàng ấy có thể giúp hắn tìm ra cô – thần tiên tri Lưu Kỵ.
Thần tiên tri lưu Kỵ nổi danh là một gã quái dị, hành tung không rõ ràng. Đó đều là tin vịt mà Huyết Yêu cố tình truyền ra. Bởi vì thần tiên tri Lưu Kỵ là nữ, còn hành tung của nàng chỉ có Huyết Yêu biết rõ. Hắn còn là người tạo ra một kết giới cực kỳ mạnh, còn Lưu Kỵ ở bên trong dưỡng thân thể yếu ớt của nàng, cũng như luyện tập khả năng tiên tri của nàng.
Đã lâu rồi, Huyết Yêu không chắc thời gian có lâu hơn so với dự tính của hắn hay không, hắn mới lại trở lại nơi này. Hắn nhớ từng đoạn ký ức khi ấy, nhớ rất rõ là đằng khác. Đứng trước cánh cửa vô hình mà hắn đã tạo ra, phân vân không biết nên đi vào hay không, có nên phá vỡ lời ước định ngày xưa giữa hắn và nàng hay không. Cuối cùng hắn chọn đi vào bên trong.
Huyết Yêu bước vào kết giới mà chính hắn tạo ra cho nàng ấy. Hắn vội vã đi đến trung tâm kết giới, nơi có nàng đang ở đó. Ngôi nhà vẫn y như ngày hắn đã tạo ra cho nàng, duy chỉ có vườn hoa bách hợp nở rộ đầy màu sắc, khiến nơi này trở nên sống động và có sức sống hơn.
Huyết Yêu thấy rõ ràng một chiếc cung tên màu bạc được làm một cách sơ sài, được treo lơ lửng trước cửa nhà. Rất có thể nàng đã cố gắng tạo ra một cung tên mà nàng hằng mong ước, hoặc có thể nàng muốn có lại cảm giác cầm cung tên màu bạc của mình.
Người con gái kia rõ ràng cũng nhận ra có người bước vào đây. Nàng vội vàng đi ra khỏi chổ ẩn nấu, trên tay vẫn còn cầm ly trà nóng hổi. Nàng tiến tới chổ Huyết Yêu, tươi cười với hắn và nói:
“Đã lâu không gặp. Ta còn tưởng huynh quên luôn ta rồi.”
Huyết Yêu mỉm cười nói:
“Sao ta có thể quên công chúa được. Ta chỉ không muốn làm phiền cuộc sống tự tại mà công chúa đã phải cố gắng lắm có được này. Ta cũng không muốn phá bỏ ước định giữa ta và công chúa mà thôi. Rằng chúng ta sẽ không gặp nhau, trừ phi công chúa muốn.”
Người con gái dẫn đường cho Huyết Yêu đi vào ngôi nhà nhỏ của mình. Vừa đi nàng vừa nói:
“Đã nói huynh nhiều lần rồi, đừng gọi ta là công chúa. Ta đã không còn là Thủy Hà của ngày trước nữa. Huynh cứ gọi thần tiên tri, hay Lưu Kỵ là được rồi.”