Nguyên Sâm cũng bối rối không kém ba thuộc hạ của mình. Cần phải ba ngày độc tố mới phát huy hết công hiệu, nhưng cơ thể Trúc Chi chỉ mất nửa ngày, chuyện này làm sao có thể xảy ra cơ chứ. Lão cẩn thận quan sát cơ mặt của Trúc Chi, xem thử cô có đang diễn kịch hay không. Cho dù diễn kịch đâu thể có ai kháng lại độc này.
Nguyên Sâm chưa kịp quan sát gì thêm, Trúc Chi đã ngất xỉu trong vũng nước dưới chân cô. Lão lập tức dùng linh lực đẩy cơ thể Trúc Chi lên không trung, ra hiệu cho những người còn lại cùng lão di chuyển ra ngoài.
Nguyên Sâm đưa Trúc Chi qua phòng bên cạnh, đặt cô lên chiếc giường gỗ duy nhất trong phòng. Lão cẩn thận bắt lấy mạch trên tay cô, đôi mắt nhíu lại, rất khó coi (dù bình thường trông đã không khả ái là mấy).
Ngọc Điền và Nguyên Lực không ai dám hó hé câu nào cả. Tất cả đều cắn môi, chờ phản ứng của Nguyên Sâm, ít nhất họ muốn nghe câu trả lời từ lão. Duy chỉ có Cố Nhi, ngoài thấp thỏm lo âu hiện trên nét mặt, ả còn dùng cả tứ chi để biểu lộ: Ả múa mây điên cuồng, chân thì đi đi lại lại không ngừng.
Nguyên Sâm lắc đầu như điên, hầu như lão chưa bao giờ tỏ thái độ khó hiểu như vậy bao giờ. Lão đã thôi bắt lấy mạch của Trúc Chi, lão chuyển bàn tay lên mi tâm của cố, nhắm mắt cảm nhận hai luồng khí đang xung đột bên trong cơ thể cô.
Nguyên Sâm lầm bầm một mình:
“Quái lạ.”
Cố Nhi nghe được câu nói nhảm của Nguyên Sâm, nhưng cái gì quái lạ thì ả không dám hỏi lại. Ả đi đi lại lại khiến Ngọc Điền phải đưa tay kéo ả lại phía gã mới giúp ả đứng vững. Cố Nhi không biết ơn còn trừng mắt với Ngọc Điền.
Ngọc Điền nói nhỏ:
“Cô bị làm sao vậy hả? Một mình chủ nhân bối rối là được rồi, cô còn làm ta phân tâm nữa.”
“Ai mượn anh phân tâm vì tôi làm chi? Tôi có thói quen đi đi lại lại như vậy những lúc lo lắng, hiểu không?”
Ngọc Điền hừ lạnh một cái rồi chẳng thèm giữ tay Cố Nhi làm gì nữa. Gã lắc đầu ngao ngán khi thấy Cố Nhi một lần nữa đi đi lại lại trước mặt mình. Gã quay sang tựa đầu vào vai Nguyên Lực với ẩn ý: Nhin đi, ai cũng đối xử tàn nhẫn với gã và bị y hất ra một cách thô bạo.
Ngọc Điền đứng đằng sau buồn bã hết nhìn Nguyên Lực lại quay sang nhìn Cố Nhi, rõ ràng gã vẫn chưa thôi hết giận vì bị Cố Nhi nổi giận, trong khi gã vừa mới giúp ả đứng vững. Còn Nguyên Lực lại nỡ tỏ thái độ như thế với người bạn thân thiết như gã đây.
Nguyên Lực mạnh dạn tiến lên một bước, y đến trước mặt Nguyên Sâm. Y đã thấy lão đã xong công việc kiểm trai Trúc Chi. Y hỏi:
“Tiểu ma vương bị làm sao vậy, thưa chủ nhân?”
Nguyên Sâm đứng dậy, hơi choáng váng một chút. Lão đang lục tìm câu trả lời nào đấy sao cho thích hợp nhất ngay lúc này. Ngọc Điền hiểu lầm lão đang giận sự tò mò của Nguyên Lực, nên vội vàng bước lên lôi y xuống đứng cạnh mình.
Nguyên Sâm im lặng rất lâu mới lên tiếng (lời nói ngay lập tức khiến Cố Nhi thôi đi đi lại lại, ả nhích đến gần Ngọc Điền, muốn nghe rõ câu trả lời từ Nguyên Sâm):
“Kinh mạch rất kì lạ, bất ổn vô cùng, ta cũng không nghĩ ra được con bé bị gì. Ta cảm thấy hai luồng khí kì quái bên trong cơ thể, ta cũng cảm nhận một trận đánh kịch liệt đang xảy ra bên trong. Ta mơ hồ đoán được chính trùng tam độc và ý chí của con bé đang xung đột với nhau.”
Cố Nhi tò mò:
“Theo chủ nhân thì cuối cùng ai sẽ chiến thắng? Trùng tam độc hay tiểu ma vương?”
Nguyên Sâm lạnh lùng nói:
“Trừ phi Y Nguyên một lần nữa sống lại, nếu không tiểu ma vương khó mà khống chế được trùng tam độc. Ta nghĩ ba ngày sau con bé sẽ quên hết tất cả mọi chuyện. Đến lúc đó, ta sẽ vẽ ra một câu chuyện đầy kịch tính, đẩy Huyết Yêu trở thành kẻ thù giết cha của nó. Ngươi nghĩ nó có tìm thằng tóc đỏ ấy giải quyết ân oán hay không?”
Ngọc Điền, Nguyên Lực và Cố Nhi trao đổi ánh mắt cho nhau, hiển nhiên họ đang vẽ ra viễn cảnh Trúc Chi và Huyết Yêu đánh nhau một trận sống chết vì cái hiểu lầm kia.
Nguyên Lực hỏi:
“Vậy cuối cùng kế hoạch của chủ nhân là gì? Là giết Huyết Yêu thôi ư?”
Ngọc Điền định giải thích “ké” cho Nguyên Lực biết chuyện giết Huyết Yêu là mua vui thôi, mục đích chính của chủ nhân không phải thanh kiếm của quỷ sao. Nhưng lời nói của gã chưa kịp nhảy ra khỏi miệng đã bị Nguyên Sâm chặn lại, lão cười nói:
“Tầm bậy. Ai bảo chỉ vì giết Huyết Yêu. Ta muốn phá hủy tất cả mọi thứ của Tam giới.”
Cố Nhi kinh hãi nói:
“Làm sao có thể hủy được tất cả đây chứ? Lực lượng của chúng ta không thể chống đối cả Tam giới, chủ nhân biết điều đó mà.”
Nguyên Sâm hí hửng đáp:
“Bởi vì thế ta cần phải thả một vài quái vật ra khỏi cõi vô định.”
Nguyên Lực nghi ngờ chuyện mà chủ nhân nói. Bởi vì chuyện mở được cõi vô định gần bằng khả năng quỷ vương Y Nguyên sống lại. Y nói:
“Nhưng cõi vô định không phải là một nơi dễ dàng mở ra được.”
Nguyên Sâm vui vẻ đáp:
“Mười hai thần khí không những cướp lấy sức mạnh của thanh kiếm của quỷ, mà còn là chìa khóa mở cái cõi vô định kia ra. Ta tin chắc thằng nhóc tóc đỏ đó không ngờ ta lại biết chuyện này, hoặc nếu biết nó hẳn phải gấp lắm, vừa phải cứu tiểu ma vương vừa phải tìm cách ngăn ta mở cánh cửa ấy ra.”
Cố Nhi hỏi:
“Làm sao chủ nhân biết chìa khóa mở cõi vô định là mười hai thần khí?”
“Ta biết chứ. Ta còn sống thọ hơn cả Huyết Yêu kia mà. Chỉ là ta không biết mười hai thần khí kia bao gồm những gì thôi. Ai ngờ ta lại tình cờ có được cuốn sách mà trước đây Quỷ vương giấu kỹ. Lần này nhất định ta phải mở cõi vô định, không thể giống lần trước, từ khi quỷ vương chết đi, ta hoàn toàn tin rằng bản thân mất đi mục đích sống rồi.”
Ngọc Điền vội vàng lên tiếng, không muốn bản thân bị lu mờ trước Cố Nhi và Nguyên Lực:
“Còn chuyện lấy sức mạnh của thanh kiếm thì sao? Ngài không muốn có thanh kiếm của quỷ trong tay ư?”
“Dĩ nhiên nó là một thứ gây nghiện. Ta cũng giống những tên khác, cũng thèm muốn quyền lực của thanh kiếm và viên hắc ngọc. Thế nhưng, ta muốn tiêu diệt tất cả sau đó chiếm lấy thanh kiếm của quỷ sau.”
Thuộc hạ của Nguyên Sâm không một ai biết mục đích muốn phá hủy mọi thứ của Nguyên Sâm, lão rất kín tiếng, rất ít khi chia sẻ bí mật cho người khác biết. Điều gì khiến lão muốn phá hủy mọi thứ, ngay cả chiếm Tam giới cũng không phải là mục tiêu cuối cùng của lão. Lẽ nào lão muốn tất cả mọi người đều chết hết, chỉ còn một mình lão trên cõi đời này, như thế đâu vui vẻ gì.
Nguyên Sâm lập tức phát thảo ra kế hoạch cho ba tên chủ chốt được biết. Cả ba im lặng nghe Nguyên Sâm trình bày, lão nói một cách say mê, những người còn lại cũng nghe rất chăm chú, chỉ sợ bản thân không tập trung sẽ không nắm được cả kế hoạch.
Nguyên Sâm nói:
“Chúng ta đã nắm trong tay tám thần khí, chỉ còn bốn thần khí nữa là được. Thần khí của Gia Khánh chúng ta sắp có được rồi.”
Ngọc Điền nhẹ nhàng di chuyển về phái trước và nhắc nhở:
“Chúng ta chỉ mới có năm thưa chủ nhân: thần khí của Huyết Yêu, máu của Quý Nhậm, thần Sinh nở, đồng tiền của thần Tài, bức tượng của thần Thổ địa.”
Nguyên Sâm sửa lại:
“Tám. Ta đã có sợi dây chuyền của thần ban điều ước, thứ đó nằm trên cổ Nguyên Lực.”
Ngọc Điền nhìn Nguyên Lưc, Cố Nhi cũng không nhịn được mà nhìn y một cái. Thì ra sợi dây chuyền mà y đeo trên cổ chính là sợi dây chuyền chứa thần khí của Bụt.
“Thì cũng mới có sáu thôi.”
Nguyên Sâm nói tiếp:
“Ta đã có được sợi lông vũ của Chu tước rồi. Sợi nghiệt duyên chứa thần khí của ông Tơ bà Nguyệt lâu nay ta luôn giữ một cái.”
Cố Nhi tò mò:
“Làm sao chủ nhân có được sợi nghiệt duyên nào? Theo thuộc hạ điều tra, gần cả ngàn năm nay chưa hề có một sợi nghiệt duyên nào xuất hiện nữa, trừ cái của Thủy Hà và Quỷ vương. Nhưng nó cũng biến mất khi cả hai cùng chết rồi mà.”
Nguyên Sâm thở dài rồi nói:
“Đây là sợi nghiệt duyên đầu tiên xuất hiện trong Tam giới. Đừng hỏi ta chuyện đó thế nào, nó hơi riêng tư.”
Dì nhiên ba người kia làm gì dám hó hé nửa câu sau khi Nguyên Sâm nói nó hơi riêng tư. Họ chắc là lão đã trộm được ở đâu đó thôi. Dù sao lão cũng già ngang ngửa với đất trời kia mà.
Nguyên Lực chốt hạ câu cuối cùng:
“Vậy chúng ta vẫn còn của Linh Đàm, con gái của gã và thần khí của thần biển cả. Ba cái này khó nhằn hơn chúng ta tưởng nhiều.”
Nguyên Sâm hí hửng nói:
“Cứ đợi Trúc Chi tỉnh lại đã, chuyện có được Linh Đàm và đứa con gái nhỏ kia cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Gia Khánh đang dẫn đầu một binh đoàn gồm: Thiên Thanh, Thanh Lâm và Nhất Uy, với quyết tâm tìm kiếm thầy hiệu trưởng Diệp Thiên. Họ đang đứng giữa một nghĩa trang lớn. Lôi Trí được triệu tập nhanh chóng nhờ Nhất Uy, Huyết Yêu đã đưa cho cậu cách liên lạc với nó.
Lôi Trí sau khi được cho xem hình Diệp Thiên đã khẳng định chắc nịch:
“Người này chưa chết. Anh đã từng ăn bao nhiêu cái xác...”
Lôi Trí mới nói đến đây, Thiên Thanh đã rên rỉ đầy khổ sở, trong đầu liên tưởng ít nhiều đến viễn cảnh Lôi Trí đang gặm xác cha mình.
“Mà không thấy cái xác nào giống trông hình, nên chúng ta còn hên.”
Thiên Thanh đã dựa hẳn đầu vào vai Nhất Uy, trái tim đập điên cuồng không biết vì sợ hay vì vui mừng khi Lôi Trí nói như thế. Thanh Lâm an ủi anh mình bằng cách vỗ “nhè nhẹ” lên sóng lưng của anh khiến anh suýt nữa ngã lăn xuống đất, may mà Nhất Uy nắm anh lại kịp lúc.
Lôi Trí huýt sáo gọi ai đó và chẳng cần mọi người suy đoán gì thêm nữa cái thứ được gọi vừa hay xuất hiện: một âm cẩu nhảy ra và Thiên Thanh hét toáng lên inh ỏi vì sợ hãi khi thấy nước miếng của con chó nhễ nhại xuống đất, cái mũi của nó đang ngửi lấy mùi con người.
Thanh Lâm im re vì nó đã từng gặp đám âm cẩu ấy rồi, và nó còn từng bị âm cẩu cắn nên chẳng còn ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng. Chỉ là nó không hiểu Lôi Trí gọi âm cẩu ra đây làm gì, trong khi tên ấy nhất định biết âm cẩu rất khoái thịt con người và nó bị mù khi ra khỏi cái tháp tử thần.
Lôi Trí giải thích ngay:
“Từ khi Minh Nhựt lên cầm đầu đám tử thần. À không, ý anh là trở thành thủ lĩnh của tử thần, đám âm cẩu có vẻ đã hiền hơn chút đỉnh. Mọi người đừng khinh thường âm cẩu nhé, tuy nó bị mù ở bên ngoài thế giới con người này, nhưng nó bắt mùi rất tốt, nó giống chó săn ấy, có thể tìm chổ thầy hiệu trưởng đang bị nhốt. Dù bị nhốt ở chổ khỉ ho cò gáy nào nó cũng tìm được.”
Nhất Uy chợt nhớ đến Trúc Chi đang bị Nguyên Sâm bắt đi và cậu đột nhiên hỏi ngang:
“Có thể tìm thấy chị Trúc Chi không?”
“Anh nghĩ là không. Bởi vì Nguyên Sâm chắc chắn giấu chị ấy ở một nơi không có ai có thể tìm được, ngay cả anh Huyết Yêu. Vì thế anh ấy mới chạy đi đâu gấp như thế, đúng chứ?”
Thiên Thanh đã được dặn mang theo một món đồ có mùi của cha mình, càng nồng càng tốt. Vì thế anh mang theo cái gối mà ông hay ôm ngủ, hy vọng nó có đủ mùi mà âm cẩu cần.
Lôi Trí đưa cái gối cho âm cẩu và nó xé toạt cái gối ra làm tám mảnh sau khi hít lấy cái mùi trên đó. Thiên Thanh la ó phản đối hành động ngang ngược của âm cẩu, nhưng cũng không dám lên tiếng chuyện gì cả, vì hàm răng của âm cẩu khiến anh hơi run.
Đột nhiên âm cẩu xoay người và bỏ chạy. Lôi Trí ra hiệu cho mọi người đi theo nó. Gia Khánh ở phía sau coi bộ không kiềm nổi sự tức giận nữa. Nghĩ coi, y đường đường là một thần phán xét mà lại theo chân lũ nhóc này làm cái chuyện tìm người mất tích, lại còn đi nghe lời một tên nhóc ăn xác chết.
Gia Khánh đâu thể nào làm khác được, tên tóc đỏ Huyết Yêu đã năn nỉ y bảo vệ đám nhóc này mà, trong khi chuyện cứu Trúc Chi y muốn tham gia hơn. Y bấm bụng rời khỏi nơi này cùng đám nhóc.
Rất nhanh âm cẩu đã tìm ra vị trí mà thầy hiệu trưởng bị nhốt. Thầy không bị nhốt ở đâu xa cả, ngay tại văn phòng thầy hiệu trưởng có một căn phòng nhỏ chứa đầy sách. Thiên Thanh không thể tin bên trong văn phòng của ông lại còn có thêm một căn phòng bí mật.
Diệp Thiên bị cột cả tứ chi vào cái ghế, miệng bị nhét một mảnh vải màu đen, hình như vừa thiếp đi, trên khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt lệ. Thiên Thanh đau lòng chạy đến gọi “ba ơi”, nhưng ông vẫn không hề nhúc nhích. Anh run run bàn tay, rồi từ từ đưa nó lên mũi của ông, xem thử ông còn thở không.
Thiên Thanh thả cả thân người xuống đất tạo một âm thanh rất lớn. Lôi Trí hiểu lầm thầy hiệu trưởng đã xảy ra chuyện nên gục xuống cạnh anh và an ủi:
“Thôi em đừng quá đau lòng. Anh hứa sẽ không ăn xác ba em đâu.”
“Anh nói cái gì nghe ghê vậy? Ba em có chết đâu?”
Lôi Trí đứng phất dậy, chóng nạnh nói to:
“Rồi chưa chết mắc cái gì bây xỉu ngang? Làm anh hết hồn, tưởng chết rồi.”
Gia Khánh dùng thần khí giúp Diệp Thiên tỉnh lại, tháo mấy sợi dây ra khỏi người ông, gỡ luôn miếng vải đang bị nhét trong miệng ông (Thiên Thanh nhìn y bằng ánh mắt biết ơn sâu sắc). Thầy hiệu trưởng vừa mở mắt đã thấy mọi người đứng bao vây mình, trong đó có hai thằng con trai cưng. Thầy mừng rỡ, muốn đứng lên lại không thể, bởi vì hai chân bị tê cứng vì bị cột chặt quá lâu.
Thiên Thanh và Thanh Lâm lần lượt cầm hai cánh tay của thầy và dìu thầy ra khỏi căn phòng nhỏ. Họ đặt ông ngồi xuống ghế bên trong văn phòng thầy hiệu trưởng. Nhưng thầy hiệu trưởng vẫn chưa hết lo lắng, ông nhìn ra ngoài trời và nói rất nhỏ:
“Còn người khác ở đây. Ba nghe chúng nói chuyện với nhau, hình như chúng đang nhử ai đó, nghe đâu là thần phán xét. Mấy đứa biết chuyện gì đang xảy ra đúng không? Nào thần tiên, ma quỷ, nào thanh kiếm, ba nghe mà nhức đầu. Nhưng nếu mấy đứa biết mọi chuyện thì hãy cảnh báo cái thần phán xét đó đừng xuất hiện, chúng sẽ giết người đó mất.”
Tất cả mọi người đều quay về phía Gia Khánh và ném cho y một ánh mắt đầy nghi ngại. Lôi Trí lại là người tài lanh mở miệng nói trước:
“Dù sao thầy cũng đã được tìm thấy, anh nên chuồn đi thì hơn.”
“Thần phán xét mà lại sợ ba cái chuyện cỏn con kia ư?”
Đúng lúc này, Nhất Uy nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy một đám người kì quái đang bao vây họ. Cậu nói:
“Có lẽ chúng ta nên chuẩn bị tinh thần. Em thấy rất nhiều người đang ở ngoài kia.”