Quỷ kiếm ung dung bước ra ngoài. Nó thấy Cố Nhi đang ngồi một góc, thở đầy khó nhọc, những mảnh vụn của mấy bức tượng đồng nằm la liệt khắp nơi. Nó đoán Cố Nhi đã nắm phần thắng so với mấy bức tượng ma quái kia. Nó tiến tới vỗ vai của ả, dơ bàn tay đang cầm lọ máu ra trước mặt ả và cười. Nó vui vẻ nói:
“Ta đã lấy được nó rồi. Ngư Lâm dễ tin người, nhất là tin tưởng Trúc Chi. Nhìn xem, anh ta đã đưa lọ máu mà ta không cần tốn chút công sức nào cả.”
Cố Nhi đứng dậy, phủi bụi trên áo của mình, lau mồ hôi trên trán của mình. Mới vừa nảy ả chưa kịp nhìn xem quỷ kiếm đã đi vào bên trong bằng cách nào, ả còn đang bận bịu với mấy bức tượng đáng ghét kia. Có điều ả chẳng mất nhiều công sức cho lắm. Bởi vì ngay khi ả tưởng mình sắp bị chúng giết chết thì tất cả đều vỡ tan tành, mà ả thì không biết lý do gì cả.
Cố Nhi không thấy Trúc Chi ngất xỉu và điều này khiến ả nghi ngờ lọ máu trên tay Quỷ kiếm là giả. Bình thường nếu một thần khí bị mất đi, cơ thể của Trúc Chi theo đó sẽ mất sinh khí. Điều gì khiến cho quỷ kiếm vẫn còn đứng đó nói cười trong khi thần khí đã bị mất đi.
Cố Nhi đưa tay của mình và đòi xem lọ máu trên tay quỷ kiếm, nhưng bị nó từ chối:
“Không đưa cho ngươi được, Cố Nhi. Ngươi hãy thông cảm cho ta chút đi. Thần khí của Linh Đàm đặc biệt ở chổ hắn tình nguyện đưa nó cho Huyết Yêu cất giữ. Tức là nó không hề bị cướp đi, và nó đang ở trong tay của tiểu ma vương. Nếu ta đưa thần khí này cho ngươi và ta sẽ ngất xỉu tại đây, rồi ngươi cầm thần khí bỏ chạy và để ta một mình chết ở đây thì sao?”
Cố Nhi đáp một cách chắc chắn:
“Thuộc hạ sẽ không bỏ mặc ngài.”
Quỷ kiếm hừ lạnh:
“Ta không tin ngươi lắm. Bớt bớt xạo sự lại. Bây giờ thì về gặp Nguyên Sâm thôi.”
Cố Nhi tủi thân nắm lấy cổ tay của Trúc Chi và cùng cô biến mất. Cả hai rất nhanh đã trở lại chổ của Nguyên Sâm. Quỷ kiếm không thể rời thần khí của Linh Đàm nửa bước, nó không nhận thấy sự hiện diện của Nguyên Sâm đâu cả. Nó tưởng lão đặt thần khí này là ưu tiên số một chứ, nó tưởng lão sẽ đứng đây đợi cả ngày chứ. Lão già này thật khiến nó có chút thất vọng.
Cố Nhi nhìn tình hình một hồi rồi nói:
“Chắc chắn chủ nhân đang tập hợp đội quân của mình. Ngài ấy sẽ đến đây nhanh thôi.”
Quỷ kiếm mất kiên nhẫn nói với Cố Nhi:
“Ngươi đi báo cho lão rằng ta đã trở lại. Và ta đang giữ thần khí của Linh Đàm. Ta chắc Nguyên Sâm sẽ biết ưu tiên cho cái gì trước.”
Cố Nhi gật đầu tuân lệnh Quỷ kiếm rồi dịch chuyển ra khỏi phòng. Ả rất nhanh đã tìm thấy Nguyên Sâm tại phòng sách – nơi mà lão thường xuyên gặp mặt đám thuộc hạ thân cận.
Cố Nhi rời đi cùng quỷ kiếm nên đã lỡ mất cuộc hợp quan trọng, họ đang bàn về chiến tranh sắp tới, kế hoạch biến hạ giới thành bãi tha ma. Ả nhìn thấy Bạch Kê tinh đang hí hửng nhổm dậy khỏi ghế, coi bộ đang chực chờ được giết chết đứa con của Kim Quy.
Cố Nhi chưa biết rõ kế hoạch ra sau, bởi vì ả vừa tới mọi người hình như sắp giải tán. Ả liếc mắt về phía Nguyên Sâm, ngụ ý đã lấy được thần khí. Lão tươi cười với Cố Nhi khiến Thục Nghi hoài nghi, rõ ràng giữa họ có cái bí mật nào đấy và khi ả nhớ ra cuộc trò chuyện nho nhỏ bên trong phòng giam giữ quỷ kiếm thì ả cũng nở rộ một nụ cười.
Nguyên Sâm phất tay cho đám thuộc hạ lui ra (Bạch Kê tinh là người rời đi trước, ả đang quá gấp gáp, muốn gặp Nhất Uy sớm một chút). Lão đến bên cạnh Cố Nhi và hỏi:
“Chuyện sao rồi?”
“Đã xong. Thuộc hạ và quỷ kiếm rất khó khăn mới tìm được Ngư Lâm và thần khí cuối cùng.”
“Chuyện gì đã xảy ra? Huyết Yêu có biết được chúng ta đã có được thứ đó hay không?”
Nhưng Nguyên Sâm không để Cố Nhi được trả lời mà lão kéo ả về phía mình bằng thần lực. Lão dùng tay bóp lấy ót của Cố Nhi, nhìn sâu vào đôi mắt của ả, như đang muốn đọc lấy ký ức của ả.
Cố Nhi chịu đau, không phản ứng thái quá với hành động của Nguyên Sâm, hình như ả đã quen với chuyện này. Đây không phải lần đầu ả bị Nguyên Sâm soi ký ức. Mỗi lần bị soi ký ức, ả đều mất nhiều sức mạnh và mất ba mươi phút mới phục hồi linh lực.
Nguyên Sâm rất giỏi đọc ký ức của người khác. Bởi vì thế lão mới biết ai và ai trung thành với lão. Lão cần xem thử đã xảy ra chuyện gì khi Cố Nhi cùng quỷ kiếm đi lấy thần khí của Linh Đàm. Lão không đủ kiên nhẫn ngồi nghe ả kể lại mọi chuyện, trực tiếp nhìn thấy nó vẫn tốt hơn.
Nguyên Sâm xâm nhập vào não bộ của Cố Nhi, lão thấy ả bị đá văng khỏi nơi ở của Huyết Yêu. Cũng phải thôi, ả làm sao mà vào được nhà của Huyết Yêu, hắn đâu phải kẻ vô dụng đến mức cho phép bất cứ ai cũng có thể đi vào nhà của mình. Quỷ kiếm đi vào đó một mình và lão phải đợi nó ra giống như Cố Nhi đang đợi.
Nguyên Sâm thấy quỷ kiếm mặt mày rạng rỡ đi ra ngoài, lại còn nói với Cố Nhi đã biết tung tích của Ngư Lâm ở đâu rồi. Và lão chẳng cần đợi quá lâu khi thấy cả hai đứng trước Ái tình hồng trần. Lão khịt mũi, Huyết Yêu quả nhiên có cái đầu thông minh. Lão đã truy sát Ngư Lâm bao nhiêu lần mà đâu thể ngờ hắn giấu Ngư Lâm tại nơi của ông Tơ bà Nguyệt.
Nguyên Sâm đứng xem trận chiến của quỷ kiếm, Cố Nhi với những bức tượng bằng đồng kia. Lão có vẻ thích thú với quỷ kiếm khi nó rút thanh đao chém nát bức tượng đồng đằng sau Cố Nhi, càng vô cùng hưng phấn khi thấy nó bắn mũi tên xuyên đầu bức tượng nọ. Phản xạ của quỷ kiếm rất nhanh, hành động lại vô cùng chuẩn xác. Lão không thể từ bỏ nó, lão muốn nó đứng vào hàng ngũ, lão muốn nó trở thành cánh tay đắc lực của lão.
Nguyên Sâm rời khỏi cái đầu của Cố Nhi. Lão gật gù tán dương quỷ kiếm và cả Cố Nhi. Chỉ có điều ký ức của Cố Nhi không thấy rõ làm sao quỷ kiếm đi vào bên trong Ái tình hồng trần. Lão đoán nó đã dùng thứ gì đó tinh khiết mới có thể phá vỡ lằn chắn cao tay của Huyết Yêu.
Cố Nhi hớp lấy không khí mà thở. Khi Nguyên Sâm ném cho ả một viên đan dược và bảo ả uống vào, ả mới nhẹ nhõm và mỉm cười. Thứ đan dược này giúp ả khỏe lại nhanh hơn.
Quỷ kiếm ngồi trên giường, đang đếm thời gian trôi qua. Sau hơn ba mươi phút, Nguyên Sâm và Cố Nhi mới trở lại. Lão tươi cười nhìn quỷ kiếm (còn nó thì không vui vẻ gì lắm vì cái sự chờ đợi lâu lắc vừa rồi) và nói:
“Thần khí của Linh Đàm đâu rồi?”
Quỷ kiếm cho Nguyên Sâm thấy thứ đang nằm trong tay của mình. Nhưng nó chưa lọ máu cho Nguyên Sâm vội. Nó nói trước:
“Khoan đã, lão già. Một khi ta đưa cho lão thần khí, cơ thể này sẽ mất đi sự sống và ta sẽ không đủ sức chiếm lấy cơ thể trong một thời gian. Ai biết được lão có giết ta hay không khi đã có được thần khí rồi?”
Nguyên Sâm bảo đảm:
“Ta sẽ không giết con, quỷ kiếm à. Ta còn muốn con trở thành người của ta nữa cơ. Cái đám ngu ngốc kia chẳng có ai khiến ta an tâm bằng con.”
Quỷ kiếm không nhìn Nguyên Sâm, mà nhìn vào lọ máu trên tay rồi nói tiếp, cứ như chẳng phải nó đang nói cho Nguyên Sâm nghe:
“Nhưng ta cần mượn chuỗi hạt chứa mười hai thần khí, Nguyên Sâm. Lão phải biết cơ thể này sẽ chết khi thần khí cuối cùng biết mất.”
Quỷ kiếm ngước mặt nhìn Nguyên Sâm rồi nói tiếp:
“Và nếu ta muốn cơ thể của một tiểu ma vương thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc mượn một chút linh khí từ chuỗi hạt. Mười hai thần khí sẽ giúp hắc phù dung hồi sinh cơ thể của tiểu ma vương, chỉ hồi sinh cơ thể của nó chứ không phải linh hồn.”
Nguyên Sâm nhăn mặt, tỏ ý không hài lắm về lời đề nghị này của quỷ kiếm. Rõ ràng lão không dám để mười hai thần khí một mình với quỷ kiếm, ai biết nó có cầm và chạy trốn khỏi đây hay không. Lão định bụng sẽ từ chối, nhưng quỷ kiếm dường như đọc được cả suy nghĩ của lão, nó mệt mỏi nói:
“Ta có cần làm một giao kèo máu khác với lão hay không? Rằng ta sẽ không mang chuỗi hạt rời khỏi đây? Lão sợ điều đó mà nhỉ? Sao lão không để ai đó canh chừng ta? Dù sao lúc đó ta đã hôn mê rồi, còn sức lực đâu mà biến mất cùng với nó. Với lại ta phải đi đâu, đi gặp Huyết Yêu ư? Khi hắn biết ta đã giao thần khí cuối cùng cho lão, lão tưởng hắn sẽ tha cho ta chắc?”
Nguyên Sâm càng nghĩ càng thấy quỷ kiếm nói có lý. Quỷ kiếm ngoài mở cõi Vô Định và gặp “bóng tối” theo ý nguyện của nó ra thì nó chẳng còn nơi nào nữa mà dung thân thật. Lão không nghĩ Huyết Yêu sẽ chào đón nó như đón một người bạn đâu, có khi hắn sẽ tìm cách hồi sinh tiểu ma vương và phá hủy thanh kiếm của quỷ ấy chớ.
Nguyên Sâm muốn nắm phần thắng, ít ra phải nắm phần chắn chắn, lão đành làm một giao kèo máu khác với quỷ kiếm. Một giao kèo liên quan đến việc lão sẽ cho nó mượn chuỗi hạt chứa mười hai thần khí và nó không được rời khỏi đây nửa bước.
Sau khi vòng ma thuật màu đỏ không còn quấn quanh hai người nữa, quỷ kiếm đưa ra một lời đề nghị cho Nguyên Sâm:
“Nếu không tin ta đến vậy, lão cứ ngồi đó canh chừng cho đến khi ta tỉnh lại cũng được. Dù sao ta cũng không yên tâm để Cố Nhi coi ngó ta. Ả là chúa ẩu. Lão phải thấy lúc ả đi cùng ta đến ái tình hồng trần kìa, ta đã hai lần cứu mạng người của lão đấy.”
Nguyên Sâm cười cười, lão đã trông thấy cảnh tượng mà quỷ kiếm dùng thanh đao giết chết vài bức tượng muốn ám sát Cố Nhi. Lão cũng đồng ý với quỷ kiếm rằng Cố Nhi là chúa ẩu. Quỷ kiếm không để tâm đến nụ cười khích lệ của lão lắm, nó nói với lão một chuyện khác bằng một chất giọng trời ơi đất hỡi:
“Nhưng khi hắc phù dung chữa lành cho ta, ta cần phải lột sạch quần áo, lão già. Và lão phải đặt chuỗi hạt vào giữa ngực của ta. Ta không biết lão có biết ngại khi nhìn thấy cơ thể của một con bé chưa trưởng thành hay không, nhưng mà ta nghĩ thôi cũng thấy tởm lợm đấy.”
Nguyên Sâm đương nhiên không biến thái đến vậy. Lão làm sao lại thích nhìn cơ thể mấy đứa nhỏ chưa trưởng thành, lão thích giết chúng hơn, uống máu của chúng để giữ được nét thanh xuân và tuổi thọ của mình. Lão trấn an quỷ kiếm:
“Ta sẽ cho Cố Nhi giúp con. Ta còn rất nhiều việc phải làm ngay, khi mười hai thần khí đã có đủ, ta phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình. Sau cùng ta cùng con sẽ đến mở toang cánh cổng cõi Vô Định.”
Quỷ kiếm gật đầu, liếc Cố Nhi bằng ánh mắt không hài lòng cho lắm, nhưng đành chấp nhận ả ở lại với mình thôi. Nó đưa lọ máu cho Nguyên Sâm. Ngay khi lão đón lấy, cơ thể Trúc Chi quả nhiên rơi xuống sàn nhà. Cố Nhi nhanh chóng đỡ lấy cô và dìu cô nằm lên giường.
Nguyên Sâm nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn dặn dò Cố Nhi:
“Chăm sóc và canh chứng nó cho thật cẩn thận. Ta nói nghiêm túc đấy. Ta sẽ trở lại với mười hai thần khí sau khi biến nó thành chuỗi hạt dùng để mở khóa cõi Vô Định.”
Cố Nhi gật đầu đồng ý và ngồi đó chăm chú nhìn Trúc Chi. Nguyên Sâm rất nhanh đã trở lại. Lão đưa chuỗi hạt (gồm mười hai hạt nhỏ đủ màu được kết lại thành một vòng tròn nhỏ, y như một chuỗi hạt đeo tay bình thường) cho Cố Nhi và nói:
“Sau khi lột sạch quần áo của nó, nhanh chóng đặt lên ngực nó chuỗi hạt và theo dõi. Cho đến khi khuôn mặt trở nên hồng hào hơn, hay ngươi cứ chờ khoảng ba mươi phút đi cho chắc và gọi ta đến đây. Ngươi biết cách gọi ta rồi đấy.”
“Vâng, thưa chủ nhân, chủ nhân cứ yên tâm giao cho thuộc hạ.”
Nguyên Sâm không đứng xem đâu, lão không có hứng thú xem người ta cởi đồ cho nhau khi mà Cố Nhi đã bắt đầu cởi nút áo cho Trúc Chi. Ả đặt chuỗi hạt lên ngực cô và chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra. Quả nhiên, từ chuỗi hạt phát ra một chùm sáng máu đỏ bao lấy cơ thể Trúc Chi và nâng cơ thể của cô lên cao.
Lúc này, Cố Nhi trông thấy đóa hắc phù dung xuất hiện trên đầu của Trúc Chi và hình như nó đang giúp cô chữa lành. Ả nở một nụ cười kỳ lạ, một nụ cười không giống như đang hạnh phúc, mà nụ cười của đắc thắng.