Huyết Yêu nói địa điểm cho Nhất Uy và Triều Nghê biết. Họ cần phong ấn Bạch kê tinh trở lại phiến đá giam giữ ả trên núi Thất Diệu. Và Nhất Uy không cần lo lắng về việc ả không thể tìm ra cậu, hắn sẽ truyền tin ra ngoài, mà cái tin này nhất định sẽ khiến Bạch kê tinh tự mình dẫn xác đến đó.
Nhất Uy gật đầu, coi bộ đã hiểu những gì cần làm. Cậu chủ động nắm lấy tay Triều Nghê và cả hai dịch chuyển khỏi nhà Huyết Yêu. Trúc Chi thoáng thấy khuôn mặt của con bé đỏ ửng vì xấu hổ. Cô và Tiểu Bạch lén trao một nụ cười. Cô thầm nghĩ Nhất Uy sẽ không thoát khỏi vòng tay của Triều Nghê đâu, giống như cô sẽ không bỏ lỡ Huyết Yêu vậy.
Huyết Yêu quay sang nói với những người còn lại:
“Thanh Lâm, Tuấn Tú, Thiên Thanh vì không có sức mạnh gì cả nên ba người các ngươi hãy quay trở trường học...”
Thanh Lâm vừa nghe đến đó đã thấy tự ái dâng trào. Đúng là nó cùng hai người Tuấn Tú và Thiên Thanh là con người, con người thì không có sức mạnh như Huyết Yêu với đám người Trúc Chi. Nhưng Huyết Yêu định hco họ ra rìa trong vụ lần này, định nhốt họ trong trường học mà không cần họ giúp đỡ gì sao. Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra cùng nhau, thầy lại xem tụi nó là vô dụng, là đồ bỏ đi.
Thanh Lâm hờn giận ngắt lời Huyết Yêu:
“Thầy cho rằng tụi em vô dụng, đúng không? Nhưng em vẫn muốn chiến đấu. Tụi em không thể nào đứng ngoài cuộc nhìn mọi người vào sinh ra tử được.”
Tuấn Tú và Thiên Thanh phụ họa nhiệt tình bằng mấy cái gật đầu suýt nữa gãy luôn cái cổ của tụi nó. Thanh Lâm thấy Thiên Thanh giơ ngón cái tỏ ý khen nghẹn nó khiến nó được đà, hăng máu nói tiếp:
“Thầy có thể cho tụi em tham chiến mà. Em biết dùng súng, anh Thanh cũng biết và cả anh Tú cũng được huấn luyện bài bản. Tụi em đâu yêu cầu phải theo thầy đến chổ nguy hiểm. Tụi em có thể đứng tuyến đầu ngăn cản đám lâu la khác mà.”
Tuấn Tú và Thiên Thanh lại tiếp tục múa mấy chân tay một cách điên cuồng, coi bộ những gì Thanh Lâm nói rất đúng tâm ý của hai người kia. Hai người kia huýt sáo rõ to, đặt tay lên vai Thanh Lâm, như đang truyền một chút sức mạnh cho nó, chứ hai người kia không dám giở trò khôn lõi trước mặt Huyết Yêu rồi đó.
Thiên Thanh cảm thấy ngay cả Thanh Lâm còn can đảm dùng cái giọng đó nói chuyện với Huyết Yêu, thì sao anh phải e sợ. Anh quyết định tiến lên một bước trước mặt Huyết Yêu và bồi thêm:
“Em là thám tử mà, thằng Tú làm bác sĩ tương lại, thằng Lâm sau này cũng sẽ trở thành cảnh sát. Tụi em có trách nhiệm bảo vệ mọi người. Nên anh không thể để tụi em ra ngoài cuộc chiến được.”
Thầy hiệu trưởng đáng lý không tham gia cuộc khẩu chiến của mấy đứa con của mình cùng thần giữ của đâu, nhưng cái mà thầy vừa nghe khiến thầy có chút bâng khuâng. Thầy lấn tới cạnh đứa con trai lớn của mình và xen ngang:
“Thằng Lâm không muốn kế thừa cái chức hiệu trưởng của ba hả?”
Thanh Lâm khổ sở nói với thầy hiệu trưởng:
“Đây không phải lúc ba ơi. Với lại ba nói đúng rồi đó, con không muốn trở thành một hiệu trưởng trường cấp ba.”
Thầy hiệu trưởng cự nự rành rành, không quan tâm Huyết Yêu đang nhìn mình bằng ánh mắt giết người:
“Nhưng mà tâm huyết cả đời của ba là một trong hai thằng con của ba kế vị ngôi trường đó mà. Mấy đứa cũng biết trường đó đã tồn tại rất lâu và ba đâu thể nào truyền cho một người nào khác ngoài con trai của mình? Thiên Thanh đã như thế rồi, sao ngay cả con cũng muốn theo con đường đó.”
Thanh Lâm nghĩ đã đến lúc thầy hiệu trưởng phải biết tâm nguyện của nó thật sự là gì. Nó muốn trở thành công an, nó còn muốn đi du học theo đuổi đam mê nữa kìa, chẳng phải ông đã biết mục đích mà nó muốn đi du học là gì rồi sao.
Huống hồ sau khi nó biết đến sự tồn tại của ma quỷ, nó càng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nó muốn điều tra những vụ án tâm linh, những vụ án tưởng chừng như không có lời giải, nó muốn giúp mọi người theo kiểu cách của nó, còn hơn ngồi một góc trong phòng hiệu trưởng và thu thập mấy món đồ cổ như ba nó.
Thanh Lâm đáp lại lời ba nó bằng những lý lẽ đầy tự tin:
“Sau này con có thể trở thành một thám tử hoặc một công an hình sự giải quyết những vụ án khó nhằn. Con không muốn chỉ ngồi trong căn phòng chặt hẹp như ba đã và đang làm.”
Thầy hiệu trưởng nghiến răng nghiến lợi, định bụng sẽ cho thằng quý tử nhà mình một trận no đòn vì cái tội dám cải lại lời người cha mình, dám sĩ nhục ngành nghề của ông. Nó chỉ biết nghĩ cho nó, vậy ai nghĩ cho ông. Cái cơ ngơi kia cuối cùng phải để cho ai nếu ông già đi, cái lưng còng và đôi chân run rẫy vì không thể tiếp tục làm một thầy hiệu trưởng.
Huyết Yêu đằng hắng rõ to, muốn kéo tất cả trở lại việc quan trọng trước mắt. Đây không phải thời điểm thích hợp cho việc xung đột gia đình, cũng không phải thời điểm tốt cho họ lắng nghe tấm lòng của nhau. Họ đang rất gấp gáp và hắn muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, có thể Nguyên Sâm đã cho đám lâu la của hắn lên hạ giới vui chơi rồi.
Chưa kể đến chuyện Nguyên Sâm đang giữ chuỗi hạt mở cõi Vô định. Như thế lão có lợi thế và một khi cánh cổng được mở ra, hắn không dám nghĩ đến những chuyện tồi tệ sau đó đâu.
Tuấn Tú nói:
“Tụi em muốn tham gia. Dù là việc nhỏ cũng được, ít nhất tụi em cũng muốn giúp đỡ mọi người. Tụi em không có khả năng chống lại những con quái vật, nhưng còn có những chuyện mà con người tụi em có thể làm cơ mà.”
Nếu mà Huyết Yêu hỏi: “Những chuyện mà con người có thể làm được” trong câu nói của Tuấn Tú là gì, chắc anh không thể trả lời được quá. Làm sao anh biết những việc anh có thể giúp là gì. May quá, Huyết Yêu không hỏi câu đó, hắn chỉ nhăng xị lên:
“Ta đã nói không cho phép đám tụi bây tham gia trận chiến chưa?”
Thanh Lâm vùng vằn thoát khỏi cái ôm của Thiên Thanh (chả là lúc nảy anh đã ôm nó lại để tránh cho nó cùng thầy hiệu trưởng cải nhau), nó ngoan cố cải:
“Nhưng lúc nảy thầy nói tụi em không có sức mạnh nên về lại trường học cơ mà?”
Huyết Yêu coi bộ đang bắt đầu mất kiên nhẫn với Thanh Lâm, chỉ cần nghe giọng của hắn là biết:
“Ta đang nói đến đoạn quan trọng thì trò nhảy vào họng của ta và nếu làm như thế một lần nữa ta sẽ biến trò thành búp bê. Ta sẽ đợi đến khi tất cả xong xuôi mới biến trò lại bình thường.”
Huyết Yêu trừng mắt nhìn cả đám người phàm. Còn ba thằng cúp đuôi lại, không dám hó hé gì cả, chỉ sợ hắn sẽ biến họ thành búp bê thật. Mặt người nào người nấy đều trưng ra sự ủy khuất như thể Huyết Yêu đã làm điều gì xấu xa lắm đối với họ vậy.
Huyết Yêu chờ cả đám im lặng mới nói vào việc chính:
“Ta muốn các trò giúp Ngư Lâm canh giữ quỷ môn quan. Ta sợ Nguyên Sâm sẽ cho người tấn công vào trường học trước. Có ba điểm sẽ bị tấn công, mà ba điểm này khi nối lại với nhau sẽ trở thành một tam giác thần thánh: Quỷ môn quan, thiên môn quan và cánh cửa cổng Vô định.
Các đại thần cùng với Gia Khánh và cả Thanh Trì sẽ ở đấy; riêng quỷ môn quan có Ngư Lâm và mấy người các người, dĩ nhiên ta có nhờ vài sự trợ giúp khác giúp đỡ. Ta tin rằng trường học sẽ là một trận chiến còn lớn hơn.
Riêng ta và những người còn lại sẽ đến giáp thẳng mặt với Nguyên Sâm ở cõi Vô định. Trận chiến ở đó không biết kéo dài trong bao lâu. Chỉ là trong lúc đó, hãy giúp ta canh chừng đám quái vật có thể ra khỏi trường học và giết người vô tội.”
Huyết Yêu đưa cho mỗi người một sợi dây chuyền, mặt có đính một hạt mắt hổ nâu vàng và nói:
“Thứ này có thể giúp các trò tránh khỏi sự tấn công của ác quỷ. Ta muốn các trò phải sống sót, được chứ? Ta sẽ đưa thêm vũ khí cho mọi người.”
Tuấn Tú, Thanh Lâm và Thiên Thanh đồng thanh: “Dạ” rất to, thiếu điều nhấc bổng Huyết Yêu lên đầu tôn thờ mà thôi. Tụi nó định bụng sẽ hú hét inh ỏi để mà thể hiện sự nhiệt huyết của tụi trẻ, nhưng tụi nó sẽ làm quá lên thì Huyết Yêu sẽ biến tụi nó thành búp bê, như thế thì đâu tham gia cuộc chiến được.
Thầy hiệu trưởng lúc này mới nhận ra người chủ xị với mái tóc đỏ rực kia từng là nhân viên của mình. Không phải là thầy Huyết Yêu dạy môn Sinh học đấy ư. Đáng lý thầy nên nhận ra sớm mới phải. Thầy coi bộ tỏ ra rất tôn trọng Huyết Yêu và nói bằng giọng mong chờ:
“Thầy Huyết Yêu, còn tôi thì sao? Tôi có thể giúp được gì không?”
Huyết Yêu thú thật không có việc gì cho thầy hiệu trưởng làm cả, nhưng cái ánh mắt thiết tha của thầy đánh trúng tâm lý của hắn (dạo gần đây hắn trở nên yếu mềm hơn hẳn), vì thế hắn không nỡ khiến thầy ấy thất vọng. Cuối cùng hắn nhăn mặt nói:
“À.. Ta nghĩ có một việc thích hợp cho ông. Trong những ngày tới, ta muốn tất cả mọi người phải ở yên trong nhà, và ông bằng mọi giá có thể giúp được chuyện này không?”
Thầy hiệu trưởng biết mình đâu có quyền hạn đó. Nhưng đây là nhiệm vụ duy nhất mà Huyết Yêu giao cho thầy và ông không muốn hắn cảm thấy ông vô dụng. Vì thế ông đáp rất chắc nịch:
“Tôi nghĩ tôi có thể nói với anh trai của tôi. Anh ấy là cảnh sát trưởng, ảnh có cách.”
Huyết Yêu gật đầu cho có, rồi nói một câu cuối cùng:
“Số còn lại theo ta đến cổng Vô định.”
Huyết Yêu phất tay một cái, cả bốn người kia biến mất, riêng thầy hiệu trưởng đã đi thẳng đến sở công an thành phố - nơi mà người anh đang làm việc. Số còn lại chỉ còn Trúc Chi, Tiểu Bạch và Diệu Khang mà thôi. Họ đồng loạt đứng dậy và đi theo Huyết Yêu. Trúc Chi phân vân không biết có nên nói với Huyết Yêu vấn đề của mình hay không. Có lẽ cô nên đợi sau cuộc chiến rồi mới nói cho hắn nghe vậy.
Thầy hiệu trưởng lúc này đang ở nhà người anh cả của mình. Thầy đang cố thuyết phục người anh giúp mình khuyên nhủ mọi người nên ở trong nhà, nhưng cái thời tiết thế kia thì ai mà đòi ra ngoài nữa.
Bóng tối tràn lan khắp nơi dưới hạ giới, ngay cả ban ngày mọi người cũng không nhìn ra được một chút tia nắng nào. Có thể đây là hiện tượng nhật thực toàn phần và mọi người ai cũng thích thú ở trong nhà tự ngắm nhìn còn hơn.
Dù mọi người muốn ra ngoài thì cũng không thể được, bởi vì một trận cuồng phong có cả mưa lớn đang xảy ra khắp nước. Đây là điều lạ lùng nhất mà họ từng thấy, nhất là khi dự báo thời tiết đã thông báo hôm nay là một ngày nắng đẹp.
Dạo gần đây tự dưng xảy ra nhiều vụ án mạng mất tích một cách kỳ lạ, thế nên người dân được khuyên không đi ra ngoài sau chín giờ đêm, phòng trường hợp bị kẻ lạ mặt tấn công. Nhất là những gia đình có con nhỏ.
Nguyên Sâm đã giao cho Khả Ái đi tấn công và bắt cóc nhiều trẻ em càng nhiều càng tốt. Bởi vì thức ăn chính của lão chính là nguyên khí của những đứa trẻ, sự sống của những đứa bé có thể làm cho nét nhăn trên mặt của lão biến mất.
Ngư Lâm đang đứng giữa sân trường, đang ngó chằm chằm cánh cửa thư viện trên lầu ba. Hình như có thứ gì đó phát sáng từ bên trong và ông nghi ngờ cửa quỷ môn quan đã bắt đầu mở ra. Ông phi người lên trên đó, dùng thần lực đóng chặt cánh cửa kia lại.
Nhưng có một kẻ khác xuất hiện phía sau lưng của Ngư Lâm, gã dùng thanh kiếm tính chém ngang người Ngư Lâm, may mà ông phản xạ nhanh, ông đã xoay người dùng thanh Giao Long chặn lại kịp.
Kẻ kia không dùng lại mà tiếp tục dùng thanh kiếm tấn công Ngư Lâm khiến ông phải thối lui vài bước để cản từng đòn của gã. Cũng vì thế mà thần lực đang đóng chặt cánh cửa quỷ môn quan bị ảnh hưởng, nó nổ tung trước mặt hai người đang đánh nhau khiến họ văng xuống mặt đất.
Cánh cửa quỷ bên trong thư viện từ từ mở ra và một luồng ánh sáng đen bay ra từ bên trong. Ngư Lâm định sẽ bay lên dùng một kiếm giết chết làn khói kỳ quặc đó (trước khi nó thoát khỏi trường học) đã bị tên lạ mặt ngăn lại. Gã nói to:
“Ngươi không ngăn chặn được những việc sẽ xảy ra đâu. Ít ra ta sẽ lấy cái đầu của thần canh giữ quỷ môn quan. Nói thật là ta tìm ngươi khó nhất đấy, nếu không phải Huyết Yêu đó giấu ngươi ở Ái tình hồng trần thì ta đã sớm lấy đầu của ngươi.”
Ngư Lâm sợ làn khói đen kia sẽ trở thành thứ gây nguy hại cho con người hơn là lời dọa nạt nhạt toẹt của tên lạ mặt. Có điều, ông cũng không phải kiểu người dễ bắt nạt. Ông nhìn thẳng vào đôi mắt của tên đó và gọi đúng tên của gã:
“Ngọc Điền đừng quá tự cao tự đại, những kẻ như ngươi thường sẽ bại trận sớm nhất đấy.”
Ngọc Điền cười phá lên:
“Ta đang mong chờ lắm đây. Trong khi ngươi cố giết ta thì có khi đám quỷ đó sẽ có dịp vui chơi với lũ con người mà ngươi cố bảo vệ.”
Đó mới là tất cả những gì Ngư Lâm lo sợ. Thế nhưng từ trên trời có thứ gì đang rơi xuống và nó (trong một thoáng) đã thu hút sự chú ý của hai kẻ kia. Có tiếng la hét và tiếng rơi rụng xuống sân trường. Và khi Ngư Lâm nhìn kỹ lại thì nhận ra đám học trò của mình đang bò dậy từ mặt đất, trông tê tua sơ muối và nhục nhã chưa từng thấy.