Dung Hoa vừa xuống đài, liền bị Thẩm Thanh Yến trực tiếp mang về Thẩm phủ.
Nghiêm Tu đi theo phía sau, lại bị Thẩm Thanh Yến bỏ lại, hắn thậm chí lấy thân thể Dung Hoa yếu không nên dầm mưa làm cái cớ, muốn đi kiệu của Nghiêm Tu.
Thẩm Thanh Yến tức giận, vẫn giống như khi còn bé, không thể thấy nửa điểm tốt ở hắn, lại không thể chịu đựng y không nằm trong phạm vi tầm mắt, nếu Nghiêm Tu không đi theo về, sau đó chỉ càng khó kết thúc hơn.
Cho nên Nghiêm Tu chỉ có thể một đường đi theo, chậm rãi đi về Thẩm phủ.
Cước bộ của y cũng không nhanh, cho nên lúc đến Thẩm phủ trời đã tối đen. Mưa cuối thu vừa to vừa lạnh, làm quần áo y ướt đẫm, vải dính mưa dán lên người, có vẻ cả người y gầy gò mà lãnh đạm.
Lúc trở về, Dư thúc đang canh giữ ở cửa, thấy y vội vàng nghênh đón.
Nghiêm Tu ngữ khí có chút mỏi mệt, “Thanh Yến đâu?”
“Thiếu gia đã về rồi.”
Nghiêm Tu gật gật đầu, y cũng không muốn Thẩm Thanh Yến đang tức giận mà đi tìm hắn, vì thế liền định về phòng chờ ngày mai rồi nói sau, kết quả vừa đẩy cửa ra, Thẩm Thanh Yến đã ngồi ở bên cạnh bàn, trên tay còn cầm một bầu rượu, nhìn thấy Nghiêm Tu, Thẩm Thanh Yến ném bầu rượu xuống, sải bước đi qua kéo cổ áo Nghiêm Tu, “Còn biết quay về, hả?” Hắn một phen đè người ngã xuống mặt bàn, làm chén rượu trên bàn đổ xuống đất.
Lúc bị Thẩm Thanh Yến kéo lại y gần như không đứng vững, thân thể vừa ngã xuống, đầu óc còn có chút choáng váng, sau đó ngoại bào của y bị Thẩm Thanh Yến kéo ra, ngay cả áo lót cũng bị xé rách…
…
Y nhắm mắt lại, trên lông mi có vết ươn ướt mơ hồ, sắc mặt mệt mỏi lộ ra ửng đỏ bất thường, tựa như chỉ có lúc này, mới có thể nhìn thấy tâm tình nam nhân cuồn cuộn, Thẩm Thanh Yến cũng không có say, hắn nhìn Nghiêm Tu mệt mỏi ửng đỏ nghiêng mặt, ôm người vào lòng, đáy mắt hiện lên sự cố chấp điên cuồng, nam nhân này là của ta, hắn làm sao có thể cho phép y thích người khác đây?