Bạc Đao Lĩnh, một dãy núi nằm giữa hai ngọn núi khác, ba mặt bị nước bao quanh, một mặt là vách đá dựng đứng, đường núi gập ghềnh quanh co khúc khuỷu này là con đường duy nhất dẫn đến Bạc Đao trại. Thẩm Thanh Yến không lập tức đi vào, hắn trước tiên phái hai người ra ngoài, để cho bọn họ nghĩ cách vòng vào trong trại xem xét tình huống, chuẩn bị bất cứ lúc nào cần thiết, sau đó mới mang theo người đi vào trong rừng.
Lúc Thẩm Thanh Yến đến chân núi, đã sớm có một hán tử che mặt trốn ở trên cây canh giữ, thấy hắn đến, mới xoay người xuống.
“Thẩm công tử thật quá phô trương.” Người nọ nhìn lướt qua một hàng hộ vệ trang bị đao sau lưng hắn.
“Bản công tử trên người đem theo nhiều bạc như vậy, không dẫn vài người theo, làm sao còn có mạng đi đến nơi này?” Thẩm Thanh Yến giơ tay, hộ vệ phía sau hắn lập tức mở một cái rương được bảo vệ trên lưng ngựa ra, ngoại trừ một xấp ngân phiếu, còn có châu thúy kim ngân cùng một đống bảo vật thượng đẳng, nam tử kia thoáng cái liền thẳng người. Thẩm Thanh Yến “cạch” cài rương lại, sắc mặt kiêu căng lại có chút không kiên nhẫn, “Trong khoảng thời gian ngắn không gom đủ mười vạn lượng ngân phiếu, nên lấy chút vàng bạc bù vào.”
Hắn giơ tay, hộ vệ phía sau xoay người xuống ngựa, tháo rương trên ngựa xuống, mười hai chiếc rương bằng gỗ nam rộng hai thước khảm đôi sư tử trắng bằng đồng được xếp ngay ngắn thành hai hàng.
“Nghiêm Tu ở đâu?”
“Nghiêm chưởng quầy, được lão đại chúng ta tiếp đón rất tốt.” Hán tử kia vừa thấy nhiều bạc như vậy, ngữ khí cũng tốt hơn không ích, “Nhưng sơn trại chúng ta không tiếp người ngoài, mấy thủ hạ của ngài, chỉ có thể đưa ngài đến đây.”
“Vậy số bạc đó là người các ngươi tới khiêng lên sao?” Hắn biết bốn phía này tất nhiên mai phục vài người khác, quả nhiên hán tử kia vung tay lên, lại lục tục nhảy ra bảy tám hán tử che mặt, Thẩm Thanh Yến cũng không ngăn cản, liền nhìn bọn họ đi lên nâng những cái rương kia.
Cái rương kia hình như rất nặng, một tráng hán trưởng thành căn bản không nhấc nổi.
“Thẩm công tử, cái này…”
Mười hai cái rương này là Thẩm Thanh Yến đặt biệt đi tìm, trong mỗi một cái ngăn đều khảm khối chì rất dày, rương còn cố ý làm lớn hơn kích thước bình thường gấp đôi, hơn nữa trên mặt vàng bạc đè nặng, liếc một cái chỉ cảm thấy châu báu nặng, trọng lượng thực tế đều bị cái rương này đè ép, một đại hán căn bản không chuyển được.
Thẩm Thanh Yến ôm cánh tay ngồi trên lưng ngựa, hắn một thân áo gấm, màu mắt lạnh lẽo ẩn chứa lệ khí, khuôn mặt anh tuấn sắc bén như điêu khắc dưới ánh mặt trời có loại ngạo khí từ trên cao nhìn xuống, “Ngoại trừ mười vạn lượng các ngươi muốn, bổn công tử còn chuẩn bị thêm hai vạn lượng, muốn cùng thủ lĩnh các ngươi kết giao bằng hữu.” Hiện tại rất nhiều thương hộ lui tới vận chuyển hàng hóa, đều có vô vàn quan hệ rắc rối phức tạp với thế lực bên ngoài, hàng nhà nào có thể qua, nhà nào không thể, trừ danh tiếng của bản thân, có một số chỗ vẫn phải nhét bạc. Tuy rằng bộ dạng này của hắn không lấy lòng, nhưng bạc đưa tới cửa nào có đạo lý không cần, huống chi Thẩm Thanh Yến chẳng qua chỉ là một thiếu niên, cũng không tìm ra thủ đoạn gì. Hán tử kia nghĩ như vậy, lại nhìn thị vệ phía sau hắn, “Nếu Thẩm công tử có tâm ý này, vậy sơn trại chúng ta đương nhiên là hoan nghênh. Còn hy vọng mấy vị đại ca phía sau ngài có thể bỏ binh khí, phụ một chút không.”
Thẩm Thanh Yến gật đầu một cái, thị vệ phía sau bỏ bội đao xuống, tám đại hán khiêng bốn cái rương đi lên, còn lại tám cái rương được hộ vệ của Thẩm Thanh Yến khiêng đi theo lên đường núi.
Nghiêm Tu giờ phút này đúng là được hầu hạ ăn ngon uống tốt, lúc trước gặp phải đám sơn tặc này, trong lúc đấu đá bả vai y bị thương, trên người cũng có không ít vết thương lớn nhỏ, thoạt nhìn hết sức chật vật, sau khi bị bắt liền bị nhốt ở trong lao. Nhưng sau đó nghe nói Thẩm Thanh Yến nguyện ý lấy mười vạn lượng bạc chuộc y, thủ lĩnh sơn tặc kia vậy mà thái độ đối với y thay đổi tốt hơn hẳn, thả người ra nhốt ở một phòng khách, còn đưa cho y vài băng gạc và thuốc thương.
Vốn còn chuẩn bị quần áo cho y, nhưng Nghiêm Tu không muốn mặc quần áo của người khác, chỉ băng bó vết thương lại, giờ phút này y ngồi ở trong phòng khách sơn trại, ngồi ở trên đầu chính là Đại đương gia Bạc Đao trại – Tề Đại Tuyền.
“Nói đến, Nghiêm chưởng quầy cũng thật lợi hại, Thẩm thiếu gia thế mà nguyện ý lấy mười vạn lượng bạc chuộc ngươi, mạng này của ngươi, thật quý giá!” Tề Đại Tuyền giơ ngón tay cái lên, trước mặt gã ta là một cái bàn lớn dài, trên bàn đặt kín rượu và thức ăn, ở giữa để một con heo sữa nướng vàng ương, “Nghe nói hắn còn mang thêm hai vạn lượng, nói là muốn tới kết giao bằng hữu.” Tiểu tử họ Thẩm này ngược lại rất thú vị, gã ta vừa nói, vừa cầm lấy một con dao nhỏ cắt một bên chân heo sữa.
Nghiêm Tu nghe những lời này, trong nháy mắt vẻ mặt của y có hơi kỳ lạ, có chút bất ngờ lại có chút mờ mịt, nhưng biểu cảm này rất nhanh lấn xuống, sau đó y nhìn Tề Đại Tuyền một cái, ánh mắt vẫn bình tĩnh trầm ổn, nếu như xem nhẹ nửa tay áo nhiễm máu dưới bả vai y lúc này, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của y, không như là người bị bắt giam trong nhà lao, ngược lại giống như ngồi ở trong tửu lâu cùng người ta bàn chuyện làm ăn, “Tề trại chủ quá khen.” Ngữ khí y vẫn thản nhiên, bỗng dưng chuyện vừa chuyển, lại nói, “Chuyến này ra ngoài, Nghiêm mỗ cố ý chia số lụa kia làm ba nhóm từ các tuyến đường khác nhau vận chuyển ra ngoài, Tề trại chủ vậy mà có thể cướp về toàn bộ, thật là khiến Nghiêm mỗ khâm phục.”
“Ha, bản trại chủ đương nhiên có môn đạo.” Tề Đại Tuyền không khỏi đắc ý xua tay. Chẳng qua nếu thật sự muốn nói, cũng trách đứa nhỏ này còn quá trẻ, mang người một tên cũng không dùng được, vừa nhìn thấy có người xông lên liền chạy tán loạn, nhân mã loạn thành một đống, thậm chí có một nhóm người hoảng hốt bỏ lại hàng hóa chạy trốn, đơn này làm quá dễ. Gã ta còn muốn nói hai câu, chỉ nghe Nghiêm Tu lại nói, “Rốt cuộc là môn đạo của Tề trại chủ, hay là chó Thẩm gia ta bán chủ, Nghiêm mỗ thật đúng là tò mò.”
“Ha ha, Nghiêm chưởng quầy ngươi không phải cũng là chó của Thẩm gia sao?” Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một nam tử trung niên khoác áo choàng, người nọ một thân y bào màu xám tro, ánh mắt u ám, sau khi vào cửa cởi áo choàng ra, Nghiêm Tu mới nhìn thấy bộ mặt vốn có của gã.
Đúng là Trần chưởng quầy đã từng phụ trách việc làm ăn của Thẩm gia ─ Trần Kỷ Niên.