Thanh Loan Yến

Chương 17



Qua mấy ngày, có người đưa một bức thư đến Thẩm phủ, Thẩm Thanh Yến mở ra nhìn, sắc mặt lập tức không tốt, người viết thư tên là Nại Đề Kim, trong thư nói một đống lớn nhiệt tình lại buồn nôn ─ đối tượng đương nhiên là Nghiêm Tu, sau đó cuối cùng nói hắn ta mấy ngày nữa sẽ tới Tuyên Thành, hy vọng gặp mặt Nghiêm Tu một lần.

“Nại Đề Kim là ai?” Thẩm Thanh Yến hận không thể vò nát bức thư thành một cục, nhưng trong ánh mắt bình tĩnh của Nghiêm Tu, vẫn đưa thư qua.

Trong tất cả tơ lụa do Thẩm gia kinh doanh, nhung sa thuộc loại đặc thù nhất, với màu sắc rực rỡ tươi sáng cùng hoa văn được rất nhiều công tử tiểu thư trẻ tuổi ưa thích, thậm chí ngay cả rất nhiều quý danh nhân đều yêu thích vật ấy, nhưng nhung sa sản xuất ở Tây Vực, những nơi khác rất khó nhìn thấy, đương nhiên là rất khó có được. Mà Thẩm gia sở dĩ có thể lấy được nhung sa, đó là bởi vì Nại Đề Kim hắn ta quanh năm đi lại giữa Tây Vực và Thượng Đô, Nghiêm Tu có một lần tình cờ quen biết vị Kim công tử này, cuối cùng còn được đối phương đồng ý, đáp ứng cung cấp cho Thẩm gia.

Khi đó một lô hàng gạo của Thẩm gia bị Diêm Thiết Tư giữ lại, vừa lúc một lứa hàng của Nại Đề Kim cũng vừa bị tịch thu, Nghiêm Tu hỏi thăm nhiều nơi, biết được là trong Diêm Thiết Tư có người tham tiền lương cứu trợ thiên tai, muốn giữ chặt hàng của Thẩm gia để lấp đầy lỗ nặng, người nọ chẳng qua chỉ là tiểu lại thất phẩm tiếp quản của Diêm Thiết Tư, tâm tư liền động trên đầu Thẩm gia.

Lúc Nghiêm Tu ra khỏi Diêm Thiết Tư đúng lúc thấy Kim công tử đang loanh quanh ở cửa, hắn ta tưởng Nghiêm Tu là quan viên trong Diêm Thiết Tư, lôi kéo y hỏi tình huống hàng hóa kia của mình. Người này tuy rằng là người Tây Vực, nhưng tiếng Hán lại nói vô cùng tốt, Nghiêm Tu vừa nghe, liền biết hắn ta và mình đối mặt với cùng một vấn đề.

Y vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng nghĩ lại, liền thay đổi chủ ý. Sau đó lô hàng kia rốt cục nhờ sự chu toàn của Nghiêm Tu mà lấy ra được, y còn thuận tay giúp Kim công tử lấy lại hàng của mình.

“Sau đó, hắn nói có thể cung cấp cho chúng ta nhung sa, ta cũng thuận thế mà đồng ý.”

Qua hai ngày, Thẩm Thanh Yến rốt cuộc gặp được người nọ.

Mấy thanh niên ăn mặc kiểu ngoại tộc khiêng một cái nhuyễn kiệu, dừng lại ở cửa Thẩm phủ. Một nam nhân từ bên trong kiệu đi ra, người nọ tóc xoăn dài, xõa tung đến đầu vai, đội một chiếc mũ màu trắng, trên trán đính một viên bảo thạch màu vàng, viên bảo thạch kia rực rỡ, nhưng vẫn không che giấu được ngũ quan anh tuấn dã tính, khuôn mặt kia trộn lẫn vẻ đẹp phương Đông cùng diễm lệ phương Tây, đôi mắt màu lam so với bảo thạch trên trán còn sâu hơn, lộ ra làn da màu hơi đậm, dáng người cao lớn, cơ bắp cường tráng, mặc cẩm bào sặc sỡ, nam tử bình thường rất ít mặc hoa lệ như vậy, sẽ có vẻ rất diễm tục, nhưng tơ lụa quý giá với đá quý đẹp đẽ cũng không che giấu ánh sáng của gương mặt đó, ngược lại làm nó càng thêm bắt mắt.

Nại Đề Kim vừa nhìn thấy Nghiêm Tu, đã lập tức chạy tới giữ chặt tay y, “Nghiêm Tu, đã lâu không gặp, ta thật sự rất nhớ ngươi!”

Ánh mắt Thẩm Thanh Yến trầm xuống, ngay cả sắc mặt cũng lạnh đi. Nhưng hắn cũng biết không thể tùy ý trở mặt, vì thế đi qua kéo Nại Đề Kim, không tiếng động đưa người vào trong phủ, “Thẩm mỗ chờ Kim công tử đã lâu, mời Kim công tử vào phủ nghỉ ngơi một lát, buổi tối ta làm một bàn rượu và thức ăn ở Túy Tiên Cư, xin mời Kim công tử nếm thử món ăn đặc sắc nơi này của chúng ta.” Nói xong liên tục kéo người vào, sau đó hắn nháy mắt ra hiệu, một loạt người hầu hai bên trái phải kéo lên, dẫn Nại Đề Kim xuống dưới.

Nại Đề Kim từ khi nhìn thấy Nghiêm Tu ánh mắt liền dính trên người Nghiêm Tu, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Yến cuối cùng cũng không trụ được nữa, quả thực hận không thể trực tiếp giấu Nghiêm Tu đi, hoặc là móc tròng mắt Kim công tử xuống. Đêm nay Thẩm Thanh Yến nói mấy gian hàng ở thành đông xảy ra vấn đề, chỉ đích danh Nghiêm Tu đi xử lý, đẩy Nghiêm Tu ra xa, tự mình dẫn Nại Đề Kim đến Túy Tiên Cư.

“Ta lần này là vì Nghiêm Tu mà đến. Lần trước từ biệt, ta đã nhiều năm không gặp hắn.” Nại Đề Kim nói với Thẩm Thanh Yến, cũng giống như bề ngoài của hắn ta, tính cách Nại Đề Kim cũng đặc biệt nhiệt tình phóng khoáng, thậm chí là chấp nhất, “Huynh có lẽ không biết, ta đã viết rất nhiều thư cho Nghiêm Tu, nhưng hắn chỉ nói chuyện nhung sa với ta.” Hắn ta nói ra có chút mất mát, lông mày đẹp nhăn lại thành một nhúm, liền uống một chén rượu.

Nại Đề Kim đương nhiên không biết, mấy ngày trước sau khi Thẩm Thanh Yến thấy thư của Nại Đề Kim đã sớm lục lọi những bức thư hắn ta viết cho Nghiêm Tu, về phần vì sao phải lục lọi ─ bởi vì Nghiêm Tu căn bản không nhớ mấy bức thư đó đặt ở đâu, cuối cùng là Thẩm Thanh Yến tìm được trong rương chứa báo cáo tình hình cửa hàng các nơi. Sau khi xem xong toàn bộ đều bị Thẩm Thanh Yến ném vào trong chậu than thiêu rụi.

“Nghiêm Tu trong lòng chỉ có mấy chuyện làm ăn này, mong Kim công tử chớ có trách.” Thẩm Thanh Yến trả lời qua loa, hắn biết trong lòng Nghiêm Tu cũng không quan tâm đến Nại Đề Kim, y quan tâm chính là Thẩm gia có thể nhận được nhung sa cung cấp không gián đoạn của Nại Đề Kim hay không, bởi vì chuyện của Trần Kỷ Niên, trước mắt mấy chục cửa hàng tơ lụa Thẩm gia các nơi đều có ảnh hưởng mức độ khác nhau, nếu như có thể lấy được một lượng lớn nhung sa, không chỉ có thể chứng minh thực lực của Thẩm gia, còn có thể ổn định được những đối thủ như hổ rình mồi với Thẩm gia.

“Không không không, ông chủ Thẩm yên tâm, Nghiêm Tu làm chuyện gì ta cũng sẽ không mất hứng.” Thẩm Thanh Yến nhạy bén ý thức được ý tứ bất thường trong lời này, chỉ nghe Nại Đề Kim nói tiếp, “Ta cảm thấy Nghiêm Tu sống ở đây cũng không vui vẻ.” Những lời này giống như một cây gai nhọn sắc bén đâm vào ngực Thẩm Thanh Yến, thế cho nên hắn không thể phản bác, “Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy Nghiêm Tu, ta đã si mê hắn, ta từng nói muốn ‘lấy thân báo đáp’, người Trung Nguyên các huynh thường nói như vậy đúng không? Nhưng thực đáng tiếc, Nghiêm Tu từ chối ta, có điều ta cảm thấy, ta còn có thể nỗ lực lần nữa, vì thế ta đi tới nơi này.” Nại Đề Kim nhìn về phía Thẩm Thanh Yến, phát hiện vẻ mặt của nam nhân này hơi kỳ quái, có chút u ám hung ác, lại xen lẫn mờ mịt cùng phẫn nộ, giống như một con sư tử bị người ta phá giấc ngủ.

“Nếu như huynh đồng ý giao Nghiêm Tu cho ta, ta có thể đem đến châu báu và tơ lụa cho huynh, hơn nữa đáp ứng cung cấp nhung sa mười năm cho Thẩm gia, hoặc là bất kỳ thời hạn nào huynh thích.” Lời hắn ta nói thành khẩn, ánh mắt chân thành, mang theo hưng phấn và nhiệt tình không chút che giấu.

Sau đó Thẩm Thanh Yến “bịch” một quyền, trực tiếp nện vào mặt hắn ta.