Thanh Mai Có Chút Ngọt

Chương 3



Ngu Thiền mừng đến phát khóc, kéo chặt quần áo thiếu niên, ngẩng đầu nhìn nam sinh cao gầy trước mặt.

Bùi Vân Sơ hơi giật mình khi thấy đôi mắt ngấn lệ của cô: "Có chuyện gì xảy ra với em vậy?"

Ba nữ sinh kia đã đuổi tới, Ngu Thiền cắn chặt môi dưới, theo bản năng dính chặt lấy người Bùi Vân Sơ, cô liếc nhìn mấy người đang đuổi theo mình, tình cờ bắt gặp nụ cười lạnh lùng của cô gái cầm đầu.

Bùi Vân Sơ kéo Ngu Thiền về phía sau, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi nheo lại: "Bọn họ đuổi theo em?"

Có điều Bùi Vân Sơ dường như không có ý định nghe câu trả lời của Ngu Thiền mà quay lại nhìn ba cô gái chạy tới.

Ba cô gái nhìn thấy rõ khuôn mặt của Bùi Vân Sơ, biểu cảm của họ trong tức khắc đột nhiên thay đổi.

“Đó là Bùi Vân Sơ.” Một cô gái thì thầm.

“Là một hiểu lầm thôi, chúng tôi không thân cũng chẳng quen, đuổi theo em ấy để làm gì, có phải không, em gái nhỏ?” Cô gái dẫn đầu xua đi vẻ u ám trên mặt, lên tiếng.

Ngu Thiền cảnh giác nhìn họ, không trả lời.

Bùi Vân Sơ khẽ khịt mũi: "Có hiểu lầm gì khiến em gái tôi phải sợ hãi như vậy, ngược lại tôi muốn nghe lời giải thích của các cô."

Ba cô gái nhìn nhau.

"Nói đi! Không bịa ra được sao?"

“Làm sao tôi biết em ấy hiểu lầm cái gì? Đi!” Cô gái tóc ngắn dẫn đầu nói với đồng bọn, định rời đi.

Bùi Vân Sơ đưa chiếc túi đang khoác hờ trên vai trái của mình cho Ngu Thiền, trước khi Ngu Thiền kịp phản ứng, chiếc túi đã bị dúi vào tay cô.

Bùi Vân Sơ bước lên hai bước chặn đường của ba cô gái: "Việc gì phải vội? Nếu như các cô đã không biết, vậy trước tiên cứ nghe em gái tôi nói trước, tiện thể giúp các cô giải quyết 'hiểu lầm'."

“Thần kinh!” Cô gái tóc ngắn hoảng sợ, tức giận đẩy tay về phía Bùi Vân Sơ.

Bùi Vân Sơ không có ý định để bọn họ trốn, chuẩn xác bắt lấy cổ tay cô gái rồi kẹp ra sau lưng, cô ta đau đớn kêu lên.

Bùi Vân Sơ cười khinh thường: "Nếu bị bệnh thần kinh thì phải đến bệnh viện điều trị, đừng chạy lông nhông ngoài đường sẽ ảnh hưởng đến cảnh quan thành phố. Tôi không đánh con gái nhưng nếu cô nhất định muốn động đè đầu cưỡi cổ tôi, thì đừng có trách tôi không khách khí!"

Cô gái tóc ngắn không ngừng la hét trong đau đớn, thu hút một số người qua đường dừng xem chuyện vui.

“Anh Sơ, chúng tôi không hề đụng đến em ấy!” Đồng bọn của cô gái tóc ngắn nhanh chóng lên tiếng giải thích.

Bùi Vân Sơ phớt lờ, quay lại nhìn Ngu Thiền: "Em nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"

Ngu Thiền nhìn thấy cảnh này, nước mắt chực trào tuôn ra khỏi hốc mắt, sợ sệt nói: "Họ muốn em phải trả phí bảo kê, em đã đưa rồi. Nhưng họ nói quá ít, muốn xé quần áo của em để mang bán."

"Mấy cô bé này thật là hung ác!"

"Cái gì mà cô bé chứ! Đều là bọn lưu manh không có học thức! Bọn côn đồ nhỏ tuổi của xã hội đen!"

"Anh bạn nhỏ, gọi cảnh sát đi! Để cảnh sát kỷ luật bọn họ! Cho dù là thế nào thì chuyện này cũng quá lộn xộn, học sinh đến trường cũng không an toàn."

Người qua đường tràn đầy phẫn nộ ra vẻ chính trực, dọa cho mấy cô gái kia hoảng sợ nói: "Bố mày đây không có… Á!"

“Được, đến đồn cảnh sát đi, chú cảnh sát sẽ điều tra kỹ lưỡng, trả lại sự ‘trong sạch’ cho cô.” Bùi Vân Sơ cố ý nói.

Đồng bọn của cô gái tóc ngắn nghe thấy lời Bùi Vân Sơ vừa nói, vội vàng nói mấy lời tốt đẹp: "Anh Sơ, thật xin lỗi! Là chúng tôi có mắt như mù! Chúng tôi biết mình sai rồi!"

Nhưng Bùi Vân Sơ đã hạ quyết tâm: "Đi mà hối lỗi với cảnh sát!"

Hai cô gái hoảng sợ, nhanh chóng xoá bỏ mối liên can rồi tìm đại một cái cớ vội vàng bỏ chạy.

Bùi Vân Sơ không đuổi theo mà kéo cô gái tóc ngắn còn lại đến đồn cảnh sát.

Ngu Thiền ngoan ngoãn đi theo sau anh.

Mấy cô gái này đều là trẻ vị thành niên nhưng hành vi của họ có liên quan đến tống tiền và bạo lực học đường. Cảnh sát đã tạm thời giữ cô gái tóc ngắn lại, để Bùi Vân Sơ và Ngu Thiền thì viết bản báo án.

Sau khi làm xong, cả hai ra khỏi đồn cảnh sát.

"Em có sao không?"

Ngu Thiền lắc đầu: "Em không sao, cảm ơn anh."

“Đi mua cho anh một chai nước khoáng, tiền nằm ở ngăn ngoài của cặp sách.” Anh sai bảo Ngu Thiền vô cùng trơn tru.

"Ồ."

Ngu Thiền mua một chai nước tinh khiết Wahaha, Bùi Vân Sơ mở nắp chai, đổ ra rửa tay.

Ngu Thiền giương mắt đờ đẫn đứng xem, người trong thành thật chú trọng.

Bàn tay thon thả mảnh mai, như một tuyệt phẩm nghệ thuật, sạch sẽ và có màu như ngọc bích, Ngu Thiền cảm thấy bàn tay của sao nam nổi tiếng nhất cũng không đẹp bằng anh.

Anh rửa tay xong thì nước trong chai cũng đã hết, anh nhắm chuẩn thùng rác bên đường rồi ném chai rỗng vào.

“Bạn nhỏ, sao hôm nay vẫn đi học vậy?” Bùi Vân Sơ hỏi.

"Em đang học thêm ở Hàn Lâm."

"Em học lớp nào? Còn nhỏ như vậy mà em đã đi học thêm?"

"Em sắp lên lớp sáu rồi."

Bùi Vân Sơ nhướng mày nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: "Lớp sáu? Nếu em không nói, anh còn tưởng em đang học lớp một!"

Tuy lời anh nói hơi khoa trương nhưng Ngu Thiền từ nhỏ đã bị suy dinh dưỡng, cô quả thật vừa gầy vừa nhỏ, tóc cũng vàng khô cả rồi, cô so với Ngu Tân Cố cao ráo đẹp trai, trông chẳng có điểm nào giống một cặp anh em cả.

Lâm Mạn và Ngu Thiếu Huy đều rất đẹp và ưa nhìn, Ngu Thiền đôi khi còn tự hỏi liệu họ có nhầm lẫn gì khi không. Trông cô như một chú vịt con xấu xí, nhìn kiểu gì thì họ cũng không giống một gia đình.

Cô cúi đầu, hai má cũng không chịu thua kém mà bắt đầu nóng lên. Cô là người nhỏ con nhất trong lớp, hầu hết các học sinh nhỏ hơn cô hai lớp cũng đều cao hơn cô.

Có lẽ là nhìn thấy lòng tự trọng của cô gái nhỏ, Bùi Vân Sơ không trêu chọc cô nữa mà lười biếng nói: "Không sao, giai đoạn phát triển của mỗi người đều khác nhau, có lẽ đợi em lên trung học cơ sở, sẽ lớn nhanh như búp măng, một phát cao lên."

Ngu Thiền được an ủi: "Như vậy không được! Cây tre có thể cao lên bằng nửa người chỉ trong một đêm, em không muốn trở thành người khổng lồ."

Nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, Bùi Vân Sơ cười nói: "Tất nhiên không thể cao như một cây tre được rồi, phải là xuất thủy phù dung*."

*出水芙蓉 Xuất Thủy Phù Dung: hình ảnh hoa sen mới nở; đoá hoa mới hé, dùng để chỉ vẻ đẹp của người con gái.

Ngu Thiền chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành như hoa phù dung nổi trên mặt nước, cô cảm thấy mình giống như một bông hoa đuôi chó hơn, bình thường và khiêm tốn nhưng câu nói đó vẫn làm cô cảm thấy hạnh phúc.

Cô cúi đầu, vành tai đỏ bừng, mím môi cười.

Bùi Vân Sơ lại hỏi: "Gia đình em không thường đón em à?"

Thật ra, trong những ngày này cô đều được người nhà đến đón, dù là Lâm Mạn, Ngu Thiếu Huy hay kể cả Ngu Tân Cố đều đến đón cô.

Nhưng cô không muốn thành thật trả lời câu hỏi này, cô kéo dây đeo vai của cặp sách, cúi đầu nói: "Bọn họ đều rất bận, hơn nữa em cũng sắp lên lớp sáu rồi, em có thể tự về nhà được."

Hầu hết học sinh ở độ tuổi của cô đều đã không cần cha mẹ phải đưa đón.

"Được rồi! Nhưng nếu em học thêm trễ quá, trông lại yếu ớt như này, sắp tới nếu em rủ các bạn trong lớp cùng ra về sẽ an toàn hơn."

Ngu Thiền không dám ngẩng đầu: "Em chỉ mới chuyển tới đây, không quen các bạn ấy."

“Vài ngày nữa em sẽ quen thôi.” Bùi Vân Sơ nói: “Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, anh trai đây đưa em về nhà”.

"Cảm ơn anh!"

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, Bùi Vân Sơ đột nhiên bắt gặp những con sóng trong mắt cô, nét xinh đẹp, nhanh nhẹn hiện lên trong ánh chiều tà của mặt trời lặn.

“Này, sao hôm nay không gọi anh là anh trai?” Bùi Vân Sơ chợt nhớ ra dáng vẻ khi gọi anh trai ngày đó, giống hệt như bây giờ.

Anh khá thích dáng vẻ đứa trẻ gọi anh là anh trai, trái tim như thể đang tràn đầy niềm vui vậy.

Ngu Thiền sững sờ một lúc, sở dĩ hôm đó cô gọi đến trơn tru như vậy là vì cô coi người này là Ngu Tân Cố, hiện tại cô đã biết anh không phải Ngu Tân Cố, nếu lại gọi anh trai cô cảm thấy hơi khó xử.

Bùi Vân Sơ không đọc được suy nghĩ của cô gái nhỏ nên tiếp tục trêu chọc cô, nói: "Gọi lại một tiếng anh đi, anh trai dẫn em đi ăn đồ ngon".

Ngu Thiền gần đây ngày nào cũng ăn cháo rất đều đặn, cô quả thực muốn ăn một số món ăn nhẹ ngon hơn.

Cô có chút áy náy nhưng không muốn Bùi Vân Sơ biết sự thật, giọng điệu dịu dàng mềm mại gọi một tiếng: "Anh ơi."

Bùi Vân Sơ thích nhất dáng vẻ dễ thương này của cô, nhịn không được đưa tay xoa đầu cô, mái tóc của cô cũng rất mềm mại.

"Ngoan lắm! Đi thôi, anh trai dẫn em đi ăn đồ cay."

Ngu Thiền nghĩ rằng anh sẽ mua một cái gì đó ngon cho cô nhưng không ngờ lại mua một chai sữa có hàm lượng canxi cao và một túi bánh quy kẹp bơ: "Nếu muốn cao lên, thì phải uống nhiều sữa hơn."

Bùi Vân Sơ tự mình lấy một chai Coca.

Ngu Thiền không quen với mùi vị của sữa có hàm lượng canxi cao, cô luôn cảm thấy có mùi tanh nhưng gần đây cô luôn bị Lâm Mạn bắt phải uống, bây giờ cũng đã có thể miễn cưỡng chấp nhận nó.

Thấy cặp sách của cô đang căng phồng, Bùi Vân Sơ đưa tay nhấc nó lên: "Chậc! Cặp sách của em khá nặng, đi học có cần nhiều sách như vậy không? Bảo sao lại không cao lên nổi, sức nặng đều đè hết lên đây rồi!"

"Cũng may là không nặng lắm, em có đủ sức mà."

Cân nặng này không quá nặng đối với Ngu Thiền, công việc đồng áng mà cô làm khi còn ở quê còn nặng nhọc hơn như vậy rất nhiều.

Nhìn thấy đôi tay và đôi chân gầy guộc của cô, Bùi Vân Sơ không nhịn được cười; "Chậc, bạn nhỏ đại lực sĩ, được chưa nào? Cởi cặp sách ra đi, anh mang nó giúp em."

"Dạ? Cảm ơn anh!" Ngu Thiền cởi cặp sách ra, cười với thiếu niên, lông mày cong cong.

Bị nụ cười ngọt ngào của cô làm lây nhiễm, Bùi Vân Sơ cũng mím môi cười: "Bây giờ thì anh trai cũng gọi rồi nhưng anh trai đây vẫn không biết tên của em."

"Em tên Ngu Thiền, Ngu trong hoa anh túc, Thiền trong Thiên lý cộng thiền quyên*."

Thiên lý cộng thiền quyên*: Câu thơ trong bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức, theo bản dịch của Nguyễn Hiến Lê có nghĩa là bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.

"Nhìn không ra đó, vậy mà lại một nàng tiên cá nhỏ sao?"

“Không phải!” Ngu Thiền bị anh trêu chọc, hai má lại đỏ lên: “Là từ bài.”

"Ồ, hóa ra là anh túc, làm sao để anh có thể nhớ anh túc là một loại hoa."

“Dạ?” Ngu Thiền nghĩ rằng anh nghe không hiểu, cô lại duỗi một ngón tay ra: “Vậy em viết cho anh xem.”

“Được thôi, em viết đi.” Bùi Vân Sơ đặt tay trước mặt cô.

Ngu Thiền:?

Bùi Vân Sơ hơi nhướng mày nhìn cô: "Em viết đi!"

Ngu Thiền vốn dĩ chỉ muốn viết lên không khí, cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Bùi Vân Sơ sẽ để cô viết lên lòng bàn tay anh.

Ánh hoàng hôn chiếu lên đôi bàn tay xinh xắn và mảnh mai ấy, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Ngu Thiền không dám dùng lực, chỉ dùng ngón trỏ nhẹ nhàng viết hai chữ ‘Ngu Thiền’ lên lòng bàn tay anh.

Bùi Vân Sơ thích thú nhìn xuống cô, ngón tay như một chiếc lông vũ cọ nhẹ trong lòng bàn tay anh.

Cuối cùng, cô gái nhỏ ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi anh: "Em viết xong rồi, anh xem hiểu không?"

“Ừm, xem hiểu rồi, vậy từ nay anh sẽ gọi em là Tiểu Thiền Thiền.” Bùi Vân Sơ cười nói.

Hai má Ngu Thiền lại bắt đầu nóng lên, cái tên này thân mật quá mức rồi, khiến cô lại đỏ mặt, rất ngại ngùng.

Nhưng người này lại nói một cách rất nhẹ nhàng, như đang đùa với một đứa trẻ vậy.

Cô tự thấy mình không còn là một đứa trẻ nữa.

Nhưng tiếc là… Cô lại cảm thấy có một chút ngọt ngào, chưa có ai gọi cô một cách trìu mến như vậy. Ngay cả Lâm Mạn và Ngu Thiếu Huy cũng chỉ gọi cô là Tiểu Thiền.

"Anh trai tên là gì ạ?"

"Bùi Vân Sơ."

"Ồ, tên của anh trai nghe cũng rất hay."

Cô gái nhỏ nhắn gầy gò nhưng có đôi mắt rất linh động, đen nhánh sáng ngời, như có ánh sao vậy, khi khen người khác đặc biệt chân thành.

Bùi Vân Sơ cười: "Đi thôi, về sớm đi, đừng để ba mẹ lo lắng."

"Dạ."

Hai người đi về con đường lúc nãy, mặt trời lặn trải dài trên bóng họ, Ngu Thiền không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm con đường.

Đôi mắt cô vô thức bị thu hút bởi cái bóng bên cạnh trên mặt đất, cô nghĩ với vẻ tiếc nuối, nếu anh thật sự là anh trai của cô thì tốt quá.

Ngu Thiền chưa bao giờ hy vọng người này chính là Ngu Tân Cố thực sự như bây giờ.

Đưa Ngu Thiền đến Hoa viên Khải Minh, Bùi Vân Sơ không đi thêm nữa, trả lại cặp sách của cô: "Anh chỉ có thể đưa em đến đây thôi, đoạn đường còn lại em phải tự về rồi."

“Ừm.” Ngu Thiền bước lên hai bước, sau đó quay lại.

Bùi Vân Sơ đang trả lời WeChat, nhìn lên cô một cái: "Sao lại quay lại rồi?"

"Anh trai, anh sống ở đâu ạ?"

Bùi Vân Sơ cất điện thoại mỉm cười với cô, nụ cười kỳ quái kia của anh khiến Ngu Thiền suýt thì sáng không nổi.

"Sao vậy? Em muốn điều tra hộ khẩu của anh trai sao?"

Hai má Ngu Thiền lại đỏ bừng vì xấu hổ: "Em chỉ là tùy tiện hỏi thôi, anh trai không muốn trả lời thì cứ bỏ đi."

Bùi Vân Sơ rất thích thú khi thấy cô đỏ mặt vì xấu hổ, điều này rất thú vị.

"Ừm, nhanh về đi!"

Ngu Thiền: …

Cô không ngờ Bùi Vân Sơ lại đuổi cô đi như thế này, Ngu Thiền đứng đó, trông rất bối rối.

"Sao vậy? Còn gì nữa à?" Bùi Vân Sơ hỏi.

Ngu Thiền khẽ cắn môi dưới, lấy hết can đảm nói: "Anh ơi, sau này tan học em có thể đi cùng anh được không?"

Bạn nhỏ không biết làm thế nào để che giấu cảm xúc của mình, vì vậy trong nháy mắt anh đã nhận ra sự thận trọng và lo lắng trong mắt cô. Anh không nghi ngờ chút nào rằng, nếu bây giờ từ chối cô, bạn nhỏ nhất định sẽ buồn rất lâu.

"Anh trai em ngày nào cũng phải học buổi tối, buổi chiều tan học sẽ không về."

“Em cũng phải học bù đến tám giờ ba mươi tối.” Ngu Thiền giải thích.

Thấy cô cố chấp như vậy, có vẻ như hôm nay cô thực sự đã rất sợ hãi, Bùi Vân Sơ cũng có chút lo lắng bọn côn đồ nhỏ kia sẽ trả thù Ngu Thiền nên nói: "Được rồi! Nhưng thời gian của anh trai em rất quý giá, phải được thanh toán đúng hạn."

Ngu Thiền xấu hổ: "Em không có tiền, đổi lại em có thể dùng thứ khác được không? Sau này khi có tiền, em sẽ trả lại cho anh."

Bùi Vân Sơ vui vẻ cười nói: "Được, sau đó anh sẽ gửi vào tài khoản, khi nào em lớn lên sẽ trả lại."

Ngu Thiền thở phào nhẹ nhõm, trịnh trọng nói: "Được ạ."

Bùi Vân Sơ vui mừng đến không khỏi cảm thấy có lỗi trong lòng: "Đây là do em nói, anh trai nhớ kỹ rồi đấy nhé, vào nhà đi!"
— QUẢNG CÁO —