Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một tiếng cười nhẹ: "Quả nhiên vẫn còn là một bạn nhỏ, còn phải dỗ để ngủ."
Ngu Thiền bị trêu chọc thành đứa nhỏ làm nũng, trên mặt có chút nóng lên, cô kéo chăn che qua đỉnh đầu, giọng nói khàn khàn: "Anh không hát thì thôi vậy."
"Được được được, để thưởng cho Tiểu Thiền Thiền của chúng ta đã thi được điểm tối đa, anh sẽ hát cho em một bài ‘Hai con hổ’, hai con hổ chạy rất nhanh..."
Giọng hát trong veo của cậu thiếu niên truyền theo micro vào trong chăn, toàn bộ tâm trạng xấu của Ngu Thiền đều đã được cuốn bay sạch sẽ, khóe miệng không nhịn được khẽ nở nụ cười.
Cách ngày khai giảng của trung tâm học thêm vẫn còn mấy ngày, Lâm Mạn cảm thấy Ngu Thiền có thể đạt được sự tiến bộ lớn đến như vậy trong khoảng thời gian ngắn là đã rất nỗ lực, cũng không muốn tạo ra quá nhiều áp lực cho cô nên cứ để cô chơi thoải mái.
Ngu Tân Cố đã đến thời kỳ chạy nước rút cuối cùng của lớp mười hai, kỳ nghỉ hè của lớp mười một này chỉ có một tháng, thời gian còn lại đều phải học thêm. Ngu Thiền và anh cũng không có tiếp xúc gì với nhau, lần trước sau khi Lâm Mạn quở trách Ngu Tân Cố một trận, hai anh em gặp mặt càng ít nói chuyện với nhau hơn, có thể không cần nói thì nhất định sẽ không mở miệng.
Chủ nhật Ngu Tân Cố có một ngày nghỉ, Ngu Thiếu Huy đã đi công tác, Lâm Mạn muốn đi dạo phố, cũng lười ở nhà nấu cơm nên kêu cả hai anh em đi cùng.
Lâm Mạn muốn đi mua quần áo trước, Ngu Tân Cố chán đời đi theo phía sau họ xách túi, sớm biết Lâm Mạn muốn đi dạo trong trung tâm thương mại, anh thà ở nhà ăn mì gói.
Thân hình của Ngu Thiền nhỏ gầy, quần áo của người lớn đa phần cô đều mặc không vừa, size lớn của trang phục trẻ em thì vừa vặn hơn chút. Mà trang phục trẻ em thì ở lầu bốn, Lâm Mạn đi dạo suốt cả quãng đường lên tới đó, hai tay của Ngu Tân Cố đã xách đầy các túi đồ.
Lâm Mạn dắt theo Ngu Thiền đi ở phía trước: "Tiểu Thiền, nhìn thấy bộ nào thích thì nói cho mẹ nghe, con không có quần áo mới gì cả, chúng ta nên mua nhiều một tí."
"Cảm ơn mẹ ạ, con đã đủ mặc rồi."
Ngu Thiền cũng không phải là khách sáo, sau khi cô trở về nhà họ Ngu, Lâm Mạn mua cho cô rất nhiều quần áo, đầm váy, tất cả đều rất đẹp, trước kia đến nghĩ cô cũng không dám nghĩ tới. Có thể là do đã quen cảnh nghèo khổ từ nhỏ, cô luôn cảm thấy Lâm Mạn dùng tiền rất phung phí, nhìn giá của những bộ quần áo kia, cô cũng thấy đau lòng thay cho Lâm Mạn.
"Không mua thì đi thôi, đi ăn cơm trước đi, con đói bụng rồi." Ngu Tân Cố rất sốt ruột đi theo phía sau.
Lâm Mạn giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Mới có mười một giờ, sớm như vậy mà ăn cơm cái gì? Đợi em con chọn xong quần áo rồi đi."
Ngu Tân Cố cạn lời: "Con bé không phải là đã có để mặc rồi sao, lần trước mẹ mua những bộ kia con bé còn chưa mặc hết, lại mua gì nữa mà mua!"
"Con bé mặc qua mặc lại chỉ có mấy bộ đó, mẹ thấy hiện giờ có rất nhiều trang phục mùa hè đều được giảm giá, mình đi mua thêm mấy bộ mới nữa, tủ quần áo của con gái không thể để trống không được, Tiểu Thiền của chúng ta xinh xắn như vậy, đương nhiên là phải ăn mặc thật xinh đẹp."
Lâm Mạn không tiếc lời thương tiếc và khen ngợi, mặt của Ngu Thiền được khen đến đỏ lên.
Ngu Tân Cố trợn mắt, cảm thấy thật cạn lời, chỉ còn cách đi theo họ dạo qua từng cửa hàng trang phục trẻ em.
Lâm Mạn chọn được một chiếc váy đỏ kiểu mới, bảo Ngu Thiền đi mặc thử.
Chiếc váy đỏ đó là chất liệu vải voan, phần chân váy có hai ba tầng, phía trên là vai bèo, tay áo phồng, nút cài trước ngực cũng rất tinh xảo, là quả cherry màu đỏ bắt mắt, vừa tươi tắn vừa xinh xắn.
Con mắt thưởng thức của Lâm Mạn quả thật rất tốt.
Ngu Thiền trong phòng thử đồ đã thử lật xem giá trên nhãn mác, bốn con số.
Cô thật sự hy vọng Lâm Mạn có thể đổi thành tiền cho cô.
Ngu Thiền mặc chiếc váy vào rồi từ trong phòng thử đồ đi ra, nhân viên cửa hàng bắt đầu nhiệt tình không ngừng nịnh nọt: "Em mặc chiếc váy này thật sự rất hợp, kích cỡ vừa vặn, cái màu này cũng rất thích hợp với em ấy, giúp thần thái của em ấy được tôn lên rất nhiều..."
Lâm Mạn cũng rất hài lòng gật đầu: "Tiểu Thiền có thích không?"
Ngu Thiền đau lòng về giá tiền nhưng những bộ trang phục của những cửa hàng này đều không rẻ, nếu cô nói là không thích Lâm Mạn chắc chắn sẽ lại dắt cô đi dạo nữa.
Có lẽ là nhìn ra sự phân vân của cô, Lâm Mạn lại nói: "Để cho anh con nhìn thử, để anh đánh giá thử xem."
Vừa nói, bà thật sự kéo Ngu Thiền đến trước mặt Ngu Tân Cố: "Đừng chơi nữa, mau giúp Tiểu Thiền xem thử chiếc váy này như thế nào?"
Ngu Tân Cố ngồi trên ghế sô pha cúi đầu chơi điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên, nói cực kỳ qua loa: "Được được được, mua rồi đi đi."
Lâm Mạn tức đến mức vỗ vào anh một cái: "Con còn chưa nhìn đã nói được, mau nhìn xem!"
Lúc này Ngu Tân Cố mới lười biếng ngẩng đầu lên, Ngu Thiền cũng không hề muốn nghe ý kiến của anh nên làm bộ xoay người đi nhìn vào gương.
Cô gái trong gương gầy, vừa hay lại hợp với chiếc váy này. Một hai tháng nay không phải làm việc đồng áng, cũng không phải phơi nắng, cô trắng lên rất nhiều, lại được chiếc váy này giúp làm tôn lên vài phần cao quý.
Ngu Thiền nhìn bản thân trong gương, có một chút hoảng hốt - Đây thật sự là mình sao?
Ngu Tân Cố ngồi ở bên trái phía sau của Ngu Thiền, vừa hay có thể nhìn thấy phía sau lưng của cô và cả phía chính diện trong gương.
Không thể không nói, trải qua một hai tháng được nuông chiều, cô nhóc đến từ nông thôn nay đã trở thành cô gái nhỏ xinh xắn, hình như cũng đã cao hơn một chút, làn da cũng trở nên trắng nõn hơn. Cô có gương mặt nhỏ, ngũ quan rất tinh xảo, một đôi mắt trong veo sáng ngời, có chút giống với Lâm Mạn.
Ánh mắt của cô bé trong gương chạm với ánh mắt của anh, cô xem như không có gì rồi tránh đi.
Ngu Tân Cố không hiểu: Anh đáng sợ đến như vậy à?
Lâm Mạn thúc giục Ngu Tân Cố đưa ra ý kiến: "Nhìn xem! Em gái con có phải là rất xinh đẹp không? Chiếc váy này phối cho con bé không tệ đấy chứ?"
"Không tệ thì mua rồi đi thôi, dài dòng!"
Lâm Mạn rất không hài lòng về thái độ qua loa của anh: "Đi dạo phố với hai cha con các anh thật mất hứng!"
Ngu Tân Cố trả treo: "Vậy mẹ còn gọi con tới?"
Lâm Mạn trừng mắt liếc anh một cái, bà quẹt thẻ, cho Ngu Thiền mặc chiếc váy trên người đi luôn. Bà vốn còn muốn mua thêm hai bộ cho Ngu Thiền, tuy nhiên Ngu Thiền cũng chủ động đề xuất đi ăn cơm trước nên mới đi lên lầu tìm nhà hàng.
Sau khi ăn xong, Lâm Mạn không còn hứng để đi dạo phố nữa, định đưa hai anh em họ về nhà nghỉ ngơi rồi tự mình đi spa.
Ngu Thiền bèn nói muốn đi thư viện, Lâm Mạn biết Ngu Thiền dịu dàng hướng nội, thích đọc sách nên cũng không phản đối: "Vậy mẹ đưa con đi thư viện, đợi mẹ đi spa xong sẽ quay lại đón con."
"Không cần đâu ạ, cảm ơn mẹ, con muốn học lâu một chút, chiều tối con sẽ về nhà."
Thư viện thành phố cách trường học và khu dân cư của bọn họ cũng không xa, an ninh ở khu vực xung quanh đây cũng khá tốt, Lâm Mạn nhìn cô rất có chủ kiến, cuối cùng nói: "Cũng được, có việc gì cứ gọi điện cho mẹ."
Lâm Mạn dặn dò Ngu Thiền, lại thấy Ngu Tân Cố đứng ở một bên không hề để tâm tới, bất giác có chút nổi giận: "Buổi chiều con cũng không có việc gì, đi theo em đến thư viện đọc sách đi."
"Làm ơn, con còn có bài tập."
"Kêu con đi chung với em thì có bài tập, hôm qua con chơi bóng rổ đến khuya như vậy, sao không nói là có bài tập?" Lâm Mạn bị anh chọc tức lên, bà trách cứ vài câu, để cho anh tự kêu xe về nhà.
Ngu Thiền ngồi xe của Lâm Mạn đến thư viện, sau khi xuống xe bèn gọi điện thoại cho Bùi Vân Sơ.
Điện thoại vang lên một lúc lâu không ai bắt máy, Ngu Thiền do dự một lúc rồi mới gọi lại lần nữa.
Lần này cuối cùng cũng có người bắt máy rồi, Ngu Thiền gọi một tiếng: "Anh."
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng con trai thô lỗ: "Là Tiểu Thiền à, anh là chú Thạch Đầu của em đây, anh của em đang chơi bóng rổ rồi."
"À…"
Ngu Thiền có chút hụt hẫng, nắm lấy điện thoại, không biết có nên tạm dừng tại đây hay không. Cũng đã trôi qua nhiều ngày như vậy, có lẽ anh ấy cũng đã quên chuyện đã đồng ý đêm hôm đó rồi.
Trong lúc do dự, lại nghe người ở đầu dây bên kia nói: "Đại ca, điện thoại của em gái cậu."
Tâm trạng vừa chùng xuống của Ngu Thiền lập tức phấn khởi trở lại.
"A lô, Tiểu Thiền Thiền?"
"Dạ, anh."
"Sao hôm nay lại nhớ tới mà gọi cho anh vậy?" Giọng nói trong trẻo ở đầu dây điện thoại bên kia, mang theo sự phấn chấn và tươi sáng của cậu thiếu niên.
Ngu Thiền cắn nhẹ môi dưới. "Em muốn tìm anh để học tiếng Anh và phiên âm, anh có rảnh không? Bây giờ em đang ở thư viện."
"Bây giờ?"
"Dạ, buổi chiều hôm nay cha mẹ không ở nhà, em muốn ra ngoài đọc sách học thêm kiến thức."
"Được rồi! Vậy em tự mình đọc sách một lát trước, tầm khoảng nửa tiếng nữa anh đến."
Ngu Thiền lập tức trở nên vui vẻ: "Dạ!"
Xem ra cô bé này thật sự thiếu người ở bên cạnh, Bùi Vân Sơ bị ngăn cách bởi chiếc điện thoại cũng cảm giác được sự vui vẻ của cô.
Anh cúp máy, cầm lấy chai nước suối ở bên cạnh uống hết nửa chai. Thạch Đầu hào hứng nói: "Anh Sơ, em Tiểu Thiền nói chuyện dịu dàng và nhỏ nhẹ quá, nghe đến lỗ tai tớ cũng thấy ngứa ngáy, giống như em Lâm vậy."
Bùi Vân Sơ liếc mắt nhìn anh ta: "Cậu ngưỡng mộ?"
"Cậu đừng nói, thật sự là cũng có một chút. Cậu không biết em họ nhà tớ thô lỗ đến dường nào, còn quậy hơn cả con trai, em ấy mà ngoan ngoãn, nghe lời được một nửa em gái cậu là tốt rồi, con gái vẫn nên dịu dàng một chút."
Bùi Vân Sơ tặng cho anh ta một nụ cười đắc chí: "Cậu cứ từ từ mà ngưỡng mộ nhé! Tớ có việc phải đi đây, các cậu chơi đi."
"Mẹ kiếp! Anh Sơ, cậu đi làm gì đấy? Cậu cũng thật không nghĩa khí chút nào, chúng ta mới đến có mười phút... " Đồng Hàm nói.
"Đã nói trước là hôm nay có việc rồi, các cậu cứ kéo tớ ra đây. Lần sau mời các cậu ăn cơm, bạn nhỏ nhà tớ còn đang đợi, tớ phải qua đó xem một chút." Bùi Vân Sơ vừa nói vừa đi.
Nhiếp Hải Thần vỗ vai Đồng Hàm: "Có em gái thì giỏi lắm sao, tên này vừa nhìn là biết dạng bị em gái kiểm soát rồi, chúng ta tự chơi!"
Bùi Vân Sơ không để cho Ngu Thiền đợi quá lâu, hơn mười phút sau đã đến nơi, còn đem đến cho cô một chai nước suối.
"Ô! Hôm nay ăn mặc xinh đẹp vậy, làm anh suýt nữa không nhận ra." Bùi Vân Sơ nhướng mày trêu chọc, anh đạp xe đạp đến đây, bên ngoài trời nắng gay gắt, trên gương mặt vẫn còn vết ửng đỏ sau khi vận động, trên người dường như cũng mang theo hương vị của ánh nắng.
Ngu Thiền trước kia rất ít khi được khen xinh đẹp, không chịu nổi sự trêu chọc, cúi mặt xuống không dám nhìn anh: "Anh thi cuối kỳ thế nào rồi?"
"Tiểu Thiền Thiền, em đúng thật là chạm vào nỗi đau của anh rồi đấy."
Ngu Thiền:?
"Anh làm bài không tốt sao?"
Bùi Vân Sơ không muốn thảo luận với cô về đề tài này: "Đây là phòng tự học, chúng ta đổi chỗ khác để nói đi."
Hai người đi ra bên ngoài cầu thang, ở đây không có ai, bên cạnh là một gốc cây cao lớn lá xanh um tùm, đã che chắn hết toàn bộ cái nắng gay gắt, chỉ còn sót lại một vài tia nắng loang lổ.
"Em có những phát âm nào không hiểu? Hôm nay anh sẽ sửa lại cho em."
"Cái nào em cũng không hiểu." Ngu Thiền thành thật nói.
Bùi Vân Sơ cúi đầu nhìn cô một cái: "Em không phải là người Giang Thành?"
"Em không lớn lên ở đây."
"Chẳng trách sao anh cảm thấy khẩu âm của em có chút không giống, rất mềm mỏng, nói chuyện giống như làm nũng vậy."
Gương mặt của Ngu Thiền lại bất giác mà đỏ lên, vội vàng phản bác lại: "Em không có làm nũng."
"Ừ, con gái biết làm nũng rất đáng yêu. Trước đây em sống ở đâu?"
Ngu Thiền:...
"Bạch Sa." Ngu Thiền nói ra tên của một địa danh nhỏ.
Bùi Vân Sơ chưa từng nghe qua: "Em muốn anh bắt đầu giảng từ đâu?"
"Anh dạy em cách phát âm chính xác trước đi!"
"Được, vậy anh đọc một cái, em đọc theo. Chúng ta học phiên âm của tiếng phổ thông trước, cái này học xong rồi mới học phát âm tiếng Anh." Bùi Vân Sơ và Ngu Thiền tiếp xúc với nhau khá nhiều, lúc trước cũng có phát hiện cô phát âm không được rõ ràng cho lắm, anh cứ tưởng nguyên nhân chỉ là do khẩu âm người ngoại tỉnh của Ngu Thiền.
Khẩu âm địa phương không giống nhau cũng không nhất thiết là không sửa không được, sau này anh mới phát hiện Ngu Thiền nói tiếng phổ thông cũng phát âm như vậy.
Bùi Vân Sơ bảo cô lần lượt đọc theo mình từng âm, phát âm của Ngu Thiền quả thật có vấn đề, tuy nhiên sau khi được Bùi Vân Sơ chỉnh sửa, về cơ bản vẫn có thể sửa lại được.
"Em xem như này không phải rất tốt sao? Đa số cũng đều đọc đúng rồi, chỉ còn một vài cái, chúng ta cứ sửa lại từng cái một."
Giọng của Ngu Thiền thiên về dạng mềm mỏng, nói chuyện khá là dễ nghe, tuy nhiên Bùi Vân Sơ có chút khó hiểu: "Tiểu Thiền Thiền, em thông minh như vậy, làm sao mà phiên âm học đến rối tinh rối mù, thanh mẫu vận mẫu cũng không biết kết hợp, trước kia em không có học những thứ này à?"
Ngu Thiền gật đầu, vẻ mặt có phần hụt hẫng: "Em bị bỏ lỡ một khoảng thời gian ngắn."
Bùi Vân Sơ xoa đầu của cô: "Không sao, có anh đây, đảm bảo dạy cho em biết. Những phát âm khác bình thường em chú ý một chút, về cơ bản đều có thể sửa lại, bây giờ anh sẽ dạy cho em hai âm n, l, đọc theo anh - n, l, nữ, lục."
Ngu Thiền sắp bị rối loạn căng thẳng với n, l rồi, cô há miệng ra, ánh mắt nhìn vào môi của Bùi Vân Sơ, cô muốn học mẹo phát âm của anh.
Bùi Vân Sơ bĩu môi, cặp mắt đào hoa xinh đẹp đang nhìn về cô, anh lại lặp lại hai chữ đó, khích lệ cô nói ra.
Hình dáng môi của Bùi Vân Sơ vô cùng đẹp, không giống với chiếc miệng rộng của nhiều người con trai khác, đôi môi của anh ấy hơi mỏng, có một chút màu đỏ mọng khỏe khoắn, vừa tuấn tú vừa gợi cảm.
Ngu Thiền nhìn thấy anh ấy bĩu môi, cô nhớ tới những cảnh thân mật không phù hợp với trẻ em trong phim thần tượng mà Lâm Mạn đã xem, khuôn mặt bất giác đỏ lên.
Bùi Vân Sơ đợi một hồi lâu, không đợi được cô bé lên tiếng đọc theo, ngược lại nhìn thấy mặt cô bỗng đỏ lên, không khỏi có chút buồn cười mà nói: "Tiểu Thiền Thiền, em đỏ mặt cái gì vậy?"