Mà bây giờ chủ nhân thư tình đứng trước mặt tôi một lần nữa, hèn mọn cầu xin tôi cho cậu ấy một cơ hội. Nói không cảm động là giả. Nhưng tôi vẫn kiên định từ chối. Vẻ mặt Trần Uyên khó nén nổi thất vọng, miễn cưỡng cười: "Không sao, tớ sẽ luôn chờ cậu!" 13 Hôm nay chú định là một ngày khiến tôi lao lực quá độ, Chuông cửa vang lên gấp rút, mở cửa xem, người tới lại là mẹ Lục Chi Thiệu —— dì Lý. Dì Lý quen thuộc thay giày, mang đồ vào. "Gần đây dì làm một bình dầu ớt lớn, nhớ đến con thích ăn nên đưa tới cho con một ít." Dì Lý nhìn tôi lớn lên, từ nhỏ đã coi tôi là con gái ruột để yêu thương, Dù không thể làm con dâu của bà ấy thì trong lòng tôi vẫn đối xử với bà ấy như một nửa người mẹ. Bởi vậy, khi dì Lý hỏi tôi và Lục Chi Thiệu có thể quay lại hay không, tôi hơi chần chừ. Không muốn nói thẳng làm tổn thương lòng người đã yêu thương tôi này. Dì Lý thấy tôi do dự không mở miệng, túm một phát lấy tay tôi hỏi: "Miểu Miểu, nể mặt dì, con tha thứ cho Lục Chi Thiệu lần này, được không?" "Thế gian này có mấy người đàn ông không ăn vụng chứ, chỉ cần nó nhớ kỹ nhà ở đâu là được!" Nếu là người đồng lứa khuyên tôi như này, tôi chắc chắn sẽ dùng lời lẽ chính nghĩa mắng to đối phương dừng lại. Nhưng người trước mặt này là dì Lý, là người tự PUA bản thân để tha thứ cho cha của Lục Chi Thiệu. Nếu như nói Lục Chi Thiệu là tên đàn ông cặn bã che giấu tương đối tốt. Vậy thì cha của Lục Chi Thiệu chính là cặn bã từ đầu đến đuôi không che giấu chút nào. Ông ta trước kia, phong lưu phóng đãng, ngày nào cũng trà trộn trong đám con gái. Thường xuyên có phụ nữ khác nhau đến nhà họ Lục ầm ĩ, yêu cầu danh phận. Lần đầu tiên có phụ nữ tới làm ầm, dì Lý và Lục Tư Viễn cãi nhau ầm ĩ, chiến tranh lạnh hơn một tháng. Lần đầu tiên có phụ nữ tới làm ầm, dì Lý và Lục Tư Viễn ầm ĩ một trận. Lần thứ ba, lại có phụ nữ tìm tới cửa lúc, dì Lý quen thuộc đuổi người thay Lục Tư Viễn. Khi đó mẹ đã từng nhiều lần thuyết phục dì Lý ly hôn, nhưng dì Lý chưa từng đồng ý lần nào, "Đám phụ nữ bên ngoài kia đều là nhà nghỉ, chỉ có chỗ này của tôi là nhà, Lục Tư Viễn chơi vui vẻ hơn nữa thì cũng có một ngày về nhà." Mà bà ấy quả thực chờ được ngày đó, chỉ là mãi cho đến khi năm mươi mấy tuổi thì Lục Tư Viễn mới tu thân dưỡng tính quay về gia đình. Đúng lúc chuyện tình cảm của cha mẹ xảy ra vấn đề, dì Lý còn lấy một thân phận người từng trải để khuyên mẹ. "Bà ấy mà, quản lão Bùi nhà bà quá nghiêm, khiến ông ấy cảm thấy kiềm chế nên mới tìm người làm loạn!" "Đàn ông ở bên ngoài chơi một chút không sao cả, giống lão Lục nhà chúng tôi này, chơi mệt rồi, đương nhiên biết nhà mới tốt!" "Bà ly hôn với lão Lục sẽ lời cho người thứ ba kia, bà cam tâm sao?" Mặc kệ người ngoài thuyết phục như thế nào, mẹ vẫn nhất quyết một mình lựa chọn ly hôn. Mấy năm sau, làm con gái của mẹ, tôi đưa ra lựa chọn giống như mẹ. Dì Lý cực kỳ mất mát: "Con đấy, bướng bỉnh như mẹ con vậy, trên đời này nào có nhiều tình cảm chân thành tha thiết không tì vết như vậy." Đối với việc dì Lý không hiểu, tôi không tức giận, chỉ hỏi bà ấy: "Dì Lý à, nếu như được chọn lại một lần, dì vẫn sẽ chọn gả cho chú Lục sao?" Đầu tiên bà ấy kinh ngạc, sau đó trầm mặc suy nghĩ. 14 Ngày hôm sau, Trần Uyên không màng tôi từ chối, đưa tôi đến cửa nhà như thường lệ.