Đèn huỳnh quang được sắp xếp ngay ngắn chiếu sáng cả căn phòng học như ban ngày, ánh sáng trắng bệch, nhìn lâu sẽ khiến cho người ta có loại cảm giác trống rỗng mơ màng sắp ngủ. Nhưng hơn nửa vẫn là do bầu không khí trong lớp khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ, dường như là phản xạ có điều kiện, khi bước vào cái lớp này thì lại chẳng có tinh thần gì.
Phòng học rất an tĩnh, mặc dù không có cô giáo trông coi, nhưng có thể nghe được cũng chỉ có tiếng sách lật.
Vào lúc tất cả mọi người đang múa bút thành văn, Quách Thanh Đằng cẩn thận dịch cánh tay của bạn cùng bàn đang đè lên bài thi của mình, dùng hai ngón tay rút nó ra.
Nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, suốt ngày ngủ ngủ ngủ, không biết còn tưởng rằng buổi tối làm chuyện gì không tốt đấy..."
Còn chưa nói xong, tiếng chuông tan học hết tiết một của tiết tự học buổi tối đột nhiên kéo vang, cả kinh đến mức thiếu chút nữa làm cậu ta cắn phải đầu lưỡi, sau đó liền đem lời nói phía sau nuốt trở vào.
Quách Thanh Đằng xấu hổ nhìn thoáng qua thiếu gia không chút sứt mẻ, vẫn ngủ say như cũ kia. Không dám oán giận nữa, yên lặng vùi đầu tiếp tục chép bài tập cho anh.
Không biết có phải do người nào đó đang nghỉ ngơi hay không, sau khi chuông tan học vang lên, ban 1 vẫn yên tĩnh như cũ, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Chỉ chốc lát sau, cửa sau bị người bên ngoài chậm rãi đẩy ra, một cái đầu nhỏ cẩn thận dò xét thò vào.
Tầm mắt co rúm cẩm thận nhìn quanh phòng học một vòng, nhưng mà cũng không có thu hoạch, người tới còn khó xử mà nhăn mi lại.
Quách Thanh Đằng ngồi ở hàng cuối cùng dựa cửa, thình lình dư quang khóe mắt nhìn thấy phía sau nhô ra một bóng người, sợ tới mức có điều kiện mà giật nảy lên. Bút máy rơi từ trên tay xuống, xoạch rớt ở trên bàn, phát ra thanh âm vang dội thanh thúy.
Một tiếng này, khiến cho một bộ phận nhỏ quay đầu nhìn qua.
Gương mặt Tần Niệm hơi đỏ lên, cười cười xin lỗi với họ một tiếng. Theo bản năng muốn lui về, lại suy xét đến việc vất vả lắm cô mới thoát được từ trong vòng vây nhiệt tình của các bạn học, nếu chậm trễ nữa thì sẽ sang tối ngày mai mất.
Tần Niệm buồn bã nhăn mi, thầm nghĩ, chẳng lẽ Cố Từ không học tiết tự học buổi tối?
Quách Thanh Đằng mới đầu còn tưởng là chủ nhiệm giáo dục tới đây kiểm tra, lúc này lấy lại tinh thần mới thấy rõ là một em gái xinh đẹp, thần thái không khỏi hòa hoãn đi chút, vuốt vuốt tóc mái hơi loạn trên trán, nhặt bút lên.
Nhìn thấy có vẻ như cô đang tìm người, liền nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi, em tìm ai?"
Tần Niệm vô ý thức siết túi đồ ăn vặt trong tay: "Tớ tìm Cố Từ."
Đến, lại là một kẻ muốn đâm đầu vào tường.
Quách Thanh Đằng thầm than một tiếng, nháy mắt liền cảm thấy em gái nhỏ trước mắt có chút quen quen, nhưng lại nghĩ không ra.
Nghĩ, chắc cô là hoa khôi lớp nào đó đi? Cái loại mà nhìn từ xa đã lưu lại ấn tượng sâu đậm ấy.
Cậu ta nâng tay lên, không tiếng động chỉ chỉ người ngủ đến trời đất tối sầm bên cạnh.
Thấy em gái nhỏ có vẻ ngoan ngoãn, liền có ý tốt nhắc nhở: "Cậu ta ngủ dậy sẽ cáu bẩn, em đừng..."
Lời còn chưa dứt, Tần Niệm đã nhìn theo ngón tay chỉ của cậu ta, đổi một góc độ đánh giá sườn mặt lộ ra khỏi khuỷu tay của Cố Từ.
Thật vất vả mới từ màu da trắng như sứ, lông mi cong vút rậm rạp của anh tìm được chút cảm giác quen thuộc đã lâu, nhịn không được cười vui vẻ, hẳn là anh rồi.
"Cố Từ?"
Cô nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.
Khiến cho Quách Thanh Đằng hít ngược một hơi khí lạnh, bạn học xung quanh cũng đồng thời sôi nổi ghé mắt qua đây.
Tần Niệm không phát hiện, chỉ cong eo, lo lắng nghĩ, chẳng lẽ anh ngủ trong tiết tự học buổi tối cũng không có ai quản anh sao?
Chốc lát sau, cô thấy lông mi Cố Từ run lên hai cái, dưới tiếng gọi của cô, cuối cùng cũng mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tần Niệm mỉm cười với anh, không mang theo chút khách sáo nào, là vui vẻ xuất phát từ nội tâm.
"Em tới tìm anh nè ~" Sau đó nhấc túi đồ ăn vặt trong tay lên: "Ăn kẹo không?"
Quách Thanh Đằng cảm thấy cô chính là dũng sĩ đích thực, đứng ngồi không yên, thậm chí còn muốn lặng lẽ ôm sách bài tập rồi chuồn.
Bộ dáng Cố Từ có chút thay đổi.
Đôi mắt không hề tròn xoe đen láy đáng yêu như hồi còn nhỏ nữa, mắt anh giống mắt đào hoa, hàng mi dài buông xuống, hơi hẹp, có vẻ thâm thúy lại lạnh nhạt.
Nét mũm mĩm của trẻ con đã không còn, gương mặt thiếu niên đặc biệt nhu hòa.
Nhưng mặc kệ là biến đổi thế nào, đều là bộ dáng mà cô thích nhất, Tần Niệm cười.
Đầu bên kia, ánh mắt Cố Từ mơ màng, lung lay trong chốc lát.
Sau khi nhẹ nhàng liếc cô một cái liền thoáng ngồi lên, giống như cảm thấy người trước mặt cong eo dựa tới quá gần, vì muốn bảo trì khoảng cách với cô nên thân thể liền dựa ra phía sau.
"Tôi không ăn kẹo, cảm ơn." Ngữ khí lạnh nhạt.
Tần Niệm: "..."
Đợi chút, anh ấy mới vừa trừng cô sao?
Nói xong, mặt cũng quay về phía tường, đổi một tư thế khác, lại ngủ tiếp.
Tần Niệm ôm túi đồ ăn vặt ngốc tại chỗ.
Anh đây là... không nhận ra cô sao?
Nhưng không ăn kẹo là ý gì? Không phải anh siêu thích đồ ngọt sao?
Quách Thanh Đằng đối với cảnh tượng đã thấy nhiều này cũng không ngạc nhiên lắm, ho nhẹ một tiếng để giảm bớt sự xấu hổ, nhắc nhở cô: "Bạn học này, sắp vào tiết hai rồi đó."
Tần Niệm vẫn khó có thể tin được, nhưng thấy bộ dáng mệt mỏi của Cố Từ, cô cũng không nghĩ một hai phải gọi anh dậy nữa, nhỏ giọng nói với bạn cùng bàn của anh: "Anh ấy thực sự không thích ăn kẹo sao?"
Quách Thanh Đằng bị cặp mắt nai con sạch sẽ nhìn chăm chú, không thể thốt lên lời nói dối được, uyển chuyển nói: "Thỉnh thoảng có ăn, chắc là hôm nay không có khẩu vị đi."
Tần Niệm phảng phất hiểu ra cái gì đó.
Vốn muốn để lại túi đồ ăn vặt, nhưng thấy vẻ mặt khó xử của Quách Thanh Đằng, cô xấu hổ nói cảm ơn với cậu ta, mang theo túi đồ ăn vặt quay về lớp của mình.
Sau khi ngồi lại vị trí, cô mới hậu tri hậu giác có chút mất mặt, gương mặt nóng lên từng đợt.
Vốn nghĩ đồng hương gặp nhau, nước mắt lưng tròng, kết quả người ta căn bản không nhận ra cô, có xấu hổ không?
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy mà!
Hách Phạn xoay bút, tò mò nhìn vẻ mặt chán nản đang úp xuống bàn của bạn cùng bàn mới: "Cậu làm sao thế? Sao mặt lại đỏ như vậy?"
Tiếp xúc một ngày, Tần Niệm cảm thấy bạn cùng bàn mới này là người khá tốt, trừ tính cách khoa trương đối với cô ra thì vừa nhiệt tình lại thẳng thắn, bộ dáng rất dễ sống chung. Biết Tần Niệm không quen với sinh hoạt trong trường nên kiên nhẫn đi cùng cô cả một ngày, cần gì có nấy.
Người ta đã bày ra bộ dáng chủ động kết bạn rồi, Tần Niệm cũng không muốn giấu giếm, vốn cũng không phải chuyện gì không thể nói: "Tớ có một người bạn cũng tới đây học, ban nãy vừa đi tìm anh ấy."
Hách Phạn nhiều chuyện đến mắt sáng cả lên: "Sau đó thì sao?"
Tần Niệm thở dài: "Anh ấy không nhận ra tớ."
"Nam hay nữ?"
"Nam."
Thảm kịch nhân gian.
Nội tâm Hách Phạn bi ai hộ người bạn kia của Tần Niệm, cái tên sắt thép thẳng nam gì thế này, một cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy ở ngay trước mắt, choáng váng hay sao mà không nhận ra? Đúng là đời mà.
Cô nàng căm giận bất bình: "Mắt tên đó hẳn là không tốt lắm nhỉ?"
Tần Niệm sửng sốt: "Phải không?" Cô không xác định hiện tại anh có bị cận hay không.
"Tên gì? Ban nãy cậu là đi về phía ban 1 đúng không? Nói không chừng tớ có quen đấy."
"Cố Từ."
Mi mắt Hách Phạn mạnh mẽ nhấc lên: "Cậu ta?!"
Tần Niệm thấy biểu tình kinh ngạc này của cô nàng liền cảm thấy không ổn.
Cảm giác này rất quen, nhiều năm trước kia, ở thành phố H, khi người ta nhắc tới Cố Từ thì cũng là cái biểu tình này không khác nhau lắm, trần thuật lại một câu, anh chính là bá vương vườn trường.
Lại nói tiếp, cô hoàn toàn không biết Cố Từ sống ở đây thế nào, anh cơ hồ là không đề cập tới những chuyện này.
Tần Niệm thử hỏi: "Anh ấy làm sao vậy? Có gì đó không đúng sao?"
Hách Phạn nhanh chóng lắc đầu, ngậm miệng không đề cập tới: "Cậu ta chẳng có gì không đúng cả, rất tốt là đằng khác."
"Ồ..." Cô càng thêm luống cuống.
Cố Từ là cái thể chất gì thế này, sao đi đến đâu cũng có vẻ không tốt lắm thế?
Hách Phạn không biết rằng Tần Niệm đã bổ não sai hướng rồi.
Ở nơi như thủ đô này, trong nhà có chút quyền thế lẫn tiền tài đều là chuyện bình thường, nói tới điểm đặc thù của Cố Từ thì chính là bối cảnh nhà anh có "hơi" lớn mà thôi. Đám phú nhị đại kiêu ngạo ương ngạnh ở bên ngoài đứng ở trước mặt anh cũng phải thành thành thật thật mà nịnh nọt.
Cấp ba không thể so được với tiểu học, mọi người đối với bối cảnh gia đình có độ nhạy cảm rất cao, ai cũng biết ban 1 có một vị thiếu gia cao cấp như vậy, ai ai cũng không dám trêu vào, khi đối mặt thì cứ nở nụ cười tranh thủ chào một cái lưu lại một ấn tượng tốt là xong việc.
Cố tiểu thiếu gia ở trong trường có chút giản dị, chỉ với ấn tượng của Hách Phạn mà nói thì người này có tính tình khá tốt, đi đường gặp phải giáo viên hay người quen đều sẽ ngoan ngoãn chào hỏi, là một thiếu niên ba tốt.
Bất quá là nhân vật phong vân mà, luôn có một số tai tiếng nhỏ. Việc được chú ý nhất chính là tình cảm giữa anh với hoa khôi, từng anh hùng cứu mỹ nhân, vì hoa khôi mà đánh nhau với giáo bá gì gì đó.
Lúc ấy trên Tieba của trường học ồn ào đến điên rồi, nói tuyệt đối tận mắt nhìn thấy, đừng nhìn bộ dáng lười nhác không tỉnh ngủ thường ngày của Cố Từ mà lầm, thật ra anh mà đánh nhau thì cũng rất hung dữ.
Không chỉ đánh cho giáo bá phải vào viện, phải nghỉ học dài hạn, ngày hôm sau anh còn như không có việc gì, đi học như mọi ngày, thậm chí còn làm đại biểu phát biểu trước cờ ngày thứ hai đầu tuần.
Thật sự, không phục cũng phải phục.
Hách Phạn không có thành kiến gì với Cố Từ cả, còn vô cùng xem trọng gương mặt của anh.
Đáng tiếc bản thân không có can đảm đi tới trước mặt anh, đó là ánh trăng cao cao tại thương, cô nàng biết mình trèo không nổi.
Hiện tại có một học sinh chuyển trường tới, bỗng nhiên nói là bạn bè trước đó của Cố thiếu gia.
Phản ứng đầu tiên của Hách Phạn chính là không tin, Tần Niệm tới từ Hồ Nam, Cố Từ là người thủ đô, hai người sao có thể liên quan được?
Nhưng cô nàng lại cảm thấy Tần Niệm không phải loại người nói dối để lôi kéo làm quen, nếu cô ấy nói Cố Từ không nhận ra mình, vậy chắc hẳn là chuyện từ rất lâu rồi.
***
Tần Niệm bên này uể oải không thôi, bên phía ban 1 đã nổ tung rồi.
Chuyện ban 2 vừa có một tiểu tiên nữ xinh đẹp từ phương Nam chuyển tới, trong vòng một ngày đã truyền khắp toàn bộ trường học.
Tần Niệm ngồi ở cạnh cửa ban 2 cũng không biết bản thân bị vây xem thảo luận nhiều tới thế nào, Tieba của trường đều đang thảo luận về cô. Đang ồn ào huyên náo thảo luận thì trong đêm đó đã tuôn ra một tin tức lớn hơn nữa.
Bài Tieba đứng đầu trang viết: [Học sinh lớp 11 chuyển trường tới lại là vì theo đuổi tình yêu? Ba mẹ cô ta nên khóc rồi! Có cả hình ảnh đi kèm để chứng minh.]
Bên dưới bài đăng được kèm theo hai bức ảnh.
Một tấm là Tần Niệm ôm túi đồ ăn vặt, chủ động nói chuyện với bạn cùng bàn của Cố Từ.
Tấm thứ hai là biểu tình lãnh đạo kéo ra khoảng cách với cô của Cố Từ, Tần Niệm xấu hổ kinh ngạc đứng ngốc tại chỗ.
Bức ảnh vừa được tung ra, trong nháy mắt đã nhận được hơn một ngàn lượt thích, phía dưới đều là bình luận hóng chuyện.
L1 _ Tulip: Ôi mẹ, nhất chiến thành danh.
L2 _ Ba ngàn con sống: Chậc chậc chậc, còn tưởng rằng đây là tiểu tiên nữ cơ chứ, kết quả cũng không duy trì nổi hình tượng trong một ngày nữa.
L3 _ Ba ba Vương Minh không cần mi: Thật khó coi, chưa thấy qua đàn ông hay sao, một ngày cũng chờ không được mà muốn đi lên bắt chuyện ngay?
...
L239 _ Vũng nước: Thu lại lời nói thu lại lời nói, mệt cho ông đây lúc nãy còn khen cô ta xinh đẹp khí chất tốt, có thể lập tức soán ngôi hoa khôi chứ.
L240 _ Người Châu Âu nhập cư trái phép: Lầu trên mắt mù sao, Tần Niệm so với hoa hôi Hà Thi Vũ căn bản không phải người cùng cấp bậc mà?
L241 _ Đại Tư Tế: Lầu trên đừng gây war nữa, xin ôm Thi Vũ về, không hẹn gặp lại.
...
L692 _ Tô Ái Nga: Sao tôi có cảm giác hai người họ nhìn qua còn rất xứng đôi chứ?
L693 _ Tôi muốn đi ngủ: Lầu trên +1, không dám lên tiếng _ ing.
L694 _ dsua98: Thi Vũ của chúng ta và Cố Từ là CP chính phủ độ, khỏi cảm ơn, gà rừng ở đâu ra tự thêm đất diễn cho mình vậy?
L695 _ Sân bay: Mẹ nó ai là CP chính phủ độ với Thi Vũ nhà mấy người, mặt mũi lớn quá nhỉ? Bịa chuyện cũng lố lăng như vậy!
...
L1198 _ Ta là đóa hoa mật: Cái bài viết này thật kỳ quái, Tần Niệm cũng có làm gì đâu? Một đám người làm như người ta đến cạy góc tường nhà mình ý, oán khí gì nặng thế?
L1199 _ Cá mặn không muốn động: Rõ ràng là bài viết đang dẫn dắt dư luận mà.
Quách Thanh Đằng chính là chủ của tài khoản "Ta là đóa hoa mật" đáp trả lại: Tôi cảm thấy Tần Niệm là người rất có lễ phép, người ta là một người bình thường, theo đuổi người khác thì có vấn đề gì?
Sau khi gửi xong liền đổi mới, hiện trường biểu hiện hai tin nhắn mới thay thế...
Tin trả lời của cậu ta bị xóa rồi.
Mới vừa buồn bực phát ra tiếng chửi bậy, chuông tan học đã vang lên.
Thanh niên phật hệ Quách Thanh Đằng tự điều chỉnh tâm lý mình một phen, dù sao cũng chẳng phải chuyện của cậu ta, không cần phải nhúng tay quá nhiều.
Đám người trên Tieba cả ngày cứ đấu tới đấu lui, y như trong thâm cung kế, thích làm gì thì làm đi.
Thu dọn cặp sách xong, đeo lên trên lưng, cọ cọ nửa ngày, Cố Từ còn không có ý tứ ngồi dậy. Nghĩ nghĩ, không thể thật sự bỏ anh ở lại qua đêm ở trong lớp học được, vì thế to gan lớn mật đẩy anh một cái: "Cố Từ? Tan học rồi."
Đẩy hai cái anh mới tỉnh, ánh mắt lạnh lùng giống như phiếm hàn quang, một phát quét lên trên người cậu ta.
Quách Thanh Đằng rùng mình một cái, lui ra sau hai bước, vội nói: "Tan học rồi, không về là khóa cửa đấy!"
Đồng thời nội tâm cũng động, đột nhiên tò mò, trước đó Tần Niệm đánh thức anh, thế mà lại không bị tính cáu bẩn lúc thức dậy của anh dọa đến.
Cố Từ thu hồi ánh mắt, giơ tay xoa xoa giữa mày, lười nhác ngồi dậy tỉnh táo.
Quách Thanh Đằng thấy tơ máu dưới đáy mắt anh, không khỏi nói: "Tối nay cậu về sớm nghỉ ngơi đi, đừng có chạy ra bên ngoài nữa."
Cố Từ không hé răng, bắt đầu cúi đầu thu dọn cặp sách.
Quách Thanh Đằng rất quen thuộc với áp suất thúc lúc mới tỉnh ngủ của anh, bất đắc dĩ nhún vai, vác cặp ra cửa: "Tôi về đây."
"Đợi chút."
Bàn tay đang dọn bàn của Cố Từ dừng lại, chỉ vào chỗ ban nãy Tần Niệm tới đã đứng ở đó: "Hôm nay, có phải có người tới tìm tôi không?"
"Đúng thế."
"Trông như thế nào?"
Nội tâm Quách Thanh Đằng nghĩ, ánh mắt của đại gia chính là không giống người thường mà, một em gái xinh đẹp tới tìm cậu mà cậu cũng chẳng có ấn tượng gì?
"Rất ngoan, rất xinh đẹp."
Biểu tình buồn ngủ của Cố Từ có chút cứng đờ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sao có thể?
Nhanh chóng lấy từ trong bóp tiền ra một tấm ảnh chụp cũ, hình ảnh là Tần Niệm năm lớp 6, mặc váy trắng mới mua, đứng ở bên cạnh anh cười thẹn thùng, mờ mịt hỏi: "Giống như vậy?"
Đầu Quách Thanh Đằng nổ tung, đúng thế, bảo sao cậu ta thấy quen mắt.
Này không phải cô em gái kia của Cố Từ sao! Mẹ nó, mỗi ngày đều xuất hiện ở trước mặt cậu ta đó.
"Là cô ấy là cô ấy!" Não Quách Thanh Đằng có chút bùng nổ, ôm đầu tại chỗ như sắp hỏng mất, "Mẹ ơi, tôi nói cho cậu chuyện lớn này. Cậu không biết đám chó con trên Tieba nói như thế nào về em gái cậu đâu... Còn có sao cậu lại thế này chứ, em gái cậu chuyển trường tới đây cậu cũng không biết?"
Cố Từ cũng không cần cặp sách nữa, cầm áo khoác chạy ra bên ngoài: "Em ấy học lớp nào?"
"Ban 2!!"
Ban 2 sát ngay bên cạnh ban 1, Cố Từ đi ra từ cửa sau, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đèn ở ban 2 đã tắt, ủy viên học tập đang khóa cửa.
Cố Từ tức khắc quay đầu chạy ra cổng trường, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tần Niệm.
Hôm nay cô mới chuyển tới, Cố Từ mơ hồ nhớ rõ cô không có mặc áo đồng phục, ở trong đám người này hẳn là dễ tìm.
Điện thoại tít tít hai tiếng mới có người nghe, Tần Niệm còn chưa nói được câu chào thì Cố Từ đã phủ đầu bằng một câu xin lỗi: "Xin lỗi em, anh không biết đó là em. Ban nãy anh ngủ đến mơ hồ, cũng không thấy rõ người, không biết rằng em sẽ đột nhiên xuất hiện ở trong trường của anh."
Tần Niệm trầm mặc ba giây, cố ý chọc giận nói: "Anh là ai thế?"
Cố Từ nghẹn lại, nức nở: "Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, em ở đâu, anh tới tìm em được không?"
Anh chạy như điên dọc theo con đường ra khỏi trường, mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há mồm.
Không phải, đây là tên có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, Cố Từ sao?
Còn có, anh đang xin lỗi ai thế? Ngữ khí kia, giống như đang dỗ bạn gái ý?
Tần Niệm ban đầu cũng không quá tức giận, nếu như muốn tạo bất ngờ thì có thể để lần sau cũng được.
Sau đó lúc học tiết tự học tối, Hách Phạn sợ hãi liên tục cho cô xem bài viết trên Tieba, ác ý không rõ ngọn nguồn từ bài viết kia khiến cô nhìn đến choáng váng.
Cô mới chuyển tới trường học này mà thôi, trong lòng thấp thỏm chờ mong còn chưa có hoàn toàn biến mất, kết quả quay đầu liền bị dội một chậu nước đá lạnh đến thấu tim.
Sau khi nghĩ kỹ lại, cô chậm rãi cảm thấy hối hận, hình như là thiếu suy nghĩ. Khi còn nhỏ kết bạn không để ý tới thân phận lẫn địa vị của nhau, lớn lên rồi, ánh mắt người đời nhìn họ sẽ không còn đơn thuần như khi đó nữa.
Cô không ngốc, có thể nhìn ra được có người cố ý đứng sau bài viết này điều khiển dư luận.
Trong đó có một số cái tên xuất hiện với tần suất cao, không phải hoa khôi thì chính là bạn của hoa khôi, bọn họ giả danh người qua đường đối đầu với cô, giống như coi cô là kẻ địch, muốn ra oai phủ đầu.
Tần Niệm bị oan mà không có chỗ biện bạch.
Nói đến có lẽ các người không tin, tôi thật tình chỉ tới đây để thi đại học mà thôi, Cố Từ là anh trai tôi, con thỏ có thể ăn cỏ gần hang sao?
Đang lúc phiền muộn, Cố Từ vừa vặn gọi điện thoại tới.
Tần Niệm không muốn thật sự cãi nhau với anh, bất quá có chút ủy khuất, cho nên có hơi giận dỗi phát cáu.
Cô ngẩng đầu nhìn trời: "Em ở bên dưới ngôi sao."
Cố Từ: "..."
Bước chân Cố Từ gấp gáp, trong tức khắc đột nhiên dừng lại: "Em tức giận sao?"
Tần Niệm dụi dụi mắt: "..."
Cô là người không mang theo tính công kích, tự nhiên cũng không hy vọng có người công kích đối với cô.
Lúc tới đây, cô chờ đợi có thể ở chung hữu hảo với bạn học, vô cùng đơn giản, chỉ cần hài hòa học xong cấp ba là được. Kết quả bởi vì chỉ liếc nhìn Cố Từ một cái thôi mà đã bị gán cho một cái tội danh, lại bị học sinh cả trường công kích.
Cái này đối với học sinh xuất sắc từ nhỏ tới lớn, luôn ngoan ngoãn nghe lời thì chính là một đả kích không thể nghi ngờ.
Nhưng mà cô, cũng không muốn cáu giận lên người Cố Từ, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Làm chuyện xấu chính là một đám trốn trong bóng tối kia, một đám có bệnh, đố kỵ ghen ghét người khác đến đỏ mắt phát cuồng.
Cặp sách tựa hồ bị người nào đó dùng lực nhỏ kéo lại, Tần Niệm hoảng sợ quay đầu, thấy Cố Từ hơi thở hổn hển đứng ở đó.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt anh thanh triệt, kinh diễm sáng lên.
Dừng tại chỗ hai giây, cười nhẹ nói: "Lớn lên thật xinh đẹp."
Tần Niệm được khen đến cao hứng, vừa định cười, đột nhiên nhớ tới ban nãy ở ban 1, anh cũng không thèm nhìn mình một cái, tư thái tránh né ghét bỏ.
Cảm xúc ngang ngược vô lý dâng lên, không thèm để ý tới anh, đuôi ngựa vung vẩy, quay đầu liền đi.
Cố Từ phụt người ra tiếng, không biết xấu hổ túm lấy cặp sách của cô, để cô kéo đi, dương âm điệu chậm rãi nói: "Mấy năm không gặp, tính tình cũng lớn hơn rồi ~"
Tần Niệm quay đầu lại phản bác: "Anh nói bậy!"
Cố Từ nhìn cô vẫn là vẻ mặt hiền từ như cũ, lắc đầu: "Nhìn đi ~"
"Vậy không phải đều tại anh sao!"
"Trách anh trách anh." Anh liên tục thừa nhận.
Nói tới đây rồi, Tần Niệm cũng không biết nên nói gì: "Anh nói xem anh cũng chưa nhìn rõ người khác mà lại bày ra tư thái ghét bỏ đó làm gì?"
"..."
Cố Từ trầm mặc một hồi: "Em không biết đâu, mỗi ngày ở đây của anh đều như nước sôi lửa bỏng, luôn có người ham muốn nhan sắc của anh, anh không thể cẩn thận chút sao?"
Tần Niệm: "..."
Lúc anh mặt dày nói mấy lời này, biểu tình đừng nghiêm túc như thế có được không?
Tần Niệm hung dữ trừng mắt nhìn anh.
Thiếu niên dưới ánh đèn, được phủ một lớp ánh sáng màu cam nhạt, chiếu rọi tới sự ôn nhu bên trong đáy mắt đầy ý cười của anh.
Tần Niệm nhìn nhìn, cảm giác bản thân cũng có hơi bị dao động bởi nhan sắc kia, không khỏi động tâm, trầm tư.
Cuối cùng hóa thành tiếng thở dài bùi ngùi, vỗ vỗ bờ vai anh: "Vậy anh... làm không tệ."
Con trai cũng phải học cách bảo vệ mình nha.
Cho một chút ánh mặt trời, Cố Từ liền tươi tỉnh hẳn lên, tiến đến trước mặt cô, bật cười nói: "Hết giận rồi?"
Tần Niệm rũ đầu, giống như bóng cao su bị xì hơi: "Hết rồi."
Cố Từ cười mỉm đón lấy cặp sách của cô, đeo ở trên lưng, lơ đãng nói: "Chuyện trên Tieba anh đã biết, sẽ giải quyết tốt."
Tần Niệm ngẩng đầu liếc anh: "Anh..."
Cố Từ duỗi tay xoa đầu cô: "Là anh sai, khiến em khó chịu trong lòng, đảm bảo sau này sẽ không thế nữa."
Tần Niệm hơi hơi sửng sốt, rốt cuộc mặt cũng giãn ra, cười rộ lệ, "Ừm, được ~"