Theo lý thuyết, Hà Thi Vũ tự mình không trân trọng cơ hội này, vậy thì chỉ có thể tự mình gánh chịu hậu quả.
Cố Từ cho rằng việc này đã rất logic rồi, anh lại không thân với cô ta, cho nên cứ như vậy mà ném người ra sau đầu.
Vấn đề ở chỗ buổi tối trước ngày khai giảng, anh tan học từ lớp huấn luyện hè ra ngoài. Đang đạp xe công cộng* về nhà thì bị người ta chặn đường trong hẻm nhỏ.
*Ở Trung Quốc có một dịch vụ gọi là cho thuê xe đạp công cộng. Các xe đạp sẽ được đặt ở nơi quy định ngoài đường, bạn chỉ cần quét mã trả tiền ở trên thiết bị điện tử gắn trên xe là có thể mở khóa xe, tự do sử dụng phương tiện đó.
Giáo bá mang theo một đám người, thấy anh thì trên mặt hung thần ác sát đi tới túm lấy xe đạp của anh.
Cố Từ mờ mịt, nói một tiếng chờ chút: "Xe là vật phẩm công cộng, không phải của tôi, đừng có đập hư đấy."
Giáo bá nghe thế, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng cười nhạo, một chân đá vào đầu xe đạp công cộng, "Mày là thằng ngu à? Ông đây cứ đập đấy thì làm sao?"
Xe đạp bị đập cho phát ra tiếng vang lớn, lục lạc trên tay lái rơi xuống, lăn ra xa.
"..."
Cố Từ không biết mắng người cho lắm, vì thế liền đem hắn ấn ở trên mặt đất mà đập.
Đánh được một lúc, Hà Thi Vũ không biết chạy ra từ xó nào, gấp đến độ mặt mũi đỏ bừng, bảo bọn họ đừng đánh nữa.
Nhưng mà hai câu khuyên can không đau không ngứa kia cũng không thể kéo hai người đang đánh nhau đến đỏ cả mắt ra.
Hà Thi Vũ thấy giáo bá rút côn sắt ra, sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện, cắn răng thét chói tai nhào lên trước, vọt ra chắn trước hai người: "Đừng đánh nữa!"
Ánh mắt giáo bá tối tăm, lau sạch máu tươi ở khóe miệng: "Tránh ra! Chuyện này không phải chuyện của cậu."
Hà Thi Vũ ngăn ở trước người Cố Từ, giang hai cánh tay ra làm tư thế bảo vệ anh, khóc lóc như hoa lê đái vũ với giáo bá: "Hai người đừng đánh nhau vì tớ mà! Không cần như vậy đâu..."
Cố Từ: "???" Vì cậu? Cậu là ai?
Có nữ sinh ngăn ở giữa, hai bên không thể tiếp tục đánh nhau, Cố Từ rất nhanh đã thu tay lại. Làm đương sự, trong đầu anh bây giờ chỉ toàn dấu chấm hỏi.
Nhưng anh cũng không tò mò giữa hai người này có gút mắt gì, dẫn tới chuyện còn liên lụy đến trên người mình. Hỏi cũng lười, tám phần là hiểu lầm cẩu huyết gì đó rồi, chẳng có quan hệ gì với anh cả.
Hà Thi Vũ xoay qua, đáng thương nức nở hỏi anh có sao không.
Cố Từ không nhìn cô ta, cúi đầu nhặt cái mũ bị rơi xuống trong lúc xô đẩy, lễ phép đáp lại một câu không sao hết.
Sau đó làm trò trước mặt mấy tên côn đồ, đi mò tìm cái lục lạc của mình về.
Sau khi xác nhận xe không hỏng chỗ nào, liền lung lay ngồi lên xe, bỏ chạy lấy người.
Hoa khôi: "..."
Giáo bá: "..."
Tên này bị làm sao vậy, quá coi thường người khác rồi?
...
Việc này vốn Cố Từ cũng chẳng để trong lòng, thẳng đến sau đó điều tra bài viết bôi xấu Tần Niệm kia, anh mới biết được chuyện này vốn là bởi vì trong lòng cô nàng hoa khôi đó khó chịu, cho nên liền ở sau lưng khua môi múa mép. Oán trách vì anh máu lạnh keo kiệt gạch bỏ vị trí vốn là của cô ta trong danh sách, thúc đẩy giáo bá nổi giận vì hồng nhan.
Kỳ thật hoa khôi là cùng lăn lộn chung một vòng với giáo bá, rất nhiều lần coi giáo bá và người của hắn ta như thuộc hạ mà sai sử, Vương Đống cũng là một trong số đó. Bản thân cô ta tránh ở phía sau, chuyện không đứng đắn làm không ít.
***
Cố Từ đánh nhau với giáo bá, bản thân cũng không có bị thương, nhưng chuyện này lại bị nhiều người nhìn thấy, còn lan ra tới tận trường học.
Trường học lúc đó đã gọi điện thông báo cho phụ huynh của Cố Từ.
Lúc ấy Cố Từ mới đoạt được giải cuộc thi người máy chưa được bao lâu, thầy cô giáo cũng không dám nói quá nặng nề, còn để lộ ra chuyện anh tham gia cuộc thi. Kết quả màn đêm buông xuống, Cố Từ đã bị gọi tới thư phòng, bị ba mình răn dạy một trận.
Cố Từ tham gia thi đấu là giấu người nhà để thi, ba của anh vẫn luôn không thích anh mân mê mấy thứ này, thậm chí là bài xích.
Cố gia từ trước tới nay luôn luôn có yêu cầu rõ ràng với anh: Không cần phải làm ra thành tích gì, ít nhất có thể duy trì được địa vị và quyền thế của nhà họ Cố, không đến mức xuống dốc là được.
Một nhân viên nghiên cứu khoa học kỹ thuật bình thường, hiển nhiên là không thể đáp ứng được điểm này.
Nhưng Cố Từ chưa từng nghĩ muốn đi theo con đường mà gia đình đã vạch sẵn.
Mâu thuẫn cha con bởi vậy cũng bùng nổ.
Từ ngày hôm đó, Cố Từ liền dọn ra khỏi nhà, một mình ở trong một căn hộ cách trường học không xa, chặt đứt liên hệ với người nhà.
Chỉ có dì Văn là lo lắng không thôi, ngẫu nhiên sẽ đi qua nấu cơm cho anh ăn.
***
Tần Niệm nghe hiểu, Cố Từ là đem những oán khí vì xung đột với người nhà, quy kết hết lên người giáo bá và Hà Thi Vũ vì đã gây chuyện với mình, dẫn tới chuyện anh trộm đi thi bị phát hiện.
Quan hệ nhân quả này nhìn giống như được xây dựng lên bằng cách đó, nhưng kỳ thật cũng chỉ là một phần của tảng băng chìm, chỉ cần mâu thuẫn còn tồn tại thì chung quy sẽ phát nổ thôi. Tần Niệm nhạy cảm cảm thấy, Cố Từ sở dĩ có thành kiến với Hà Thi Vũ cũng không chỉ có mỗi chuyện này.
Nhưng nói đi nói lại, chuyện Hà Thi Vũ làm đúng thật là sai.
Vẻ mặt Tần Niệm nghiêm túc, trầm mặc hồi lâu.
Mâu thuẫn giữa anh với người nhà ăn sâu bén rễ ra sao, Tần Niệm đã sớm biết: Một người cha với thủ đoạn cường ngạnh, dục vọng khống chế mạnh mẽ, nhưng lại rất trầm mặc kiệm lời cùng với một đứa con trai vui buồn cũng không thể hiện, tùy tâm sở dục không chịu nghe lời, trời sinh đã xung khắc. Lại không có nhân vật như người mẹ ở giữa ôn nhu điều hòa hai phía, quan hệ giữa hai người chậm rãi càng ngày càng cách xa.
Hôm nay dì Văn định nói gì đó, lại bị Cố Từ đánh gãy, trong lòng cô cũng đã đoán được phần nào câu chuyện.
Quan hệ gia đình là vảy ngược của Cố Từ, nhắc tới sẽ khiến anh không vui, thái độ của anh mơ hồ có phần lảng tránh, không muốn nhiều lời.
Cho nên Tần Niệm lựa chọn đổi đề tài khác, chỉ hỏi anh:
"Vậy em phải giúp anh thế nào? Hay là..." Cô mạnh mẽ hạ quyết tâm, "Em tìm Hà Thi Vũ tính sổ nhé?"
Chuyện trên Tieba, Cố Từ không nói với Tần Niệm, theo bản năng mà lược bỏ một đoạn.
Nếu một hai phải hình dung thì chính là cảnh tượng lúc đó giống như máu me ngập trời, anh có tâm thế như người cha sẽ theo bản năng mà che lại đôi mắt của đứa con gái còn nhỏ tuổi.
Cứ cảm thấy mấy thứ dơ bẩn đó không nên để cô nhìn thấy.
Cố Từ nâng mắt: "Em còn biết tìm người ta tính sổ?"
Tần Niệm đã nói ra rồi há có thể rút lại>
"Em cũng từng học võ đó, tuy rằng kém hơn anh, nhưng đối phó với một đứa con gái bình thường thì vẫn được." Cô vén tay áo, hào khí ngất trời nói, "Không phải anh nói em đã thay đổi không còn đánh nhau vì anh nữa hay sao? Bây giờ em đi chứng minh cho anh xem."
Cố Từ bị chọc cười, duỗi tay giữ chặt cổ tay cô.
"Đừng nghịch."
Ngữ điệu nhẹ nhàng, cuối câu còn câu ra một tia sủng nịnh như có như không.
Tần Niệm trừng lớn mắt nói: "Em không có, em nghiêm túc nha!"
Anh bật cười xoa đầu cô, ngữ khí có chút dỗ dành nhẹ nhàng: "Được rồi, anh biết rồi, bây giờ anh siêu siêu cảm động đây ~"
"Bất quá việc tính sổ thì không cần, anh chỉ cần em giúp anh làm một chuyện."
"Ừ, anh nói đi!" Tần Niệm duỗi cổ ra.
"Giúp anh ghét Hà Thi Vũ là được."
"..."
Chỉ đơn giản như vậy thôi à?
Biểu tình Tần Niệm trong chớp mắt trở nên cực kỳ vi diệu.
Hơn nữa lời này nói thế nào nhỉ? Còn giúp anh ghét cô ta, nói như thể chính anh cũng không có cách nào ghét Hà Thi Vũ ấy.
Là ý gì đây? Đây là kiểu trong truyền thuyết: Phát hiện ra nữ sinh từng thích mình đột nhiên chuyển thái độ ghét mình, không khỏi nổi lên chút hứng thú như trong kịch bản tổng tài bá đạo?
Cố Từ không thể là một tên máu M như vậy được?
Cố Từ phảng phất như nhìn thấu nội tâm của cô, mặt vô biểu tình: "Em nghĩ cái gì đấy?"
"Em..."
"Em nghĩ nhiều rồi." Cố thiếu gia cũng không muốn nghe, "Câu vừa rồi anh nói chưa đủ rõ, nói lại lần nữa. Em chán ghét Hà Thi Vũ, cách xa cậu ta ra là được."
Có câu nói gọi là thà đắc tội quân tử cũng không cần đắc tội tiểu nhân.
Hà Thi Vũ hiển nhiên là vế sau, bằng không cũng sẽ không bởi vì một chút tranh chấp chức hoa khôi nhỏ bé trên Tieba mà coi Tần Niệm là cái đinh trong mắt, ngay khi cô tới thì đã ra oai phủ đầu.
Chuyện đắc tội với người khác thì cứ để anh làm, nhưng nếu Tần Niệm không phòng bị với đám tiểu nhân đó thì anh cũng không có cách nào bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi.
Cố Từ nhắc đi nhắc lại: "Nếu như cậu ta tới tìm em, em có thể không để ý tới. Nếu không dứt ra được thì tới tìm anh."
Ánh mắt Tần Niệm lóe lóe, liên hệ tới những chuyện xảy ra, gương trong lòng cũng sáng lên.
Không nghĩ tới anh mất công quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy, xét đến cùng vẫn là vì cô.
Kỳ thật nói thẳng ra không tốt sao.
Giáo bá dẫn người tìm tới cửa chặn đường anh, anh còn chẳng để ý, chuyện qua rồi thì thôi. Người không chú ý tới chuyện khác như vậy, có làm cách nào cũng không kích thích nổi cảm xúc của anh.
Vương Đống bị người ta sai bảo mắng cô hai câu, anh liền nhịn không được, đem người lôi ra ánh sáng chà đạp xong thì phạt chạy, nghe nói bây giờ người của ban 13 thấy anh đều phải đi đường vòng đấy.
Hiện tại lại ở trước mặt cô nhắc tới Hà Thi Vũ, nói tới ân oán từ rất lâu của hai người, bảo cô cách xa cô ta một chút.
Rõ ràng như vậy, sao cô có thể nhìn không ra.
Mà anh giấu giếm, đại khái là bởi vì bướng bỉnh đi.
Nội tâm luôn kiên trì muốn bảo vệ cô.
Đáy lòng Tần Niệm là một mảnh mềm mại, anh bướng bỉnh bảo vệ cô, là sự ôn như chân thành ngây thơ nhất của thiếu niên.
Giả vờ như không hề phát hiện ra, cô cười gật gật đầu: "Được ~"