Thanh Mai Sự

Chương 15



“Tiểu Trạch Nhi ngươi nhớ khích lệ ta.” Hô hấp vùi vào thân thể hắn, “Cho nên phải đợi ta a.”

Đợi ta đến cầu thân.

Đợi ta đưa ngươi vào quãng đời thuộc về hai chúng ta.

Ngày đó nhất định sẽ đến.

——-

Tô Diên Trạch về nhà trước bữa trưa, hàng lấy từ Giang Nam nhìn thế nào cũng vẫn không giống mẫu gấm mình gửi kèm từ Lê Châu, đành phải ở đó chỉnh trang nửa ngày với Thường lão bản, mà cũng gần đến trừ tịch, lúc này sắm sửa hàng tết càng cấp bách hơn, nên tạm gác lại.

Vừa vào phòng liền thấy Bùi Nhược Ngu đang ngồi ngay ngắn trước bàn, tập trung tinh thần viết văn chương, tựa hồ căn bản không phát giác mình đang tiến đến.

“Chuyện này là thật sao?” Tô Diên Trạch dụi dụi mắt nhìn trời, nắng mùa đông tuy nhạt, nhưng rọi vào mắt vẫn không khỏi có chút đau đớn, “Bùi Nhược Ngu ngươi uống nhầm thuốc?”

Bùi Nhược Ngu ngẩng đầu, nhìn thấy hắn liền ngoắc tay, “Lại đây lại đây Tiểu Trạch Nhi mau giúp ta, xem câu này làm sao giải?”

Tô Diên Trạch bán tín bán nghi đi qua, thấy trên bàn hắn bày một đống sách vở giấy bút nghiên mực loạn thất bát tao, đích thực không phải nhất thời hứng khởi mà giả vờ.

“Ngươi muốn làm gì?” Giải xong câu đó cho hắn, vẫn nhịn không được phải hỏi ra miệng. Tô Diên Trạch cảm thấy chuyện này quá ly kỳ.

Bùi Nhược Ngu chỉnh chỉnh tề tề viết lời giải câu kia vào trong sách, mới quay sang Tô Diên Trạch, cười giảo hoạt, “Chuẩn bị đi thi a. Có gì lạ sao? Ngươi nói ngươi không thi, ta tự nhiên phải đi.”

“Có âm mưu.” Tô Diên Trạch liếc hắn một cái, “Có mục đích.”

“Đúng đúng đúng, cho nên ngươi phải giúp ta.” Bùi Nhược Ngu bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, “Vô luận thế nào, lần này ta phải tranh thủ, cho dù chỉ có một tia hy vọng mong manh.”

Thanh tuyến hắn hạ thấp trầm trọng, lọt vào tai khiến người có chút mơ hồ, mà bên trong câu nói đó vài từ nghiêm túc nhất đều lần lượt tiết lộ chút tin tức không muốn mình biết, hiển nhiên như thế, nhưng liệu có liên quan đến mình?

Tô Diên Trạch cắn môi nhìn hắn, Bùi Nhược Ngu lần đầu tiên khiến mình dò không ra như vậy.

Khí trời nói lạnh liền lạnh.

Lúc Tô Diên Trạch dựa bên cửa sổ cảm thán năm nay không được xem cây bạch quả trổ hoa rụng rào rào vàng rực khắp mặt đất, Bùi Nhược Ngu vẫn đang ngồi trước bàn nhíu mày khổ đọc.

Tô Diên Trạch thả hồn một hồi rồi ôm gối ngồi xuống kế bên hắn nhìn hắn viết chữ, thật ra Bùi Nhược Ngu viết chữ rất đẹp, từng chấm từng nét đều như mang một câu chuyện, những ô kẻ đỏ trên giấy thi thoảng lại bị một nét mực kéo dài che khuất, đợi qua một lát mực khô sẽ lại cẩn cẩn dực dực hiện lên đường kẻ màu nâu sẫm vừa bị che khuất kia.

Tô Diên Trạch ngồi nghịch quang chăm chú nhìn đường kẻ kia đến xuất thần, nhìn nó bị che lấp, lại hiện lên, như mây trên trời, tụ rồi lại tan, âm tình bất định.

Tô Diên Trạch ban đầu còn định cười nhạo hắn, rằng tình trạng này của ngươi nhất định không duy trì được quá năm ngày, đến chừng đó ngươi phải mời ta đi ăn xíu mại của tửu điếm nọ.

Thế nhưng xíu mại cuối cùng không được ăn, bởi vì từ Lê Châu trở về đến giờ đã hơn một tháng. Tô Diên Trạch đành phải đem chồng sách sử văn kinh tịch tỉ mỉ phân loại chỉnh lý toàn bộ đưa cho hắn xem, hai người cứ thế ở lỳ trong phòng lý giải từng chương một, học thuộc từng đoạn một, viết ra từng dòng một, bên trong lò sưởi bằng đồng đặt ở giữa phòng, những khối than đen sì phủ một lớp lửa đỏ, nhưng lại tỏa ra mùi hương liên miên không dứt.

Ăn xong cơm tối, Bùi Nhược Ngu vừa mở sách, liền thấy Tô Diên Trạch vén tấm mành vải dày reo lên, “Tuyết rơi rồi!”

Vẻ mặt hưng phấn không chút che giấu.

Tô Diên Trạch từ nhỏ đã thích ngắm tuyết, mùa đông trong ký ức trước khi hắn đến kinh thành gần như chỉ có hai sắc màu vàng và xanh. Bùi Nhược Ngu tới bây giờ vẫn nhớ như in, vào tháng chạp năm hắn vừa đến nhà mình ở, có một trận đại tuyết mà bông tuyết to bằng lông ngỗng, Tô Diên Trạch hai tay níu chặt tấm mành trước cửa, không dám ra mà cũng không chịu vào, chỉ mở to mắt nhìn tiểu viện dần dần bị một màu trắng xóa bao phủ.

Bùi Nhược Ngu liền ném bút, cùng hắn đứng sau mành, bên ngoài đích thực tuyết đã bắt đầu lác đác rơi, giữa màn đêm vừa buông xuống lóe lên vầng sáng yếu ớt. Nhuyễn mịn vô tận, không nhanh không chậm giáng lâm từ trên trời.

“Lát nữa sẽ lạnh lắm.” Bùi Nhược Ngu kéo Tô Diên Trạch trở về trong phòng, thấy đôi tay nhỏ nhắn của hắn bị đông đến đỏ bừng, bèn nắm chặt chà xát cho hắn, “Đến lò sưởi ấm đi.”

Tô Diên Trạch lắc đầu, chỉ chăm chú nhìn hắn.

“Sao vậy?” Bùi Nhược Ngu khó hiểu.

“Lười đi.” Tô Diên Trạch vạch áo hắn ra duỗi tay áp lên da thịt hắn, không đếm xỉa tới khuôn mặt khổ qua như hít vào một hơi khí lạnh của Bùi Nhược Ngu, cười đến yên tâm khoan khoái, “Thế này tốt hơn.”

Bùi Nhược Ngu dứt khoát bọc hai tay hắn lại, ngồi lên giường cười nói: “Ngươi thấy khoa thi năm tới ta có qua được không?”

“Qua được thì sao, không qua được thì thế nào?” Tô Diên Trạch chớp chớp mắt, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống.

“Đương nhiên không giống nhau.”

“Nhìn không ra ngươi còn ôm hoài bão vĩ đại tranh thủ làm trụ cột báo đáp nước nhà?”

“Đương nhiên a.” Bùi Nhược Ngu cũng chớp chớp mắt với hắn.

“Ân… Trạng nguyên còn có thể lấy công chúa, cho dù không làm được Trạng nguyên ít nhiều gì cũng xứng đôi với quận chúa, có đúng không?” Tô Diên Trạch rũ my không nhìn hắn.

“Đúng vậy, có thể lấy quận chúa a!” Bùi Nhược Ngu làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Tô Diên Trạch bất động thanh sắc cựa quậy ngón tay, lần đến bộ phận nào đó không chút lưu tình hung hăng véo một cái. Chỉ nghe Bùi Nhược Ngu ôm ngực kêu thảm không ngừng.

“Vậy chúc hai người,” Không tự chủ được cắn răng, “Bách niên hảo hợp!”

Đảo mắt đã sắp qua năm mới.

Bùi phu nhân dẫn Bùi Nhược Ngu cùng Tô Diên Trạch đi chùa dâng hương cầu nguyện, trong Đàn Hương tự khói nhang nghi ngút, Bùi phu nhân mang theo hai tiểu nha hoàn đi vào, lấy bạc mua hương thành kính khấu đầu cầu bình an.

Trên bậc thềm thật dài còn an tĩnh phủ đầy tuyết đọng chưa tan, hàng mai hai bên nở rất đúng lúc. Bùi Nhược Ngu đi theo vào chùa khấu đầu một cái rồi chạy ra, thấy Tô Diên Trạch vẫn còn rúc trong kiệu, cả người quấn chặt dưới lớp áo choàng gấm xanh biển in hoa, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, bị lạnh đến hai má hồng hồng.

“Xuống kiệu xem hội đi.” Bùi Nhược Ngu vén màn định kéo hắn.

“Không đi, lạnh chết được.” Tô Diên Trạch càng lui vào một xó, “Sao ngươi không ở thêm lát nữa, cầu Bồ Tát phù hộ cho ngươi đỗ trạng nguyên.”

“Bồ Tát bận lắm a, có ngươi phù hộ là được rồi.” Bùi Nhược Ngu cười gian nhảy lên kiệu, luồn tay vào hai bên nách áo hắn, nhẹ nhàng kéo vào lòng cứ thế ôm hắn định ra ngoài, “Đi ra ngoài chơi, ngươi xem hoa mai nở đẹp biết bao nhiêu.”

“Được rồi được rồi, ta tự đi không phiền ngươi đại giá.” Tô Diên Trạch xấu hổ, đành phải theo hắn xuống kiệu. Bên ngoài gió cũng không lớn, chỉ là cả đất trời đều là tuyết trắng thuần khiết, đâm vào mắt có chút khó mở ra.

Bùi Nhược Ngu kéo hắn vào trong chùa, nói chùa này có thể xem là ngôi tự miếu lớn nhất kinh thành, bên trong nghe nói thờ phụng mấy trăm vị Bồ Tát, cầu gì cũng được. Sau đó cười hắc hắc như dâm tặc, nắm tay Tô Diên Trạch, “Tiểu Trạch Nhi chúng ta vào trong đó đảnh lễ Quan Âm tống tử, sang năm sinh một hài nhi trắng trẻo mập mạp có chịu không?”

Tô Diên Trạch ngẩn ra, sau đó cũng cười theo, vỗ vỗ bụng Bùi Nhược Ngu, “Ai nha tráng sĩ năm sau đúng là khổ cho ngươi rồi, vừa phải lo đi thi vừa phải dưỡng thân an thai, chỉ là không biết lúc diện thánh có quá khẩn trương đến nỗi oa nhi cũng lọt ra luôn không?”

Bùi Nhược Ngu trêu chọc không thành còn bị trêu ngược lại, hắn nghe đến khóe miệng co quắp, “Tốt lắm! Ta sinh con thì ngươi giúp ta đỡ đẻ.”

Tô Diên Trạch vừa định đáp lời, lão tăng râu dài ở bên cạnh đã nghe không nổi nữa, chắp tay niệm một câu A di đà phật, dọa cho hai người nhảy dựng lên.

Lão hòa thượng nhìn hai kẻ đang ngượng chín mặt kia mỉm cười hiền lành, “Hai vị công tử thoạt nhìn phúc khí không cạn, có muốn xem tướng đoán cát hung?”

Tô Diên Trạch đẩy Bùi Nhược Ngu lên trước, “Phiền đại sư xem giúp vị này, sang năm là vận đào hoa thịnh hay đường quan rộng mở?”

Đại sư vuốt râu, chuyên chú nhìn Bùi Nhược Ngu một hồi lâu, mới thong thả mở miệng: “Công tử muốn đoạt khôi ở khoa thi đình đầu xuân năm tới?”

Bùi Nhược Ngu sửng sốt, Tô Diên Trạch đã cười khúc khích mấy tiếng.

“Công tử đừng cười, vị công tử này thiên đình đầy đặn, ấn đường mang khí tượng chiến thắng, có lẽ nỗ lực thì chuyện đoạt khôi mười phần nắm được bảy tám phần. Bất quá…”

Tô Diên Trạch ngừng cười, “Bất quá cái gì?”

“Thứ lão nạp nói thẳng, vị công tử này dường như không có vận làm quan… Phúc trạch cư nhiên chỉ đến trúng cử liền dừng lại. Kỳ quái, đúng là kỳ quái.”

Tô Diên Trạch còn chưa kịp phản ứng, Bùi Nhược Ngu đã như ngộ được điều gì đó trước tiên, lấy bạc ra dúi vào tay lão hòa thượng, bỏ lại một câu ‘Đa tạ đại sư chỉ giáo’, đoạn kéo Tô Diên Trạch chạy đi.

Hắn thở hồng hộc nhét Tô Diên Trạch vào trong kiệu, quay sang kiệu phu phân phó: “Chúng ta không đợi phu nhân nữa, hồi phủ trước.”

“Bùi Nhược Ngu?” Tô Diên Trạch vén màn hỏi hắn, “Ngươi làm sao vậy?”

Bùi Nhược Ngu quay đầu lại loan loan hai mắt đối diện hắn, “Về nhà đọc sách.”

Bùi Nhược Ngu về đến nhà quả thật lập tức ngồi vào bàn ôn bài cả buổi chiều. Mãi cho đến trước khi ngủ chịu hết nổi nữa bèn cố sức bám lấy Tô Diên Trạch đòi ngủ chung với hắn.

“Ta học cả ngày rồi Tiểu Trạch Nhi nói sao cũng nên thưởng cho ta a!” Hắn lý lẽ hùng hồn dựa vào tường, rồi ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường Tô Diên Trạch như con cá chạch cỡ lớn.

“Ngươi học hay không liên quan gì đến ta?” Tô Diên Trạch một chút cũng không nể mặt, “Đi xuống!”

“Lãnh khốc!” Đại cá chạch phẫn nộ bò xuống giường, “Vô tình!”

“Biết là tốt rồi.” Tô Diên Trạch buông màn.

Bùi Nhược Ngu đi được hai bước, đột nhiên xoay người lại ôm ghì lấy hắn từ phía sau, không đợi hắn phản kháng đã lăn lên giường, cuốn cả hai vào trong chăn.

Tô Diên Trạch lấy khuỷu tay thúc hắn, nhưng tên gia hỏa kia ở đằng sau quyết tâm sống chết không buông. “Đừng động đừng động, cho ta ôm một lúc thôi, một lúc là đủ rồi…” Bùi Nhược Ngu ghé vào cổ hắn nhẹ nhàng phả một hơi thở, “Không làm gì khác.”

Tô Diên Trạch có điểm mềm lòng, đành mặc cho hắn ôm. Cứ như vậy yên tĩnh qua một hồi, ngoài màn trướng xanh đen ánh đèn đã có chút ảm đạm, một mảnh vàng sáng chiếu vào trong mắt dần dần trở nên thâm thúy, sau lưng hô hấp an ổn, giống như lớp tuyết hiền hòa bên ngoài, miên trường lạc mịch.

Thật ra cũng chẳng có gì không tốt… ít nhất… được hắn ôm như vậy cũng khá ấm áp. Tô Diên Trạch cứ thế nhắm mắt lại.

Bùi Nhược Ngu kỳ thực vẫn chưa ngủ, chỉ đang nghĩ về lời tiên đoán của lão hòa thượng đó, theo như lão nói mình có vận quan nhưng không có phúc làm quan, bất quá, nếu lão thật sự linh nghiệm, vậy tức là chứng minh… Dòng suy nghĩ liền bị đứt quãng, bên cạnh dần vang lên tiếng ngáy khe khẽ điềm đạm khả ái, hắn cười thầm, cả gan ôm chặt hơn nữa, dán sát vào thân thể ai kia thêm chút nữa.

“Tiểu Trạch Nhi ngươi nhớ khích lệ ta.” Hô hấp vùi vào thân thể hắn, “Cho nên phải đợi ta a.”

Đợi ta đến cầu thân.

Đợi ta đưa ngươi vào quãng đời thuộc về hai chúng ta.

Ngày đó nhất định sẽ đến.

Cũng không biết thiếp đi tự bao giờ, lúc tỉnh lại Tô Diên Trạch đang ở bên cạnh thu dọn đồ đạc, túi lớn túi nhỏ chất đống một chỗ.

Bùi Nhược Ngu nheo mắt nhìn hắn một hồi, nửa ngày mới phản ứng, “Ngươi sắp về nhà mẹ?”

“Là về nhà.” Tô Diên Trạch xách một túi đồ ném vào mặt hắn, “Văn bá tới rồi, đón ta về Tô Châu mừng năm mới.”

“Nga.” Bùi Nhược Ngu chợt cảm thấy một luồng khí lạnh ùa vào trong chăn, hắn càng bọc mình chặt hơn, ngồi dậy, “Nhớ về sớm một chút.”

“Không về đây nữa.” Tô Diên Trạch cũng không ngẩng đầu lên, tỉ mỉ chỉnh lý mọi thứ.

“Vậy ta đi Tô Châu tìm ngươi.”

“Được thôi.” Tô Diên Trạch gọi nha hoàn tới, giao hành lý nhờ nàng đưa ra xe trước, mới xoay người nhìn Bùi Nhược Ngu, “Có lạc đường ta không chịu trách nhiệm.”

“Vậy là ngươi tổn thất lớn.” Bùi Nhược Ngu vươn cánh tay ôm lấy hắn.

“Là rất lớn, ngươi còn nợ ta ít nhất ba mươi năm trong khế ước bán thân chưa trả hết.” Tô Diên Trạch cười tủm tỉm nhét cánh tay trở vào trong chăn đắp cho hắn thật kín kẽ, đứng lên chỉnh trang y phục, “Ta đi đây.”

“Ân.” Bùi Nhược Ngu nhìn hắn xoay người rời đi, màn đột nhiên sụp xuống một bên, đến khi thân ảnh Tô Diên Trạch biến mất trong luồng sáng mơ mơ hồ hồ đằng xa, mới sực nhớ mình còn có lời muốn nói với hắn.

Bùi Nhược Ngu gãi gãi đầu, phì cười, thật đúng là… không nỡ xa hắn. Năm nào vào thời gian này hắn cũng phải về nhà, nhưng tại sao cảm giác kia mỗi năm càng thêm mãnh liệt. Hắn nhíu mày, cho nên…

—— Nhớ về sớm một chút a.