Editor: YuuLúc Ôn Phóng tỉnh lại, cậu khẽ hôn Tước Tân còn đang rúc trong ổ chăn. Lúc cầm điện thoại lên thì phát hiện ra đêm qua có rất nhiều người đã gửi tin nhắn cho mình.
Tin nhắn mới nhất là của mẹ Ôn gửi cho cậu: [Ôn Phóng, con với Tước Tân yêu nhau sao?… Yêu nhau thế nào thì cũng phải đối xử với con bé thật tốt đó.]
Lướt lên phía trước còn có cả những người bạn chơi cùng nhóm hồi trung học: [Chó Phóng! Ai nói quá quen thuộc, không có ý nghĩ đó vậy! Có phải hai người từ thời trung học đã có ý với nhau rồi không…]
Ôn Phóng trả lời từng cái tin nhắn một, Tước Tân ở trong lòng ôm lấy cậu, cái trán cọ nhẹ vào ngực cậu, híp mắt mông lung nhìn cậu. Ôn Phóng thấy vậy thì dứt khoát buông điện thoại xuống, cọ má với cô.
Sáng sớm thức dậy có người đẹp nằm ở trong lòng, cậu khó tránh khỏi mà nổi lên phản ứng, có chút động tình. Nhưng cậu chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn ngày tháng, rồi khàn giọng nói với Tước Tân: “Hôm nay đến kỳ kinh nguyệt của em.”
Triệu Tước Tân vẫn còn mơ ngủ lập tức tỉnh ngủ, lúc này đúng là ý thức của cô có chút rối rắm. Cô cau mày, từng đợt tê mỏi truyền đến từ sau lưng, liền rời giường.
Còn một mình Ôn Phóng ngồi ở trên giường, vật ở dưới thân vào mỗi buổi sáng đều dựng đứng lên, cậu lựa chọn làm lơ nó, dần dần bình tĩnh trở lại, sau đó mới đứng dậy rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng.
Cuối tháng, Ôn Phóng cùng Tước Tân trở về thành phố C, hai vị phụ huynh trong nhà đặc biệt coi trọng nên đã chờ sẵn ở nhà.
Đây không phải là lần đầu tiên mẹ Ôn và Triệu Vân Hồng gặp nhau, nhưng lúc này sự thân thiết của hai người lại có phần khác xưa. Bây giờ hai đứa nhỏ đã ở bên nhau, sau này khi kết hôn, hai người bọn họ sẽ trở thành thông gia của nhau.
Mẹ Ôn cũng biết một chút về thân thế của Tước Tân, nhưng với bà, những điều này đều không quan trọng. Bà cũng có thể coi như đã nhìn Tước Tân lớn lên, cũng tự tay chăm sóc cô, biết tính cách của cô. Cô có thể ở bên cạnh Ôn Phóng làm mẹ Ôn vô cùng kinh ngạc.
Triệu Vân Hồng cũng đã gặp Ôn Phóng, một cậu nhóc trẻ tuổi đẹp trai, thông minh lanh lợi, mỗi lần nhìn thấy cô ấy đều vô cùng kính trọng. Nhưng dù có ấn tượng tốt với Ôn Phóng như thế nào, nghĩ đến cô nhóc nhà mình sẽ lấy người khác khiến trái tim cô ấy đầy phiền muộn. Nhưng cô ấy biết, nhìn Tước Tân có vẻ ôn hòa dễ nói chuyện, thật ra trong lòng vô cùng cố chấp, cho nên chỉ có thể tự an ủi chính mình, tốt xấu gì thì cậu nhóc này cũng coi như là hiểu biết điểm mấu chốt.
Hai vị phụ huynh đang miên man suy nghĩ ở nhà thì có tiếng chuông cửa vang lên. Mẹ Ôn vội vàng ra mở cửa, liền nhìn thấy đôi kim đồng ngọc nữ đứng ở ngoài cửa, trông rất xứng đôi. Thấy vậy, mẹ Ôn lại càng thêm hài lòng.
“Mau vào đi, sao Tân Tân đi học lại gầy đi nhiều như vậy? Hôm nay mẹ đã đặc biệt nấu món mà các con thích…”
Bà ấy chào đón bọn họ rồi rót cho bọn họ một cốc nước: “Vân Hồng, cô nói chuyện với hai đứa nhỏ đi, tôi đi nấu cơm.”
Triệu Vân Hồng rụt rè gật đầu, lại bắt gặp ánh mắt của Tước Tân.
“Dì Ôn, để con giúp dì nhặt rau.” Triệu Tước Tân ngoan ngoãn đi vào trong phòng bếp với mẹ Ôn, có đuổi thế nào cô cũng không rời đi.
Trong phòng khách, tuy Ôn Phóng có chút lo lắng, nhưng vẫn ung dung nói chuyện với Triệu Vân Hồng.
“… Nghe nói hai đứa đã sống chung? Tuy rằng bây giờ hai đứa đang yêu đương, nhưng cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cũng không cần dì phải nói ra…”
Vành tai Ôn Phóng dần đỏ lên, ánh mắt chân thành, nói: “Dì, con đối với Tước Tân là nghiêm túc. Con biết kể cả bây giờ con có nói những lời tốt đẹp trên trời dưới biển như nào, chỉ sợ dì cũng sẽ không tin.”
Cậu dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Con chỉ nghĩ rằng dì nên tin tưởng vào ánh mắt của cô ấy, cũng hy vọng dì có thể cho con một cơ hội để chăm sóc cho cô ấy.”
Triệu Vân Hồng nghe vậy. ánh mắt có chút ngạc nhiên. Ôn Phóng ngày thường có vẻ nói chuyện khá tốt, nhưng một khi chủ đề dừng trên người Tước Tân, thái độ của cậu vô cùng kiên định khiến cô ấy vô cùng hài lòng.
Trong phòng bếp, Triệu Tước Tân nhặt xong đậu que thì không có việc gì để làm, chỉ đứng ở bên bồn rửa bát rửa một ít cà chua.
||||| Truyện đề cử: Yêu Anh Là Em Sai Sao? |||||
Mẹ Ôn ở một bên đang nấu canh lặng lẽ đi tới gần cô, nhỏ giọng hỏi: “Tước Tân, dì hỏi một chút, tên nhóc Ôn Phóng kia có làm chuyện gì quá đáng với con không? Con cứ nói với dì, nếu nó dám làm mấy chuyện không đứng đắn, dì nhất định sẽ giáo huấn nó.”
Mẹ Ôn gần đây đọc nhiều tin tức xã hội, mặc dù bà rất tin tưởng con trai mình, nhưng hỏi ra sẽ an toàn hơn.
Triệu Tước Tân buồn cười, cô nhe hàm răng trắng bóc ra, cười nói: “Dì, không có chuyện đó đâu ạ. A Phóng đối với con rất tốt. Bọn con cứ thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau thôi.”
Mẹ Ôn nghe vậy thì thấy yên tâm, trong lòng thầm buồn cười vì chính mình lại hoài nghi nhân phẩm của con trai.
Nếu mẹ Ôn biết được hai người bọn họ đã sớm “vượt rào” nhưng lại giấu diếm, e rằng Ôn Phóng thật sự sẽ bị mẹ Ôn “chăm sóc” không nhẹ. Từ sau khi ly hôn, tính cách mẹ Ôn càng ngày càng giống ông ngoại Ôn, là người ngay thẳng và nguyên tắc.
Bữa trưa đặc biệt phong phú, tài nấu nướng của mẹ Ôn vô cùng cao siêu, ngay cả Triệu Vân Hồng cũng khen ngợi không dứt lời. Không khí trong gia đình vô cùng sôi nổi và hòa thuận.
Tại bàn ăn, phụ huynh hai bên không hẹn mà cùng hỏi về chuyện kết hôn, Triệu Tước Tân có chút sửng sốt, quay sang nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Ôn Phóng bên cạnh.
Vậy mà cô đã quen Ôn Phóng được bảy năm rồi. Từ cậu thiếu niên tưới hoa ở trên ban công nay đã trở thành người yêu cùng chung chăn gối của cô.
Cái bóng do mẹ cô mang lại khi còn nhỏ khiến cô sợ hãi cuộc sống hôn nhân, sợ hãi tình yêu, thậm chí là cả sự xuất hiện của những đứa trẻ.
Nhưng nếu được kết hôn với cậu, sinh con và cùng nhau già đi, thì tất cả những điều này không còn đáng sợ như vậy nữa.
Triệu Tước Tân đột nhiên nở nụ cười với Ôn Phóng, tựa như ánh nắng ấm áp rực rỡ sau cơn mưa. Trái tim cô dường như đã buông bỏ thứ gì đó, không còn bị sương mù dày đặc che phủ nữa.
Bàn tay của Ôn Phóng ở dưới bàn ăn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, từ nay về sau có thể mong đợi cả quãng đời này.
Cậu cùng cô trở thành người một nhà, sống chết cũng không rời.
Hai vị phụ huynh ở một bên cười với nhau, làm bộ như không nhận ra bầu khí ái muội ngọt ngào của đôi tình nhân. Lúc còn trẻ có thể gặp được người yêu thương, thật sự rất may mắn.
Cây ngô đồng ở ngoài cửa sổ, cành lá khẽ lay động trong gió, ánh mặt trời tươi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, tất cả mọi thứ đều tuyệt đẹp.