Editor: YuuMột hôm trước ngày đi du lịch, Ôn Phóng đầy lòng mong chờ ôm Tước Tân ngủ. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy không thấy Tước Tân ở bên cạnh, cậu rời giường tìm cô, cuối cùng nhìn thấy trên cửa có dán một tờ ghi chú lịch trình, trên đó là chữ viết của Tước Tân, thẳng tắp mà vui mắt.
Ôn Phóng nhìn lịch trình đã được sắp xếp, sau đó đi thu dọn hành lý để đến sân bay. Không có Triệu Tước Tân ở bên cạnh, cậu cũng không có hứng thú thưởng thức bữa sáng.
Mãi cho đến lúc đăng ký thủ tục, Ôn Phóng vẫn không nhìn thấy Triệu Tước Tân đâu. Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại chợp mắt một chút, bỗng có một người phụ nữ đi ngang qua chỗ cậu, Ôn Phóng mở to mắt rồi lại thất vọng quay đầu đi, nhắm mắt lại đeo tai nghe, sự mong đợi của Ôn Phóng vẫn không ngừng tăng lên.
Một người phụ nữ dáng người dong dỏng, đội mũ và đeo khẩu trang ngồi xuống bên cạnh cậu, trong lòng Ôn Phóng có dự cảm liền quay sang nhìn người bên cạnh, khẽ mỉm cười đối diện ánh mắt với người đó. Cậu siết chặt tay người đó như có chút khiển trách, khẽ cắn một cái, lực cắn không mạnh, ngược lại lại có chút ngứa ngáy.
Triệu Tước Tân bên cạnh hơi nhướng mày, hôm nay cô đặc biệt trang điểm một chút, lộng lẫy cuốn hút. Mái tóc màu đỏ rực được uốn thành từng cuộn sóng, quyến rũ mê người, đôi mắt đẹp khẽ dao động, cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Ôn Phóng, chống cằm, nói ngắn gọn: “Thưa ngài, ngài làm như vậy là không đúng đâu.”
Ôn Phóng chưa từng nhìn thấy cô trông như thế này, nếu không phải ngày ngày ở bên cô như hình với bóng, có lẽ cậu đã thật sự tin những điều vô nghĩa này của cô. Ôn Phóng ngồi thẳng lưng nhìn chiếc nhẫn cô đeo trên tay, tâm tình vô cùng tốt, lạnh mặt phối hợp với cô, nói: “Ngại quá, tôi nhận nhầm người rồi.”
Thấy cậu phối hợp như vậy, ngược lại Triệu Tước Tân lại thấy khó chịu, đôi chân thon dài thẳng tắp của cô khẽ cọ vào chân cậu.
“Nhận nhầm?” Cô cố tình trầm giọng mình xuống để thêm phần ái muội, Ôn Phóng nghe vậy đột nhiên hắng giọng: “Buổi sáng dậy chưa ăn gì sao?”
Sắc mặt của Triệu Tước Tân đanh lại, sáng hôm nay cô dậy rất sớm, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện tạo bất ngờ cho cậu, còn không kịp để ăn gì đó. Cô dường như đoán trước được Ôn Phóng sẽ lải nhải về chuyện đó, Triệu Tước Tân lưu loát đeo tai nghe lên tai, trong miệng nhả ra một câu: “Thưa ngài, đừng quấy rấy giấc ngủ của người khác.”
Ôn Phóng hoàn toàn bất lực với cô, nhẹ nhàng để cô dựa vào vai mình, ngồi thẳng lưng để cô ngủ thoải mái hơn, hai bàn tay đeo nhẫn đan vào nhau.
Triệu Tước Tân vốn định chơi một vài trò mới, nào ngờ ra quân lại không nhanh chân, cô đưa Ôn Phóng đến một trang viên được thiết kế vô cùng đặc biệt. Thành phố E là một thành phố cổ, kiến trúc ở nơi này đều cũ kỹ, chứa đầy vết tích của lịch sử, thỉnh thoảng lại có một vài người mặc trang phục cổ điển đi dạo trên đường. Hai người bọn họ ăn uống du ngoạn, thật là sống động.
Buổi trưa, Triệu Tước Tân nhìn Ôn Phóng đã ngủ say, cô nhón chân bước ra khỏi phòng. Trong một tòa nhà khác, có người đã đợi từ trước, chuyên gia trang điểm nhìn cô với vẻ kinh ngạc khi cô thay đổi quần áo, chải tóc cho cô rồi giúp cô cài trang sức lên tóc.
Ôn Phóng tỉnh dậy vào buổi chiều lại phát hiện ra bên cạnh không có bóng dáng của Tước Tân, cậu lại bình tĩnh đi tìm cô trong những tòa nhà khác. Trang viên là một tòa kiến trúc cổ kính, Ôn Phóng đi qua các tòa nhà, đi ngang qua hành lang, đi tới rừng trúc vắng vẻ, cậu nhìn thấy một cái bóng màu đỏ dưới rèm gỗ bên cửa sổ, mái tóc bồng bềnh được búi cao, dáng người đẹp đẽ, cô mặc một bộ quần áo bằng gấm, trâm cài tóc bằng ngọc bích, trông cô thật giống những tiểu thư đài các thời xa xưa.
Cô đang chống cằm trên mép cửa sổ, ánh mắt trêu ghẹo nhìn cô, chiếc quạt mây che khuất lúm đồng tiền của cô. Giọng nói trong trẻo uyển chuyển của cô vang lên giữa mép cửa sổ và hành lang gấp khúc của tòa nhà: “Tướng công tỉnh rồi sao.”
Đôi mắt phương của Ôn Phóng cong cong, khóe môi nhếch lên, cậu sải bước băng qua hành lang gấp khúc, đôi mắt phượng mang theo ý cười, có chút phong lưu không thể che giấu được: “Phu nhân!”
Triệu Tước Tân ở đằng sau cửa sổ giống như bị dọa sợ mà kêu lên, hai mắt tròn xoa, tựa như có ẩn tình lại tựa như oán trách.
Ôn Phóng buồn cười nhìn cô còn đang đắm chìm trong vai diễn, nhìn cô nằm thoải mái ở trong lòng mình, đôi bàn tay trần đáp trên ngực cậu, đầu ngón tay vẽ ra những vòng tròn, miệng không ngừng nói những lời thoại của chính mình, động tác của cô càng ngày càng quá mức, bàn chân trắng sữa của cô vuốt ve bắp chân cậu, cơ thể trong lòng cậu không thác lạc, bên tai còn phảng phất tiếng thở hổn hển của cô.
“Đây là cái gì?” Tước Tân tỏ vẻ kêu lên một tiếng.
Ôn Phóng vội ôm cô đi về phía phòng bên trong, nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường.
Bộ quần áo cô mặc thật rườm rà, Ôn Phóng giống như đang bóc một món quà, cởi từng lớp quần áo ra. Trên làn da trắng nõn chỉ còn lại một cái yếm màu đỏ, cái yếm rất mỏng, chỉ loáng thoáng che đi khuôn ngực trắng nõn. Cái quần lót màu trắng của cô bị Ôn Phóng cởi ra, đôi chân dài thẳng tắp của cô hơi cong lên.
Mặc dù Triệu Tước Tân ngoài mặt đang chống cự, nhưng thật ra cô lại rất hợp tác với cậu, Ôn Phóng vừa cởi quần áo cô ra, vừa nhẹ nhàng hôn cô.
Cậu đứng dậy thản nhiên cởi quần áo ra, Tước Tân nằm nghiêng ở trên giường, chống cằm nhìn cậu.
Ôn Phóng đứng thẳng ở trước giường, sống lưng thẳng tắp, khi cậu cởi quần áo ra, cơ bắp cuồn cuộn gợi cảm và mạnh mẽ, cái thắt lưng thon thả cùng phần dưới rắn chắc to lớn khiến người khác không thể rời mắt. Sống mũi của cậu cao thẳng, khóe môi luôn nở nụ cười, mặt mày động tình nhìn Tước Tân.
Cô gái trên giường nằm sấp xuống, hai chân đan vào nhau, bàn thân lả lướt xinh xắn, phần eo tinh tế mềm mại, cái mông tròn đầy đàn hồi. Ôn Phóng áp hai tay xuống, chà đạp cái mông tuyết của cô, rồi từ từ đè xuống người cô. dương v*t đã sớm dựng đứng thẳng, da thịt va chạm vào nhau để lại một mảng đỏ thắm. Tước Tân khẽ gọi lang quân, làm hơi thở của Ôn Phóng càng thêm dồn dập.
Triệu Tước Tân vẫn còn đắm chìm trong vai diễn không thể tự thoát ra được, khi cơ thể bị cắm vào, cô còn nũng nịu rên rỉ: “Lang quân, chậm một chút… A…”
Ôn Phóng đè lên lưng cô, hạ thân xoay tròn đâm vào, làm cô không ngừng rên rỉ đứt quãng. Bàn tay to lớn của cậu chà đạp hai bầu ngực trắng nõn của cô, thở hổn hển lên cổ và vai cô.
Nghe cô hét lên hai từ lang quân, như thể hai người thật sự là một cặp vợ chồng thời cổ đại.
Ôn Phóng bị ảnh hưởng bởi cô, cậu kêu tên cô đến khản cả cổ, Ôn Phương bị cô làm cho khàn khàn gọi tên cô, trìu mến, say đắm, si tình.
Dục vọng cả người Triệu Tước Tân đều bị cậu khống chế trong tay, hai người vẫn giữ tư thế như vậy, một bàn tay của Ôn Phóng vuốt ve phía dưới, hoa huy*t đã ướt đẫm một mảng, đầu ngón tay cậu kích thích âm đế, thân thể Triệu Tước Tân lập tức run lên. Eo của Ôn Phóng không ngừng đưa đẩy, khỏi cảm như thủy triều trào dâng, từng đợt từng đợt ập tới.
Ánh đèn vàng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, hai người vừa tắm mình trong ánh sáng, vừa đắm chìm trong dục vọng, thời gian và cảnh tượng hỗn loạn, như đang du hành xuyên không gian.