Thanh Mai - Thê

Chương 4: Đêm trước ngày nhập học (H)



Editor: YuuKỳ nghỉ hè này, Ôn Phóng đã chăm sóc Tước Tân chu đáo đến mức hết cả hơi. Ánh mắt của Triệu Tước Tân vừa nhìn về một nơi, không cần nói gì, cậu cũng sẽ xử lý mọi việc ổn thỏa. Nhìn bộ dạng cam tâm tình nguyện này của cậu, Triệu Tước Tân cũng tùy ý để cậu chăm sóc cho sự lười biếng của mình.

Một ngày trước khi nhập học vào trường đại học F, Ôn Phóng và Triệu Tước Tân đã đến thành phố F nhận phòng khách sạn mà bọn họ đã đặt trước. Tuy rằng đặt hai phòng khách sạn, nhưng Ôn Phóng và Triệu Tước Tân vẫn ở cùng một phòng.

Màn đêm buông xuống, Triệu Tước Tân ngáp dài một cái, hai mắt nhập nhèm, mơ mơ màng màng bị Ôn Phóng đẩy ngã xuống giường. Cô lập tức bị bầu không khí dịu dàng và bao dung bao trùm, Tước Tân vô thức ôm lấy cổ cậu, cái động tác này giống như đang lấy lòng cậu. Ôn Phóng hôn lên khóe mắt cô, giọng nói của cậu có chút căng thẳng: “Ngày mai nhập học, em không có gì muốn nói sao?”

Trong lòng Triệu Tước Tân biết rõ, đôi lông mày như mây mù của cô giãn ra, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không. Phản ứng này của cô khiến Ôn Phóng càng thêm căng thẳng.

Triệu Tước Tân nghiêng người sang một bên, thở một hơi vào tai cậu rồi nhả ra từng chữ: “Bạn, trai?”

Đôi tai của Ôn Phóng lập tức đỏ hồng, đôi mắt tràn ngập sự vui mừng, cậu không thể không hét lên tên của Tước Tân, ánh mắt lưu luyến nhìn cô.

Mỗi lần cậu gọi tên cô, Tước Tân đều hôn cậu một cái.

Ôn Phóng giữ chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Trên TV vẫn đang chiếu những tình tiết phim khó hiểu, nhưng trong một góc phòng lại tràn ngập tiếng thở dốc ái muội, tình ý nồng đượm.

Sáng hôm sau, Tước Tân ngồi ở trên mép giường, lười biếng cúi đầu nhìn Ôn Phóng đang buộc dây giày cho cô. Chiếc mũi dọc dừa, lông mi cong dài, trên cổ còn lưu lại một dấu hôn tối hôm qua.

Sau khi rời khỏi khách sạn, nhìn thấy xe của Triệu Vân Hồng ở bên đường, ánh mắt Ôn Phóng trở nên nghiêm túc đối với Tước Tân, nói: “Có chuyện gì nhất định phải tìm anh trước, được không?”

Triệu Tước Tân mỉm cười, những lời này lúc hai người học trung học cậu vẫn thường xuyên nói. Tuy rằng có rất ít chuyện có thể làm khó cô, nhưng cô vẫn gật đầu.

Nhận được câu trả lời của cô, Ôn Phóng cười vui vẻ, cầm hành lý của hai người lên, đi bên cạnh Tước Tân.

Tại cổng lớn của đại học F, Triệu Tước Tân và Ôn Phóng cùng mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng, quần dài màu đen, đội mũ trắng tình nhân.

Triệu Vân Hồng đưa hai người đến trường xong thì ngồi trong xe vẫy tay với hai đứa nhỏ xứng đôi vừa lứa, miệng nở nụ cười rồi lái xe đi.

Triệu Tước Tân và Ôn Phóng đi trên con đường trồng đầy ngô đồng, phòng ở ký túc xá cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn phải nộp tài liệu nữa là xong. Bọn họ đi đến lều trại nơi lớp chuyên ngành của Triệu Tước Tân đang ở đó, xung quanh dòng người chen chúc, Ôn Phóng duỗi tay ra ôm chặt cô, tránh để cô bị đám người xô đẩy.

Trong lúc chờ nộp tài liệu, một nữ sinh trộm hỏi Triệu Tước Tân: “Đó là bạn trai của cậu sao?”

Ôn Phóng quay lưng về phía hai người đang đứng, nhưng lỗ tai lại dựng đứng lên.

“Ừ, là bạn trai tớ.”

“Oa, từ ánh mắt đầu tiên tớ đã cảm thấy hai người rất xứng đôi!” Nữ sinh đó tên là Lý Văn, gương mặt xinh xắn, có đeo một chiếc kính.

Triệu Tước Tân cười ngọt ngào. Ở trước mặt người ngoài, cô luôn dịu dàng ngây thơ như vậy.

Nghe được Tước Tân nói như vậy, lông mày đang nhíu lại của Ôn Phóng mới dãn ra, hơi thở lạnh lẽo đang bao trùm cả người lập tức trở nên ôn hòa.

Nộp tài liệu xong, cậu xoay người lại nắm lấy tay Triệu Tước Tân vô cùng tự nhiên, lịch sự chào hỏi với Lý Văn, lại thấp giọng hỏi Tước Tân: “Buổi trưa muốn ăn gì?”

“Tớ không quấy rầy hai người nữa.” Lý Văn nhanh chóng đi đến bên cạnh nộp tài liệu, nam thanh nữ tú luôn bắt mắt như vậy, có đôi có cặp lại càng thêm bắt mắt. Cô ấy nhập vào cuộc trò chuyện trên nhóm bạn mà cô ấy mới thêm vào sáng nay, trong đó mọi người cũng đang bàn luận về cặp đôi tướng mạo xuất chúng, khí chất thoát tục này.

Trong lòng thầm cảm thán, đây có lẽ là rắc rối có một không hai của các soái ca, mỹ nữ rồi.

“Trước khi đến đây anh đã tìm hiểu trên mạng rồi, gần đây có một nhà hàng ăn uống dịch vụ vệ sinh cũng không tồi, đi bộ một quãng đường ngắn là đến.” Không giống như các trường đại học bình thường khác, khu vực xung quanh đại học F từ lâu đã hình thành một sự thịnh vượng độc đáo. Lúc nghỉ hè, Ôn Phóng cũng đã tìm hiểu mọi thứ, chỉ chờ đến lúc nhập học sẽ đưa Tước Tân đi dạo một vòng.

Triệu Tước Tân chỉ lộ ra thần sắc như vậy trước mặt Ôn Phóng, đôi mắt đào hoa lười biếng mang theo một sự lạnh lùng tàn nhẫn, con người màu hổ phách đã làm phai nhạt bớt một chút cảm xúc bên trong đó. Làn da trắng như tuyết của cô vẫn lạnh lẽo trong cái nắng nóng choáng váng, đôi môi không cần thoa son mà vẫn hồng hào.

Mái tóc đen được búi cao ở sau đầu, lúc đội mũ lưỡi trai trắng vào càng thêm khí chất. Ôn Phóng cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì cậu đã nhìn thấy rất nhiều bộ dạng của cô, cũng vô cùng vui mừng bởi vì Tước Tân không che giấu bất cứ bộ dạng nào với cậu.

Từ rất lâu cậu đã biết cô không trầm lặng và duyên dáng như mọi người vẫn nhìn thấy. Kể từ cái nhìn thoáng qua trong buổi chiều ngày hôm đó, cậu đã từng bước bị thuần phục cho đến tận bây giờ…

Sau khi huấn luyện quân sự xong sẽ bị cưỡng chế ở lại trong ký túc xá, bởi vậy Ôn Phóng càng thêm trân trọng khoảng thời gian ít ỏi còn lại. Hơn nữa, Triệu Tước Tân vẫn luôn hôn trộm cậu bất ngờ như vậy, đôi mắt đào hoa như say lại như không say mà trêu chọc cậu, nhìn đôi mắt trong veo của cậu dần dần hiện lên sắc dục. Đôi mắt phượng của cậu dần mất đi vẻ hoang vắng mà trở nên quyến rũ hơn.

Trong khách sạn, quần áo của Triệu Tước Tân đã bị Ôn Phóng khó khăn cởi ra rồi vứt sang một bên. Lưỡi cô chu du trên môi cậu, thỉnh thoảng lại khẽ cắn, thỉnh thoảng lại mút vào.

Môi của Ôn Phóng nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi của Tước Tân, cảm nhận cơ thể của người trong lòng mình dần mềm nhũn ra, lại cảm nhận được có thứ gì đó đang phồng lên dưới đũng quần mình, động tác ngoài miệng càng thêm thong thả, triền miên.

Bàn tay cậu vuốt ve vòng eo thon nhỏ của Tước Tân, từ từ hướng lên trên miết lấy làn sóng trắng xóa như tuyết của cô.

Hai người áp đầu vào nhau, khẽ thở dốc giữa kẽ hở của môi và răng. Ôn Phóng nhéo lấy thứ mềm mại thật lớn trong tay, cười nhẹ nói vào tai cô: “Hình như lớn hơn thì phải.” Cậu nói xong, đầu ngón tay thoáng dùng sức, trên làn da trắng nõn của cô lưu lại những dấu ngón tay đỏ au.

Triệu Tước Tân ưỡn ngực, bộ ngực càng luận động mãnh liệt hơn, đôi mắt đẫm nước như mặt hồ mùa thu, trên mặt tràn đầy sự sủng nịnh.

“Đã nhiều năm như vậy, không lớn lên chẳng phải rất uổng phí sự khổ tâm của anh sao.”

Bộ ngực của cô thiếu nữ đã phát triển từ những nụ nhỏ run rẩy đến kích thước khó có thể cầm được trong lòng bàn tay, công của Ôn Phóng không thể không kể tới.

Mái tóc đen của Triệu Tước Tân xõa ở sau lưng, màu đen pha trộn với làn da trắng như tuyết của cô đặc biệt mê người. Cái chân trái trơn bóng của cô nhẹ nhàng nâng lên, cọ vào cẳng chân của Ôn Phóng, lại bị cậu bắt lấy mà chơi đùa.

Trong đầu Ôn Phóng lúc này hiện lên một khung cảnh thời ấu thơ. Đó là một buổi chiều khi cậu và mẹ mới chuyển đến tiểu khu, mẹ cậu bảo cậu lên tầng tìm một cô nhóc rồi gọi cô ấy xuống ăn cơm. Lúc vô tình nhìn thấy cô, trái tim cậu như bị thu hút ngay từ khoảnh khắc đó.

Cậu vẫn còn nhớ rõ Tước Tân của ngày hôm đó, gương mặt lạnh lùng của cô mang theo sự cô đơn, trống trải, da thịt lạnh lẽo, đôi bàn chân để trần, nhón mũi chân nhảy lên ở trong phòng, làm làn váy lụa mỏng màu trắng của cô cũng bay lên. Khi đó, ánh mặt trời trong nhà vừa phải, làm cả người cô sáng rực, mỗi một lần xoay vòng đều như đang nhảy múa trong trái tim Ôn Phóng…

Lúc này, Tước Tân đang nằm trong vòng tay cậu, cùng cậu môi lưỡi triền miên, cùng cậu tâm đầu ý hợp, Ôn Phóng thậm chí còn sinh ra cảm giác hư ảo, cậu ôm chặt cô, không ngừng gọi tên cô một cách mê đắm.

Triệu Tước Tân bất lực nhíu mày lại, gần đây không hiểu vì sao Ôn Phóng vẫn luôn thích gọi tên cô không ngừng. Ngón tay của cô từ từ đưa lên vuốt ve lưng Ôn Phóng, cuối cùng tiếng kêu của Ôn Phóng cũng dừng lại, biến thành tiếng rên rỉ  trong cổ họng.

Ánh mắt cô đầy đắc ý lại nghiêm túc nhìn vào mắt Ôn Phóng, khóe môi gợi lên một nụ cười xấu xa: “Em vẫn thích âm thanh này hơn.”

Áo phông trên người Triệu Tước Tân đã được Ôn Phóng cởi ra, trên người cô lúc này chỉ còn vương lại những dấu hôn chưa nhạt đi cùng bộ đồ lót bằng ren màu tím lơ lửng trên bờ vai mềm mại của cô. Màu tím đậm càng làm làn da trắng như tuyết của cô thêm bí ẩn, cái bụng bằng phẳng không chút mỡ thừa, cái rốn nhỏ xinh xắn.

Ôn Phóng vùi vào ngực cô, mút lấy bộ ngực sữa của cô. Chiếc quần màu đen bên dưới của cô bị Ôn Phóng cởi ra, tay cậu chui vào trong, vỗ về nơi kín đáo của cô qua lớp quần lót. Vẻ mặt của Tước Tân khó giấu được sự vui sướng, cô nằm trên người Ôn Phóng, lắng nghe nhịp đập con tim cậu mà khẽ thở dốc.

Ngón tay sạch sẽ mảnh khảnh của Ôn Phóng lúc này đặc biệt nhanh nhẹn, trước ngực truyền đến từng đợt chấn động cho thấy nội tâm của cậu lúc này không được bình tĩnh. Cậu vững vàng bế Tước Tân lên, cẩn thận đặt cô trên giường, động tác nhẹ nhàng nhưng cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình ra. Thoáng nhìn thấy hai đóa anh đào đỏ mọng trên bầu ngực trắng nõn lộ ra ngoài áo ngực, hơi thở của cậu không còn ổn định nữa. Cậu cởi bỏ nốt mảnh quần áo cuối cùng trên người, phóng thích dương v*t cường tráng của mình ra.

Không đợi Triệu Tước Tân nhìn kỹ, Ôn Phóng đã cúi xuống đè trên người cô, côn th*t thô cứng đánh vào cái bụng nhỏ của Tước Tân.

Triệu Tước Tân cảm nhận được xúc cảm kỳ diệu trên bụng mình, cô trừng lớn đôi mắt như tơ của mình với Ôn Phóng, đôi môi đỏ mọng khẽ lộ ra chiếc lưỡi đinh hương, chủ động mở hai chân mình ra.

Ôn Phóng cúi đầu, hôn từ môi cô dần dần xuống cổ, xuống xương quai xanh, xuống hai vú rồi tiếp tục xuống dưới. Cậu vùi đầu vào giữa hai chân cô, dùng đầu lưỡi tách môi âm hộ ra, liếm láp hồng hạch sưng tấy, sau đó đầu lưỡi tiến vào trong hoa huy*t bị chà đạp đến sưng đỏ, bắt chước dương v*t, cố gắng tiến vào chỗ sâu nhất.

Đầu lưỡi móc vào trong lỗ hoa, cả mặt Ôn Phóng đều vùi dưới thân cô, sống mũi thẳng tắp ép chặt lấy đậu đỏ, toàn bộ mật dịch chảy vào trong miệng cậu, đôi tay mạnh mẽ nhào cặn cái mông của Tước Tân, đem nơi tư mật của cô ép chặt vào mặt cậu.

Triệu Tước Tân bị cậu làm đến nỗi vô thức rên rỉ, hai mắt nhắm chặt, lông mày nhăn lại, cảm thụ đừng đợt khoái cảm xông tới: “A a… A Phóng, a…”

Hai chân cô vô thức kẹp chặt lấy hạ thể Ôn Phóng, tần suất co rút của mật huyệt càng ngày càng nhanh hơn. Ôn Phóng có cảm giác bị nghẹt thở, cuối cùng “thủy triều” phun lên mặt cậu, xối ướt cả khăn trải giường.

Cơn cao trào của Triệu Tước Tân qua đi, trên mặt đỏ bừng như đóa hoa anh đào, nụ hồng trước ngực khẽ run lên, hai chân không còn chút sức lực nào mà tách ra, huyệt nhỏ không hề được che lấp mà bại lộ trước mặt Ôn Phóng, trong miệng huyệt còn lưu giữ lại thứ chất lỏng trong suốt.

Ôn Phóng chống ở trên người Tước Tân, hé miệng ra ngậm lấy nụ hồng, quy đầu dưới hạ thể trượt qua hoa huy*t vừa mới đạt cực khoái, đôi mắt phượng dừng trên gương mặt đỏ hồng của Tước Tân, dương v*t càng thêm sưng to.

gậy th*t cắm vào trong hoa huy*t không chút thương tiếc, cảm thụ được hoa huy*t mẫn cảm mút chặt lấy gậy th*t, hai chân Triệu Tước Tân vô thức ôm lấy thắt lưng của Ôn Phóng, vòng tay ôm lấy cậu, chịu đựng từng đợt tấn công mãnh liệt của cậu.

“Chậm một chút… A… A Phóng, chậm…” Huyệt nhỏ của Triệu Tước Tân buộc phải chịu đựng sự xâm nhập của côn th*t, eo của cô vô thức đong đưa qua lại theo động tác của đối phương.

“Chậm như thế nào? Như thế này sao?” Ôn Phóng thả chậm tiết tấu lại, lại đột nhiên cắm vào vị trí mẫn cảm của Tước Tân, khiến cả người cô run lên, hoa huy*t co rút lại.

Chính cậu cũng thầm kêu lên một tiếng, dương v*t của cậu vẫn tiếp tục ép chặt lấy Tước Tân, một tay ôm lấy cái eo thon của cô, tay còn lại nhào nặn bầu ngực trắng nõn của cô. Triệu Tước Tân vươn tay ra chạm vào chỗ giao hợp của hai người, ngón tay thon dài sạch sẽ vuốt ve hai túi trứng của Ôn Phóng, nhẹ nhàng bao ở trong lòng bàn tay mà vuốt ve.

Nhịp điệu nhào nặn của hai bàn tay dần dần trở nên giống nhau, cùng nhau tận hưởng khoái cảm, cho đến khi đạt cao trào, hai người ôm chặt lấy nhau, thân thể run lên bần bật.

côn th*t sau khi bắn tinh xong vẫn cắm ở bên trong huyệt, Triệu Tước Tân liếc nhìn Ôn Phóng, hai mắt cậu tràn đầy sự ngượng ngùng như muốn nói: “Thời gian vẫn còn sớm, vẫn còn có thể vuốt ve an ủi được.”