Editor: YuuVào thời điểm cuối năm thứ hai, Ôn Phóng đã mua được chiếc máy ảnh mà cậu vốn yêu thích. Bức ảnh đầu tiên cậu chụp chính là lúc Triệu Tước Tân đang ghé vào mặt bàn ngủ. Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt trắng trẻo không tì vết của cô, ngây thơ vô hại. Những sợi tóc mái bông mềm trên trán bồng bềnh theo làn gió.
Cậu cẩn thận đặt máy ảnh xuống, ngồi xuống bên cạnh cô, khuỷu tay chống ở trên bàn nghiêm túc ngắm nhìn cô. Cô chính là giấc mộng tuyệt đẹp của cậu khi còn niên thiếu, giống như một bảo bối bí mật, mà bây giờ bảo vật này chỉ có cậu mới mở ra được.
Ôn Phóng vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp nhau. Trong căn phòng yên tĩnh, cô xoay tròn nhảy lên theo ý muốn, chiếc váy đong đưa theo chuyển động của cô, ánh sáng cùng bụi trần xung quanh cô đều bị lu mờ, giống như cái bóng đơn độc của một con thiên nga trên mặt hồ yên tĩnh. Chỉ vì một cái liếc mắt, trái tim cậu đập nhanh như gõ trống, cứ như vậy mà trầm luân, rồi tìm được nơi dừng chân cuối cùng cho phần còn lại của cuộc đời mình.
Trong mắt những người ngoài, Triệu Tước Tân là một cô gái thông minh, trầm lặng, lễ phép và xinh đẹp. Nhưng trong mắt Ôn Phóng, đó chỉ là chiếc mặt nạ của cô. Thật ra cô vẫn luôn cô đơn, đôi đồng tử màu hổ phách của cô nhìn mọi thứ như một làn da rám nắng, và cô luôn đem bản thân mình tách rời với đám đông bên ngoài.
Lúc đó cậu không biết cái gì cả, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bi thương vì sự cô đơn không dứt của cô gái này. Loại cảm xúc đó làm cậu bất giác tiếp cận cô, tới gần cô.
Trong giấc mộng lúc nửa đêm, đôi mắt hổ phách như tuyết của người trong giấc mộng, trong veo, khiến đầu óc vốn dĩ mơ hồ của cậu trở nên rõ ràng.
Cậu sẽ thấy khó chịu vì nụ cười giả nhân giả nghĩa của Tước Tân đối với cậu, cậu cũng sẽ thấy sung sướng vì cô không còn bố trí phòng vệ mà ngây ngốc trước mặt cậu. Cậu chưa bao giờ biết rằng thì ra cảm xúc của mình cũng sẽ biến hóa phong phú như vậy, sẽ vì một người mà thay đổi biến hóa mọi mặt.
Sự đồng hành không thể tách rời của cậu cuối cùng hình thành nên sự ái muội như có như không. Ngày đó lúc ăn vụng trái cấm, cậu tùy ý để Tước Tân đẩy ngã mình, thân thể cứng đờ lại, đầu nổ tung, so với Triệu Tước Tân gặp nguy hiểm cũng không mất đi sự bình tĩnh thì thật sự mất mặt. Cảm giác lần đầu tiên vô cùng kỳ diệu, làm cậu giống như được bao bọc bởi đường mật. Nhưng sau khi kết thúc, Triệu Tước Tân lại trở mặt không chịu nhận cậu, khiến cậu giận run người mấy ngày liền.
Nhưng ngày hôm sau lại thấy cô ở trong phòng bếp với mẹ, trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, cô đè cậu ở trên sofa, ngồi trên người cậu rồi hôn cậu. Đôi môi đỏ mọng của cô chạm vào môi cậu, chiếc lưỡi đinh hương linh hoạt chui vào trong miệng cậu, không ngừng liếm láp.
Sự táo bạo không màng đến xung quanh của cô làm trái tim Ôn Phóng sung sướng đến mức khó có thể cưỡng lại được, không nhịn được mà nhấc bổng cô lên, lại sợ hãi liếc nhìn về phía phòng bếp, lại bị sự đụng chạm giữa hai đôi môi làm cho thần hồn điên đảo. Cuộc chiến tranh lạnh đầu tiên của hai người kết thúc bằng nụ hôn mạnh mẽ và kích thích.
Về sau, Ôn Phóng chỉ có thể thầm an ủi chính mình, cứ đi từng bước từng bước một rồi một ngày nào đó sẽ có danh phận.
Triệu Tước Tân bừng tỉnh khỏi cơn ngủ mơ, mở mắt ra liền nhìn thấy Ôn Phóng đang ngồi trên bàn. Cậu nhìn cô bằng ánh mắt si mê, bộ dạng ngốc ngếch làm cô thoát khỏi cơn ác mộng, cả người dần thả lỏng.
Ôn Phóng nhớ tới quãng thời gian thầm thương trộm nhớ không có danh phận, lại nhìn thấy Tước Tân trước mặt vừa mới tỉnh ngủ, trên môi cậu hiện lên một nụ cười xấu xa, trong mắt mang theo một tia bỡn cợt.
Hạ thân đã phồng lên, cậu vẫn cố tình đi rửa mặt, sau đó nhấc bổng Tước Tân còn đang biếng nhác, đặt cô xuống sofa, cúi đầu hôn cô, ngón tay linh hoạt cởi bỏ thắt lưng của cô ra, vuốt ve nơi tư mật của cô, một bên dùng ngón tay ấn vào đậu đỏ, một bên ý đồ muốn cắm vào hoa huy*t. Ngón tay trắng nõn của cậu vừa mới chạm vào nước, xúc cảm lạnh lẽo tiến vào trong hoa huy*t khiến Tước Tân kêu rên một tiếng.
Ghế sofa này Ôn Phóng đã lựa chọn rất cẩn thận, nó được làm bằng da sẫm màu, kết hợp cùng thảm lông cùng màu. Khi Triệu Tước Tân ngả người ra đằng sau, độ cong của cơ thể có thể dán sát chặt chẽ cùng với sofa.
“… A… A a… A… Phóng.” Tước Tân vừa mới tỉnh lại từ giấc ngủ, thân thể mẫn cảm rất nhanh đã bị đánh thức, không nhịn được mà thì thào nói nhỏ gì đó.
Ôn Phóng nhìn bộ dạng động tình của cô, xương cụt cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, nhưng nhớ tới… Cậu lại khắc chế chính mình, rút ngón tay ra, một mình đi vào trong phòng ngủ.
Triệu Tước Tân nhìn Ôn Phóng đột nhiên rời đi, vẻ mặt vẫn còn mê mang, hoa huy*t còn đang nhỏ nước, đậu đỏ còn mang theo sự tê rại khi đầu ngón tay cậu dừng lại.
Không để cô đợi đâu, cô nhìn Ôn Phóng cầm một chiếc váy đen đi ra, nghi hoặc nhìn cậu.
Ôn Phóng không nói gì mà cởi quần áo trên người cô ra, cúi đầu hôn lên hoa huy*t đã mở rộng, lúc ngẩng đầu lên, khóe miệng còn mang theo một sợi chỉ bạc ái muội.
Đôi mắt đào hoa của Triệu Tước Tân híp lại nhìn động tác bận rộn nhưng vẫn ung dung của cậu, thân thể phối hợp với động tác của cậu, mặc chiếc váy midi không tay màu đen vào. Chiếc váy này mặc trên người cô có chút gợi tình, bộ ngực trần cùng quần áo phồng lên, cái mông bị quần áo bó chặt lấy, lộ ra một mảnh trần trụi ở sau lưng.
Ôn Phóng hài lòng nhìn cô. Trong lúc trang hoàng căn nhà, cậu đã cố ý đặt một tấm gương rất lớn dán ở trên tường, trước gương có một cái ống thép tương tự như cái gióng, bên cạnh chính là cửa sổ sáng sủa. Cậu bế Tước Tân đến trước gương, thân thể của cô mềm mại, chân trái bị Ôn Phóng nhẹ nhàng đặt lên ống thép, tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Cô gái trong gương trần truồng dưới lớp váy, hạ thân trắng nõn không tì vết, hoa huy*t hướng về gương. Rõ ràng trên người đang mặc quần áo, nhưng lại dâm đãng hơn lúc không mặc gì.
Bọn họ nhìn cảnh tượng trong gương, Tước Tân hiếm khi ngại ngùng hơi nghiêng đầu, Ôn Phóng lại nhìn chăm chú không chớp mắt vào cảnh đẹp trước mặt.
Trong gương, cô gái bị cánh tay cường tráng của người con trai giữ chặt, còn có thể thấy rõ ngón tay thon dài của cậu cắm vào rút ra giữa hoa huy*t, thỉnh thoảng còn vuốt ve hạt đậu đỏ. Tước Tân dựa vào cánh tay cậu, ngâm nga rên rỉ. Ngón tay của Ôn Phóng mang theo vết chai mỏng, cậu kéo ngón tay của Tước Tân cùng cắm vào trong lỗ nhỏ, hai đầu ngón tay khác biệt cùng cắm vào hoa huy*t mẫn cảm khiến cả người Tước Tân run lên, nước suối bên dưới hỗn loạn.
“A a a a… Đừng.” Cơ thể của Tước Tân bị chính mình cùng Ôn Phóng đồng thời bỡn cợt.
“Nào, Tân Tân, em nhìn mình trong gương vui sướng biết bao.”
Ôn Phóng một bên thuyết phục cô, tay kia cởi bỏ thắt lưng của mình xuống, nhẹ nhàng lôi kéo chiếc quần rơi xuống mặt đất, côn th*t cương cứng lập tức đánh vào nơi tư mật của Tước Tân. Cái cán thô to, côn th*t cong lên dán chặt chẽ vào nơi giữa đùi Tước Tân, mật dịch theo đó mà lưu lại trên cán.
Hạ thân bị vật cứng chống vào, tay Ôn Phóng từ cái lưng trần trụi của Tước Tân tiến lên phía trên. Hai viên trân châu trước ngực bị cậu bóp chặt, hạ thân chỉ còn lại đầu ngón tay của Tước Tân đang vuốt ve đậu đỏ, trên mặt ửng hồng.
Ôn Phóng không muốn cô đắm chìm trong chính khoái cảm mà mình tạo ra, giống như phủ nhận sự tồn tại của cậu vậy. dương v*t thuận thế mà tiến vào, Triệu Tước Tân bị xuyên xỏ lập tức kêu lên. Chính Ôn Phóng cũng không chịu nổi, hoa huy*t co chặt dường như có thể bức cậu bắn tinh ra trong giây tiếp theo. Cậu đột nhiên đẩy Triệu Tước Tân đến trước gương, bộ ngực được bao bọc trong lòng bàn tay cậu không cảm thấy đau.
Chân trái của cô vẫn gác ở trên ống, hai tay chống lên đó, cơ thể bị dương v*t đùa nghịch ra vào.
Tiến vào theo tư thế này làm Triệu Tước Tân tự giác đẩy cái mông mình lên. Cái mông tròn trịa đầy đặn của cô bị phần hông của Ôn Phóng đụng vào phát ra những âm thanh dâm đãng, nơi giao hợp trên mông có chút đỏ lên.
Khe hở trên ngực cô lộ ra, chuyển động dưới lớp quần áo trên ngực cô được phản chiếu trong gương. Đó là đôi tay của Ôn Phóng, cậu đang nhào nặn hai bầu ngực sữa của cô.
dương v*t thô to không ngừng đưa đẩy trong hoa huy*t, thỉnh thoảng nó chạm đến phần da thịt nhạy cảm trong lỗ nhỏ, đổi lấy những tiểu rên rỉ thăng trầm của Tước Tân.
Theo sự đưa đẩy của dương v*t, biên độ động tác của hai người càng lúc càng lớn. Quần áo của Tước Tân bị treo trên cánh tay, hai bầu tuyết trắng được Ôn Phóng nâng lên đùa bỡn, thỉnh thoảng lại nhảy lên, hai nụ hồng trước ngực lúc ẩn lúc hiện.
Là da của Triệu Tước Tân thoạt nhìn rất mỏng mảnh và trắng nõn, lúc sờ vào giống như loại ngọc bích tốt nhất, còn mang theo hương thơm nhẹ nhàng của cơ thể. Ôn Phóng âu yếm vuốt ve cơ thể cô, dương v*t bên dưới càng lúc càng căng cực độ, thọc ra rút vào trong hoa huy*t.
Tước Tân bị tiết tấu của Ôn Phóng làm cho rối tung, cái eo nhỏ của cô rốt cuộc cũng không còn chịu đựng được sự bỡn cợt này nữa.
Dường như Ôn Phóng đang nói gì đó ở bên tai, nhưng cô lúc này đang bị xỏ xuyên, chỉ có thể hét lên một cách thảm thiết, căn bản không có thời gian để lắng nghe.
“A a a a… A a a…”
Giọng nói trong trẻo mát lạnh ngày thường cô bây giờ thật quyến rũ, còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Tiếng da thịt va chạm “bạch bạch” như đang đệm nhạc cho tiếng rên rỉ của cô, tiếng nước bên dưới càng tăng thêm vài phần âm sắc.
Ôn Phóng tận hưởng niềm vui khi hai người ở bên nhau. Nghe thấy tiếng rên rỉ quyến rũ của cô, cậu thương tiếc mà hôn lên môi cô, như thể hôn thế nào cũng không đủ.
Cậu nhìn thấy một sợi tóc đen nhánh của cô buông xõa xuống trước ngực, nhũ hoa trắng muốt cùng thân thể lắc lư giống như thạch trái cây. Nụ hồng đào bị sợi tóc chặn lại như ẩn như hiện, cánh tay của Tước Tân không còn chút sức lực nào chống đỡ trước gương, sắc mặt cô như đóa hoa trong bình minh những ngày xuân, đôi mắt đào hoa như đang say lại như không say nhìn Ôn Phóng trong gương.
Bởi vì cái nhìn này, hai mắt Ôn Phóng tối đen lại, nhịp tim tăng nhanh, hạ thân cũng căng thẳng theo. Hai tay đỡ lấy cái eo thon của cô, dương v*t nhanh chóng co giật, tìm đến nơi mẫn cảm trong hoa huy*t của cô, kịch liệt giãy dụa.
Chỗ sâu nhạy cảm không ngừng bị chọc vào, Tước Tân nhắm chặt hai mắt, làn môi cùng hàm răng bị Ôn Phóng khiêu khích mút lấy.
dương v*t tiến sâu vào trong tử cung, quy đầu bị một dòng xuân thủy tưới vào ướt sũng, tinh dịch không còn giữ được nữa, cứ như vậy mà bắn vào chỗ sâu nhất bên trong hoa huy*t.
Sau khi cơn cao trào của Triệu Tước Tân qua đi, thân thể của cô bất giác run lên, Ôn Phóng xoay người ôm cô vào lòng trấn an, dương v*t vẫn tiếp tục xuất tinh để kích thích lỗ hoa.
Khi thần sắc của Tước Tân trở nên rõ ràng hơn, Ôn Phóng hôn cô lấy lòng, sau đó ôm cô vào trong phòng tắm.
Trong bồn tắm, hai chân Triệu Tước Tân mở ra, Ôn Phóng ngồi xổm ở trước mặt cô, một tay đỡ lấy bắp chân cô, ngón tay cẩn thận rửa sạch chất bẩn trong hoa huy*t. hoa huy*t hơi sưng lên, mặt nước tràn ngập những thứ trắng đục. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tước Tân đang chống cằm giống như đang trêu chọc cậu, giống như hiểu được cậu đang suy nghĩ cái gì. Đôi tai cậu lập tức đỏ bừng, gục đầu xuống tiếp tục rửa sạch.