Cơ thể ta cứng đờ vì cơn đau khủng kh·iếp mà ta cảm thấy khi nghĩ rằng mình đang b·ị đ·âm.
Có thật sự tất cả những điều đó chỉ là lời chào của thằng nhóc đó thôi đúng không?
Ta là một sát thủ luôn cận kề c·ái c·hết, đó là lý do tại sao các giác quan của ta cực kỳ nhạy bén khi nói đến nguy hiểm.
Ta không thể nào nhầm lẫn được.
Cảm giác mà ta cảm thấy trước đó chắc chắn là “c·ái c·hết”.
Chỉ trong hai bước, ta đã chứng kiến vô số c·ái c·hết.
Có phải chỉ là do khí chất của hắn không? Ta có đang bị ảo giác vì ta đang bị chế ngự không?
Ta, Nặc Triết, đang bị một thằng nhóc áp đảo sao?
Ta từng là thành viên của một nhóm lính đánh thuê do sát thủ vĩ đại nhất - Dạ Vương - chỉ huy trực tiếp.
Ta rời khỏi Dạ Vương và tuyên thệ trung thành với Hắc Cung, nhưng kỹ năng của ta tự động được công nhận chỉ vì ta từng là một trong những sát thủ của Dạ Vương.
Không giống như các môn võ công khác, cấp bậc hay cảnh giới không quá quan trọng trong các vụ á·m s·át.
Vì võ công á·m s·át tập trung vào đòn phục kích nhanh chóng nên cấp bậc của sát thủ không quan trọng.
Tương tự như vậy đối với những người thành thạo võ công độc dược.
Bởi vì vậy, ta nghĩ rằng tôi có thể g·iết những võ giả có cấp bậc cao hơn ta chỉ cần ta chuẩn bị địa điểm và hoàn cảnh có lợi cho mình.
Ta là người đủ kỹ năng để thực hiện lời nói bằng hành động.
Nhưng chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Ta phải lấy lại bình tĩnh sau khi nhìn Cửu Dương Thiên.
Mặc dù có tài năng phi thường, nhưng cuối cùng nó vẫn là một võ giả Nhất Lưu.
Điểm khởi đầu thực sự của một võ giả là sau khi họ đã đột phá đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh.
Cảnh giới Tuyệt Đỉnh là trạng thái mà võ nhân đã thoát khỏi ‘cái bát’ của mình, mở ra cho mình những khả năng vô tận và những điều mới mẻ.
Luồng khí của võ giả Tuyệt Đỉnh mạnh hơn võ giả bình thường, cho dù số lượng giống nhau, chất lượng chênh lệch cũng rất lớn.
Điều đó có nghĩa là các võ giả Tuyệt Đỉnh không chỉ biết nhiều cách sử dụng nội khí mà còn giỏi hơn trong việc sử dụng nó.
Chỉ sau khi vượt qua cảnh giới Tuyệt Đỉnh, các võ giả mới có thể nói đến việc đạt được một nửa cảnh giới Hợp Nhất.
Ta là một người đàn ông có kỹ năng đã đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh mặc dù là một sát thủ, người mà việc tu luyện khó khăn hơn nhiều.
Nhưng ta lại bị đẩy lùi chỉ vì một thằng nhóc?
“Ngươi đã làm gì...?”
Cửu Dương Thiên vẫn đứng đó, tay cầm kiếm, không để ý đến câu hỏi của ta.
“Ta đã hỏi ngươi một câu hỏi!"
Đứa trẻ vẫn bình thản và im lặng. Tuy nhiên, mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
Trước đó Cửu Dương Thiên đã tự giới thiệu mình là Tân Thiết.
Điều đó có nghĩa là gì?
Tôi suy nghĩ một lúc nhưng không tìm ra được câu trả lời.
Đây có lẽ cũng là một chiến thuật khác để làm ta bối rối.
Theo thông tin thu thập được về hắn, Cửu Dương Thiên là một võ nhân đánh tay không, giống như Chiến Thần Hổ.
Ta chắc chắn về điều đó vì nó vừa sử dụng phong cách chiến đấu đó chỉ vài phút trước.
Nhưng lúc này, thằng nhóc đang làm cái quái gì thế?
Nó đang cố giả vờ rằng mình thực sự là một người sử dụng kiếm phải không?
Hắn đang cố lừa ta mất cảnh giác phải không?
Đã quá muộn rồi, hắn đã cho ta thấy quá nhiều về phong cách chiến đấu của nó rồi.
Rõ ràng ta biết rằng Cửu gia luyện cả quyền thuật và kiếm thuật, nhưng không có gì cho thấy Cửu Dương Thiên có kỹ năng sử dụng kiểm.
Kể cả khi hắn có tài năng phi thường thì cũng không thể nào hiệu quả trong hai phong cách chiến đấu hoàn toàn khác nhau được.
Bằng chứng cho điều đó chính là tư thể hiện tại của hắn - đầy rẫy sơ hở.
Khi hắn chỉ chiến đấu bằng nắm đắm trước đó, động tác của hắn đủ khéo léo để không cho ta bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng bây giờ thằng nhóc cầm kiếm, ta có thể thấy rất nhiều sơ hở đến nỗi ta cảm thấy mình có thể g·iết nó chỉ bằng cách đâm ngẫu nhiên vào bất kỳ chỗ nào trên cơ thể của nó.
Nhưng mà... Những cao thủ võ công đã phá vỡ được khuôn mẫu võ công cơ bản sẽ trở thành võ công của riêng họ.
Động tác của họ trông như thế nào không quan trọng lắm, bất kể chúng có vẻ ngoài khác thường đến mức nào.
Giáo chủ của Hắc Cung hiện tại cũng như Dạ Vương vậy.
Có nghĩa là thằng nhóc đó cũng ở trình độ đó sao?
Thật buồn cười!
Thật vô lý đến mức không dám nghĩ tới.
Ngay cả ta cũng chưa đạt đến cảnh giới đó, vậy nên một thằng nhóc không cách nào đạt tới được, càng không thể nhìn thấy.
Đây là cấp độ mà ngay cả hắn ta cũng không dám ngước nhìn.
Nhưng ngay cả khi biết vậy, tại sao ta vẫn không thể di chuyển?
“Thằng nhãi ranh vào nghề.”
Ta giật mình khi nghe thấy giọng nói của Cửu Dương Thiên.
“Tư thế của ngươi hơi bị sai lệch vì sợ hãi. Ngươi nên sửa lại đi.”
"Ngươi...!"
Ta bắt đầu sôi máu vì tức giận khi nghe một thằng nhóc nói chuyện với ta như thể nó là người chỉ dẫn của ta.
“Sao ngươi dám... Một thằng nhóc đang muốn dạy ta sao?”
“Ha ha... Ngay cả một chiếc lá nhỏ nhất cũng có ý nghĩa. Hậu bối, ngươi đã mất hết những thứ cơ bản mà một võ giả nên có rồi.”
“Im lặng! Ta đã quan sát những trận chiến ‘dễ thương’ của ngươi một lúc, nhưng ngươi không biết mình đang ở đâu!”
Đó chỉ là một lời chế nhạo thôi.
Đó là một lời chế nhạo tệ hại không có tác dụng với một sát thủ máu lạnh, nhưng buồn cười thay, ta lại bị nó làm cho rung động.
Khi ta nhận ra mình bị rung động bởi lời chế giễu của thằng nhóc, ta vận nội khí.
Đừng để lời nói của nó làm ta dao động. Thằng nhóc đó chỉ đang cố chế giễu ta thôi.
Sau khi bình tĩnh lại hơi thở thắt thường của mình, ta truyền nội khí vào con dao găm đang cầm.
Ngược lại, Cửu Dương Thiên chỉ tiếp tục nhìn ta, vẻ mặt vẫn bình thản.
Ngực thằng nhóc mở và chính xác là trái tim nó đang ở đúng vị trí mà ta đang nhắm tới.
Với việc tập trung nội khí vào bàn chân, tốc độ của ta sẽ đủ nhanh.
Ta phải hoàn thành việc ở đây trước khi mặt trời mọc.
Tuy nhiên, khi ta sắp lao vào nó thì...
“Có một điều ta thường nói với những tên nhóc ngày xưa."
Người tôi cứng đờ trước lời nói của Cửu Dương Thiên.
Hả...?
Ta không bị đông cứng vì sốc, không, mọi chuyển động của ta đều bị chặn lại.
Nó cũng không giống như bị nội khí áp chế, vậy thì nó là gì?
“Tâm trí của một người sẽ trở nên hỗn loạn khi chìm trong cơn thịnh nộ và tâm trí lo lắng sẽ phản ánh trong thanh kiếm của người đó.”
Nhìn những xác c·hết của kiếm sĩ Hoa Sơn nằm trên sàn, Cửu Dương Thiên tiếp tục nói.
“Nếu như vậy, hoa mận nở rộ lại được trời gieo xuống đất, phải mất rất lâu mới có thể nở rộ trở lại.”
Đôi mắt hắn có vẻ trống rỗng. Những lời hắn vừa nói ra pha trộn với vô vàn cảm xúc.
“Mặc dù nói như vậy, lão già này khi chiến đấu với những con quỷ đẫm máu kia lại biểu hiện sự phẫn nộ hơn bất kỳ ai. Không phải là mỉa mai sao? Một người đàn ông vứt bỏ giáo lý của chính mình, nhưng vẫn còn nhiều điều hối tiếc trong cuộc sống như vậy?”
“Cái... cái gì cơ, ngươi đang nói nhảm gì thế?”
Hắn điên rồi sao? Ta không hiểu nổi một từ nào phát ra từ miệng Cửu Dương Thiên.
“Không hiểu cũng không sao.”
-Sột soạt.
"Đó chỉ là lời than phiền của một lão già đáng thương”
"Cái gì...?"
Có thứ gì đó rơi xuống trước mặt tôi.
Trần nhà được bao phủ hoàn toàn bằng đá nên không có thứ gì có thể rơi xuống đây.
Ta nhìn xuống sàn nhà.
Đó là một chiếc lá của cây hoa mận.
Chiếc lá vỡ vụn ngay khi ta nhìn vào.
“Ngươi đang làm gì thế?”
Ta lại nhìn về phía Cửu Dương Thiên, nhưng khi ánh mắt ta dừng lại ở hắn, nơi hắn đáng lẽ phải ở lại... trống rỗng.
- Nứt-!
Ta có bị ảo giác không?
Tâm trí ta bị cuốn đi bởi sự bối rối, ta không còn cảm thấy là chính mình nữa.
Ta nghiến răng.
Ngay khi điều đó xảy ra, cơ thể bị đông cứng của ta đã được giải thoát. Không còn bất kỳ sự do dự nào trong chuyển động của ta nữa.
Ta không thể lãng phí thêm thời gian nữa và phải nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của mình.
Sau khi quẫn mình trong nội khí, ta lao về phía Cửu Dương Thiên như một mũi tên.
Mục tiêu của ta là trái tim của hắn, giống như trước đây.
Cuối cùng thằng nhóc cũng di chuyển khi thấy ta lao tới, nhưng nó chậm chạp.
Rốt cuộc thì đó chỉ là một lời nói dối.
Ta có thể thấy đường kiếm của Cửu Dương Thiên chuyển động của hắn chậm và kém.
Với tốc độ hiện tại của hắn, con dao găm của ta sẽ đầm xuyên qua tim hắn trước khi hắn kịp vung dao về phía ta.
Tuy nhiên, ngay lúc ta sắp đâm xuyên qua hắn bằng đòn t·ấn c·ông của mình thì...
- Xoẹt-!
Cùng với một tiếng động kinh hãi, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Sau khi b·ị đ·ánh bay, có thứ gì đó rơi xuống đất.
"Ughhhh...!!"
Ta hét lên và khuỵu gối xuống sàn.
Khi ta nhìn ra sau lưng với đôi mắt run rẩy trong khi ôm lấy vai, ta thấy cánh tay cầm dao găm của mình lăn trên sàn.
“Cái quái gì thế này..."
Ta chắc chắn rằng chuyển động của Cửu Dương Thiên chậm hơn nhiều và ta nhanh hơn nhiều.
Vậy thì tại sao ta lại là người bị chặt mắt cánh tay?
- Sột soạt
“...!"
Một âm thanh làm ta nhột tai lại xuất hiện.
Ta lại nhìn thấy lá hoa mận. Chúng từ đâu mà đến?
-Sột soạt...
Khi nhìn những chiếc lá rơi từng chiếc một trên sàn, ta nhận ra có điều gì đó không ổn.
*******
[Cái quái gì vậy?]
Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong một tình huống kỳ lạ.
Tôi đang cầm một thanh kiếm, còn tên Nặc Triết kia thì nằm trên sàn với cánh tay bị cắt đứt.
[Có lẽ... ta lại mất đi ý thức giống như lúc ta chiến đấu với Hắc Hiếu Thảo? ]
Ngươi đã thức dậy.
[Hả?]
Tôi vừa nghe thấy ai đó nói phải không? Tôi hỏi giọng nói vừa thoáng qua trong đầu tôi.
[Lão Thiết...?]
Đúng rồi, đã lâu rồi nhỉ.
[Ông đang làm gì thế...?]
Tôi cố gắng cử động cơ thể sau khi tỉnh lại, nhưng ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Cơ thể tôi đã bị chiếm lấy.
Đừng vùng vẫy nữa, lát nữa ta sẽ trả lại cho ngươi.
[Chuyện gì đang xảy ra thế này?]
Ý ngươi là sao khi nói chuyện gì đang xảy ra vậy, ngươi không thấy là ta đang cố cứu ngươi sao?
[Ông... Ta tưởng lúc đó ông đã nói là ông không thể chiếm hữu cơ thể ta.]
Ông ta chắc chắn đã bảo tôi bình tĩnh lại và lão ta không thể chiếm hữu cơ thể tôi. Nhưng nếu không phải lão ta làm thế, thì là gì?
Nghe lời phàn nàn của tôi, Thiết lão đã trả lời.
...Ta biết, ta không ngờ nó lại có tác dụng, nhưng nó đã có tác dụng.
Ông già điên khùng này là ai thế..
[Ông điên rồi-”
Trời ơi, có vẻ như tôi không thể làm điều đó trong thời gian dài, mà cũng không thể làm thường xuyên được, nên hãy đứng yên một lúc thôi!
Nặc Triết vụng về đứng dậy và nới rộng khoảng cách giữa chúng tôi.
“Hộc...Hộc...!”
"Ngươi mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài của mình.”
“...Ngươi vẫn luôn che giấu thực lực thật sự của mình.”
“...Ta không thể tin là ngươi lại nói thế. Ta hơi thất vọng.”
Ông ta chỉ chém thanh kiếm vào không khí, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được chuyển động của ông.
Đây cũng là một bài học bổ ích cho ngươi, vì vậy hãy tập trung vào cảm giác này.
Tôi không cần phải hỏi ông ấy đang ám chỉ điều gì.
Mặc dù tôi không thể kiểm soát cơ thể mình, tôi vẫn cảm nhận đầy đủ về cách năng lượng chảy khắp cơ thể mình.
Nhờ có luồng khí mà ngươi hấp thụ từ bảo vật, ta không gặp vấn đề gì khi sử dụng kiếm.
Ông ấy không sử dụng Hỏa Công của Cửu gia mà tôi từng biết và tôi cảm thấy một cảm giác nhột nhạt không thể giải thích được khi ông ấy chỉ sử dụng Đạo khí từ tất cả các loại khí khác nhau mà tôi đã tích lũy được.
Tôi nhìn Nặc Triết đang thở hổn hển ở xa.
Thiết lão đã chế ngự được hắn bằng cách sử dụng cơ thể tôi và một chút Đạo khí mà tôi có.
Những môn võ không dùng tay có thể có sức mạnh hủy diệt, nhưng chúng không thể hiện được sự hùng mạnh cho đến khi võ nhân đạt đến một cấp độ nhất định.
Tôi cũng vậy, chỉ che giấu điểm yếu của mình vì tôi có quá nhiều nội khí cần tiêu hao.
Tôi không ngờ kiếm thuật lại tốt hơn thế nhiều...
Trưởng lão Thiết nói với giọng bực bội: 'Chậc, ngay từ đầu ngươi đã có thói quen xấu là dùng quá nhiều nội khí rồi.’
Ngươi nên hiệu quả và chỉ sử dụng lượng cần thiết.
Ngay cả khi Hỏa Công của ngươi cũng không phải là tiết kiệm nhất, ngươi vẫn đang sử dụng quá nhiều.
Tôi cần rất nhiều nội khí để triệu hồi ngọn lửa.
Tôi vẫn luôn làm theo cách đó và không có giải pháp nào cho vấn đề này.
Đừng nghĩ đến bất cứ điều gì như 'Ta không có lựa chọn nào khác’.
Ngươi sẽ không có đủ khả năng để nói những điều như thế khi ngươi gặp phải khó khăn trong tương lai.
[.....Sao tự nhiên ông lại dạy dỗ ta thế?]
Ta đã thất vọng, rất thất vọng! Ta nghĩ ngươi chỉ là một tên nhóc có nhiều tài năng, nhưng ngươi là một người đàn ông đã đạt đến một trình độ đáng sợ trong tương lai nhưng giờ ngươi đang mục rữa ngay lúc này.
[...!]
Thiết lão vừa nói gì thế... Tôi có nghe nhầm không nhỉ?
[Ông vừa nói gì thế...?]
Ta biết ngươi đến từ một thời đại khác.
Tôi cảm thấy tim mình chùng xuống sau khi nghe những lời của Thiết lão.